Chương 159: Tấn công quả đồi

Đế Quốc Nhật Bản

Chương 159: Tấn công quả đồi

Chương 159: Tấn công quả đồi


Hàng loạt pháo với nhiều thể loại bắt đầu xả đạn vào quả đồi. Trong khoảng thời gian đó, bộ binh Nhật Bản cũng bắt đầu tiến lên ngay khi tiếng pháo nổ ra trên quả đồi.

Bộ binh Nhật Bản sau khi tiến lên cách khu vực chiến trường tầm 200 m thì dừng lại ngồi xuống hoặc nằm xuống để tránh xung kích của những quả đạn pháo ở bên mình bắn làm ngộ thương người của mình.

Oanh oanh oanh

Bùm bùm bùm

" Xung phong. "

" Xung phong. Nhật Bản muôn năm. "

" Thiên Hoàng vạn tuế. Nhật Bản muôn năm. Xung phong. "

Sau khi, tiếng đạn pháo kết thúc thì bộ binh Nhật Bản bắt đầu tấn công quả đồi này.

" Quân địch tấn công, quân địch tấn công. "

" Quân địch tấn công, quân địch tấn công. "

" Quân địch tấn công, mọi người vào vị trí chiến đấu. "

Ngay sau khi, quân đội Nhật Bản tiến công thì quân đội Trung Quốc không thể nào mà không biết được sau khi pháo kích kết thúc thì quân đội Nhật Bản sẽ tấn công ngọn đồi này.

Đúng như, những gì họ dự đoán. Sau khi, pháo kích vừa kết thúc thì một số binh lính Trung Quốc nghe và nhìn thấy tiếng bước chân nên họ biết đây chính là quân đội Nhật Bản đã bắt đầu tấn công.

Cộc cộc cộc cộc

Tạch tạch tạch

" Lựu đạn "

Bùm

" A, a, a. "

" Nhanh, lính phun lửa mau xử lý chúng. "

Sau một hồi, đánh nhau thì tiểu đoàn bộ binh của Nhật Bản vẫn chưa chiếm được ngọn đồi này. Không những thế, tiểu đoàn bộ binh của Nhật Bản vẫn phải chịu một số tổn thất không nhỏ binh sĩ Nhật Bản.

Binh sĩ Trung Quốc phòng thủ trên ngọn đồi này kiên quyết chống cứ tới người cuối cùng. Chính vì vậy mà, binh sĩ Trung Quốc chiến đấu với binh sĩ Nhật Bản theo kiểu tử thủ làm cho quân đội Nhật Bản tấn công gặp nhiều khó khăn.

Vì vậy mà, binh sĩ Nhật Bản gập khó trong việc chiếm giữ ngọn đồi này. Binh sĩ Trung Quốc đều dùng mọi cách để cho quân đội Nhật Bản không thể chiếm được ngọn đồi này như là: giả chết, cảm tử và nhiều thứ khác được binh sĩ Trung Quốc sử dụng.

" Đội 1 bên trái, đội 2 bên phải, đội 3 theo tui đi thẳng. Tất cả hãy chú ý an toàn. "

" Rõ "

" Rõ. Đội trưởng cứ yên tâm mà tin ở chúng tôi. Chúng tôi sẽ xử lý sạch bọn chúng và mang chiến thắng về cho tổ quốc. "

Sau nhiều lần chiến đấu, quân đội Nhật Bản chỉ được một phần quả đồi. Lúc này, 1 trung đội Nhật Bản gồm có 27 người được chia làm 3 đội khác nhau đi theo 3 hướng khác nhau trong hào.

Trước khi đi, trung đội trưởng còn kêu mọi người chú ý an toàn. Các đội còn lại sau đó cũng đồng loạt trả lời lại, có người giỡn và có người còn tuyên bố hùng hồn sẽ giàng lấy chiến thắng về cho tổ quốc.

Người đội trưởng thấy vậy cũng không làm gì khác hơn nên ông nói tiếp:

" Các cậu tuyên bố hùng hồn như vậy thì ta tin tưởng các cậu sẽ làm được. Nếu có người làm không được thì phải bao tụi này 1 chầu đấy. "

" Trung đội trưởng cứ yên tâm, chúng tôi sẽ mang chiến thắng lại. "

Trung đội trưởng nghe vậy rồi nói ông nói tiếp:

" Tốt lắm. Hãy chú ý an toàn. "

" Rõ "

" Rõ "

Ngay sau đó, trung đội trưởng dẫn dắt đội 3 tiến về phía trước. Mặc dù, tiểu đoàn của có xe tăng và xe bọc thép có thể chiếm những nơi khác một cách dễ dàng nhưng mà đối với chiến tranh công hào thì xe tăng và xe bọc thép không thể làm gì được.

Thậm chí, xe tăng và xe bọc thép sẽ bị quân đội Trung Quốc dùng bộc phá hoặc là thuốc nổ tự chế hay là vũ khí mà các cường quốc khác viện trợ phá huỷ xe tăng của quân mình.

Đến lúc đó, bên mình chưa kịp chiếm xong đã bị tổn thất nặng nề về binh sĩ và thiết giáp. Chính vì vậy mà, các sĩ quan không cho phép các quân đoàn thiết giáp đánh lên quả đồi như thế này.

Cộc cộc cộc cộc

" Trung đội trưởng, phía trước có trận địa súng máy của đối phương. "

" Mẹ kiếp, bọn này bị điên rồi. Đây là hào chứ không phải là đường phố. Vậy mà bọn chúng dám đặt súng máy ngay chỗ đó. Những tên này không sợ bắn nhầm quân mình sao? "

Nhóm của trung đội trưởng đi được một hồi trong công hào do quân đội Trung Quốc xây dựng. Nhóm của ông trong quãng đường này đã phải tiêu diệt một số binh lính Trung Quốc.

Nhóm của ông mặc dù tiêu diệt được một bộ phận và chiếm được một phần công hào nhưng mà cái giá phải trả là nhóm của ông cũng phải bị một số tổn thất nhất định nhưng lại không có thương vong. Mà chỉ bị thương mà thôi.

Nhóm của ông có 7 người thỉ chỉ có 2 người bị thương. 2 người này bị thương là do bị binh sĩ Nhật bản tập kích và 2 chỗ bị thương cũng không tính là quá nặng có thể chiến đấu tiếp được.

" Mang súng cối và súng phóng lựu cầm tay lại đây. Ta muốn giết chết những tên này. "

" Vâng, thiếu uý. "

Ngay sau đó, vài binh sĩ ngồi xuống lấy ra các linh kiện rồi bắt đầu lắp rắp chúng lại. Còn, các binh sĩ khác thì đứng cảnh giới để đề phòng binh sĩ Trung Quốc tập kích phe mình.

Lạch cạch

Soạn sạt

" Đã lắp xong. "

Được một lúc thì các binh sĩ đó lắp xong và hô lên cho những người khác biết. Vị thiếu uý thấy vậy nên ông cũng gật đầu hài lòng rồi ông nói:

" Cho đạn vào đi. "

Sau đó, vị thiếu uý này nhìn qua binh nhì và nói:

" Ta muốn khoảng cách, hướng gió và nhiều hướng khác để chúng ta có thể bắn những viên đạn này vào trận địa súng máy của đối phương. "

" Vâng "

Binh nhì nhận lệnh sau đó bắt đầu đi tìm chỗ nấp và đo khoảng cách. Chỗ đội của ông đang đứng rất gần trận địa súng máy của đối phương. nếu như muốn đi tiếp hì phải tiêu diệt hoặc phá huỷ trận địa súng máy của đối phương.

Mà trận địa súng máy của đối phương nằm ngay con đường mà ông phải đi qua. Chính vì vậy mà, vị thiếu uý buộc phải phá huỷ trận địa súng máy của đối phương.

" Khoảng cách khoảng 151 m, gió nhẹ theo hướng Đông Nam. "

" Nhắc lại. Khoảng cách khoảng 151 m, gió nhẹ theo hướng Đông Nam. "

Được một lúc, giọng nói của Binh nhì từ xa vang lên. Các binh lính cầm súng phóng lựu và súng cối sau khi nghe giọng nói của binh nhì thì họ bắt đầu tính toán góc bắn sao cho phù hợp để viên đạn có thể rơi ngay chỗ trận địa súng máy của đối phương.

Tính toán xong, họ bắt đầu điều chỉnh góc độ đã tính toán trước đó. Nói thì chậm nhưng mà làm thì lại rất nhanh cũng chỉ chưa đầy tới 3 phút là họ đã tính toán xong.