Chương 17: Chữa Thương - Hồi Máu
Ở thế tục, Độ Khí Cảnh là người mạnh nhất, đứng ở đỉnh cao của thế giới. Dù là hoàng đế cũng không dám đắc tội. Mustu dù tự tin, nhưng cũng không dám cùng Độ Khí Cảnh chiến đấu
Mustu rời khỏi. Nguyễn Tuấn Long mới thở ra một hơi, lập tức thu hồi sát khí của mình. Trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn. May mà trước khi rời đi, Yasuo truyền lại toàn bộ sát khí cho mình ah
Sát khí lần này được Nguyễn Tuấn Long thu hẹp lại, chỉ tập trung lên người Hayato cùng Mustu thế nên Hibiki cùng Hikari cũng không cảm nhận được
Cơ mà nhìn Mustu bị Nguyễn Tuấn Long dọa cho bỏ chạy, hai nàng cũng giật mình vô cùng. Ánh mắt tràn đầy dị sắc nhìn người nam nhân trước mặt mình
Giải quyết xong Mustu cùng Hayato. Nguyễn Tuấn Long lại ngồi xuống bên cạnh hai chị em nhà Hikari, cười nói:
" Đừng động. Để ta chữa cho các ngươi". Âm thanh dù vẫn ôn hòa như trước nhưng giờ lại mang theo một tia uy nghiêm
Một cảm giác thần phục từ sâu trong nội tâm Hibiki, Hikari khiến hai người im lặng. Ngoan ngoãn để mặc cho Nguyễn Tuấn Long làm gì thì làm
Hibiki, Hikari không phản kháng khiến Nguyễn T uấn Long hài lòng. Hay tay nhẹ nhàng đặt lên đầu hai người, miệng khẽ nói
" Hồi Máu"
Hai chùm sáng nhu hòa màu xanh lam xuất hiện bao trùm lấy Hibiki cùng Hikari. Theo chùm sáng bao phủ lấy cơ thể, trên người các nàng, các vết thương từ từ lành lặn
Khi chùm sáng biến mất, thì toàn bộ vết thương trên người Hibiki, Hikari đều đã biến mất. Nếu không phải là quần áo rách nát, thật sự không tin được hai người vừa mới trải qua một cuộc chiến sinh tử
(Hồi máu: Lập tức hồi phục lại 30% - 100% ngoại thương. Tiêu hao Nguyên Lực càng nhiều, hồi phục càng lớn)
" Oa. Hibiki, nhìn nè. Vết thương vậy mà biến mất. Thật thần kì ah" Hikaki hết nhìn tay trái mình, lại nhìn tay phải mình, ngoài miệng kinh hô. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh tượng này ah. Vết thương nặng như vậy, chỉ mấy giây liền khỏi, quả thật là không thể tin được
Ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tuấn Long, nàng âm thanh mười phần cảm kích nói
" Cảm ơn ngươi"
Trong mắt Hikari toát lên vẻ sùng bái cùng hiếu kì. Hắn là ai ah! Lại có thể làm được như vậy
Khác với người em, Hikari dù cũng chấn động thế nhưng cũng không có ánh mắt như Hikari. Trái lại, nàng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hai người Nguyễn Tuấn Long, nói:
."Ngươi muốn gì? Mục đích của ngươi lẽ cũng như bọn họ, muốn cưỡng chế ban cánh chúng ta sao?"
Hikari mới không tin đối phương vô duyên vô cớ chữa khỏi cho các nàng. Chắc chắn là giống như mấy tên kia, muốn mạnh mẽ ban cánh chị em nàng
" Đúng vậy, ta muốn các ngươi trở thành Sekirei của ta. Nhưng ta không như thàng nhóc lúc nãy. Ta muốn, chính là các ngươi tự nguyện ah."
Nguyễn Tuấn Long cười cợt, không chút nào che dấu nói ra
Hibiki cùng Hikari là hai Sekirei xuất hiện nhiều lần trong anime. Mặc dù không có quá nhiều ấn tượng về bọn họ, nhưng mà nếu đã gặp, hắn sẽ không bỏ qua
Nguyễn Tuấn Long thừa nhận khiến Hibiki hơi chút kinh ngạc. Nghĩ tới đối phương cứu mình, lại còn chữa khỏi cho mình, nàng không khỏi một hồi xoắn xuýt
" Nè, Hibiki. Hay là chúng ta đồng ý đi. Ta nghĩ hắn sẽ đối xử tốt với chúng ta. Mới cả, ta thật sự rất đói"
Trái ngược với Hibiki, Hikari nghe xong thì hai mắt sáng ngời. Với tính cách nhu nhược, không chính kiến, Nguyễn Tuấn Long cứu nàng liền khiến nàng lập tức muốn hắn trở thành Ashikabi của mình
Quan trọng hơn là đã ba ngày nay nàng chưa có gì bỏ vào bụng. Nếu như đồng ý với Nguyễn Tuấn Long, đối phương sẽ không bỏ đói nàng ah
"Hừ. Muốn làm Ashikabi của chúng ta? Còn sớm lắm đấy. Lại quan sát một quãng thời gian lại nói."
Hibiki ý động nhưng không kích động, nhàn nhạt nói
Đúng lúc này bụng hai nữ kêu lên mấy tiếng ục ục, để hai nữ một trận mặt đỏ.
Từ thoát ly MBI tổng bộ đến giờ, các nàng liền chưa từng ăn một bữa cơm đây.
Tuy rằng MBI có phân phát thẻ ATM, nhưng không biết tại sao các Sekirei đều sẽ không sử dụng.
"Không chê, liền tới nhà của ta ăn bữa cơm đi."
Nguyễn Tuấn Long mỉm cười hướng về các nàng đưa tay ra, nụ cười ấm áp phảng phất làm cho các nàng quên mất mọi mệt nhọc.
"Ừm... Ân, cảm tạ ngươi chiêu đãi, chúng ta suốt đời khó quên."
Không có chờ tỷ tỷ Hibiki trả lời, Hikari hay dùng lực gật đầu. Nói xong, nàng đỡ chị mình đứng dậy
Đúng lúc này, Akitsu vốn im lặng từ nãy tới giờ liền mở miệng. Nàng một tay nắm lấy éo Nguyễn Tuấn Long, một bên nói
" Chủ nhân. Ngài có Sekirei mới, đừng lãng quên ta nhé"
Giọng nói run run, mang theo một sự khiếp đảm. Ánh mắt sợ sệt, giống như một chú chim non sắp phải rời xa gia đình vậy
Akistu rất sợ, nàng sợ Nguyễn Tuấn Long có Hibiki cùng Hikari liền không cần nàng nữa. Nếu thật vậy, nàng không muốn sống nữa
Thấy vậy, Nguyễn Tuấn Long một hồi đau lòng. Hắn kéo tay Akitsu, ôm lấy nàng vào lòng, vỗ về
" Ngoan! Ta sẽ không bao giờ quên ngươi đâu, bởi vì ngươi là Sekirei đầu tiên của ta mà."
Nói xong, hắn ngẩng mặt Akitsu lên, để hai mắt nàng nhìn thẳng vào mình, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, hắn nói
" Thế nên đừng có nghĩ nhiều vấn đề này làm gì ah"
" Vâng. Chủ nhân" Akitsu hung hăng gật đầu. Trong lòng bởi vì câu nói của Nguyễn Tuấn Long mà sung sướng.
Nhìn hai người thân mật, Hikari cùng Hibiki hai mắt lóe lên một tia hâm mộ. Đây chính là quan hệ giữa Ashikabi cùng Sekirei sao. Thật ấm áp! Thật ngọt ngào ah
" Ạch. Có vẻ ta đến muộn thì phải"
Đúng lúc này, một tiếng cười hào sảng vang lên khiến cả ba giật mình vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau bọn họ, từ bên ngoài con hẻm. Một đôi nam nữ bước vào
" Oa! Mỹ nữ… Còn ngực bự nữa…" Nhìn Akitsu cùng Hibiki, đặc biệt là hai còn đại bạch thỏ hùng vĩ ẩn sau lớp áo, thiếu niên khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn, trong lòng kêu gào
Trái ngược với thiếu niên, thiếu nữ bên cạnh thì dùng ánh mắt chán ghét nhìn hai nàng. Lại Sekrei ngực lớn, ta ghét bọn họ
Về phía mấy người Nguyễn Tuấn Long. Đối diện với một ánh mắt nóng rực, một ánh mắt hình viên đạn của đôi nam nữ. Akitsu cùng Hibiki không nhịn được nhíu mày, trên người hai nàng, khí thế càng ngày càng thịnh
Lập tức, bầu không khí trở nên ngột ngạt. Giống như đang báo hiệu cho một cuộc chiến sắp diễn ra
Còn Hikari, bởi vì sợ hãi đã trốn sau Nguyễn Tuấn Long, hơi hé mắt ra nhìn tình hình trước mặt
" Nè Phúc. Cha mi dạo này thế nào, khỏe không?" Một tiếng cười nói vang lên cắt đứt bầu không khí ngưng trọng này
Nghe có người gọi tên mình, thiếu niên giật nảy mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn Nguyễn Tuấn Long
" Ngươi là ai? Tại sao là biết tên ta" thiếu niên cảnh giác nói
" Ha…ha. Một năm không gặp, ngươi chẳng lẽ quên ta sao?" Nguyễn Tuấn Long đẩy gọng kính, oán trách nhìn đối phương
Nghe thế, thiếu niên không khỏi nhìn Nguyễn Tuấn Long nhiều lần. Càng nhìn hắn càng cảm thấy quen thuộc, giống như đã gặp đối phương ở đâu rồi thì phải. Bỗng, hắn hai mắt mở lớn, vô cùng kích động lắp bắp
" Ngươi là… ngươi là…"
Thấy vậy, Nguyễn Tuấn Long không khỏi gật gù, hài lòng. Xem ra thằng cha này đã nhớ lại ah
" Ai vậy?" Thiếu niên nghẹo đầu, khó hiểu nói
- Rầm
Một câu nói này trực tiếp khiến Nguyễn Tuấn Long ngã nhào. Mẹ nó! Hóa ra là chưa nhớ ra, hại ta một hồi đắc ý.
Thấy Nguyễn Tuấn Long ngã xuống, bộ mặt hồ nghi của thiếu niên liền biến mất thay vào đó là một nụ cười đắc thắng. Hắn bước lên một bước, lập tức liền xuất hiện phía trên đầu Nguyễn Tuấn Long. Lần này, trong tay thiếu niên có thêm một thanh đại kiếm
" Ha…ha. Đùa ngươi vậy thôi! Zeus. Ta làm sao quên được cái bản mặt của ngươi chứ. Chết đi. Cửu Tinh Kiếm Quyết – Thức Thứ ba - Tinh Kiếm Sát"
Tiếng cuồng tiếu vào lên. Theo sau đó, đại kiếm thoát khỏi tay thiếu niên biến thành một đạo bạch quang lao về phía Nguyễn Tuấn Long. Tốc độ, nhanh khủng khiếp. Khí thế, cực mạnh mẽ
" Vkl! Hóa ra ngươi troll ta. Hôm nay, ta không đánh ngươi đến mẹ ngươi không nhân ra, ta không phải là Long Hoàng Kiếm Đế…. " Giờ phút này, Nguyễn Tuấn Long không biết đối phương lừa mình thì vũ nhục trí thông minh của hắn.
Hướng lên không, Nguyễn Tuấn Long dơ lên ngón giữa, cười gằn nói
Trả lời hắn là thanh đại kiếm tốc độ tăng mạnh. Nó như một ngôi sao trên bầu trời hạ xuống nhân gian.