Chương 4: Tiểu tử, bao lâu rồi a...
Thanh Vân Tiên Tử nhìn thanh niên đấu bồng trong mắt dị thải liên tục.
Hắn đứng trên không đưa mắt xuống nhìn, mặt không có cảm xúc, đừng nói đánh thổ huyết vài chục tên vũ giả, năm xưa, mấy đại lão hay bằng hữu hắn đều biết tính hắn, hắn mà nổi giận thật sự thì sinh linh đồ thán, bát hoang rung chuyển.
Tuy sống lâu từ thời đại này qua thời đại khác, đạo tâm kiên định đến đáng sợ, tính cách qua tuế nguyệt mài mòn trở nên yên lắng, không có hứng thú hầu hết với mọi việc, nhưng tính cách bá đạo, nóng tính của một đại năng thì không biến mất được, chỉ phủ bụi mà thôi.
Hắn lắc mình một thoáng, ẩn vào hư không sau đó biến mất.
" Mau báo cáo cho trưởng lão có kẻ đánh đệ tử tông môn trọng thương " Một tên đệ tử nói với tên khác, lấy ngọc giản truyền tin về tông môn.
Thái Hư Tông.
" Hả " Ông lão mặc áo bào màu đen nhướng mày.
" Sao thế tam đệ? " Đại trưởng lão hỏi. Lão giả mặc áo đen là tam trưởng lão, nhíu mày một lát rồi nói ra
" Bọn Thiên Y hạ sơn, bị một kẻ lạ mặt đánh "
" Ân, chắc trêu vào vị cao thủ nào a, bọn hắn tính tình ngạo mạn, ta biết sẽ có ngày động phải phiền toái " Đại trưởng lão làm như không có việc gì nói ra với giọng thản nhiên.
Bỗng nhiên sau đó ánh mắt trở nên sắc nhọn " Nhưng, dù sao cũng là người của Thái Hư tông ta, kẻ mạo phạm, tuy xa tất tru "
Tam trưởng lão suy ngẫm một hồi lâu rồi nói " Ngươi biết có người nào trẻ tuổi dưới mười tám, tu vi đại vũ sư, một chỉ đánh trọng thương Thiên Y, sau đó một chưởng đưa hơn ba mươi đệ tử Vũ Sư cùng một số Đại Vũ Sư trọng thương sao? "
" Hả " Đại trưởng lão khiếp sợ. " Ngươi nói thật chứ, không phải ẩn dấu tu vi "
Tam trưởng lão lắc đầu. "Y nhi ánh mắt nhìn ra vẫn phải có, cho dù hắn nhìn sai thì vẫn còn có Thanh Vân nha đầu kia, đừng quên nha đầu kia thực lực chân chính còn hơn Thiên Y "
Hai lão đầu nói chuyện lúc này thì vẫn không biết " hung thủ " đã thản nhiên đi vào nhà. Đừng thắc mắc tại sao một tên Đại Vũ Sư mà vượt qua được trận thủ hộ tông môn, mặc dù chiến lực hắn nghịch thiên khủng bố vô cùng, nhưng là muốn vô thanh vô tức đi vào tông thì đó là chuyện viễn vông. Sở dĩ hắn vào được là hắn là kẻ đứng sau chỉ đạo Tổ Sư của Thái Hư Tông, tất một trong những đệ tử của hắn lập nên tông. Thông Đạo, trận pháp, bí thuật, bảo vật, vô số thứ hắn biết để đi qua thủ hộ đại trận mà không ai biết.
" Ai, tông môn xuống dốc a, nhớ năm xưa tiểu tử đó còn tại thế, Thái Hư tông một trong những tu võ thánh địa đứng đầu thiên hạ, cường giả vô số. Dĩ nhiên giờ xuống dốc, đệ tử thì ngạo mạn, trưởng bối thì xuống dốc. "
" Tiểu Khương a tiểu khương, ngươi thông minh tuyệt đỉnh bao nhiêu thì bọn hậu bối ngu dốt bao nhiêu, không bằng lục sư huynh của ngươi tiêu diêu tự tại, ngươi lại đi lập tông môn thủ hộ nó "
" Ngươi từng hỏi vi sư vì sao ta không lập nên tông môn bồi dưỡng hậu bối, ha ha, lúc đó ta chỉ lắc đầu mỉm cười, ta biết ta có nói ngươi vẫn lập nên tông môn, vi sư không còn cách nào ngoài cách giúp ngươi. Có thể ta lập nên vô thượng thánh địa, thế hệ con cháu ta bồi dưỡng thành tài khi ta còn sống, vậy khi ta nhắm mắt ni?. Nói không chừng bọn bất hiểu tử tôn đào mộ tổ tiên sư phụ của bọn nó lên để tranh đoạt bảo vật đây. Ta nóng tính lên sợ một chưởng đập chết hết cả tông, ha ha ha... "
Hắn đứng trước bia đá cười nói, nói cứ như đang có hai người, người nào không biết còn tưởng hắn điên đây. Tuy hắn vừa nói vừa cười, nhưng vẫn không thể dấu nổi sự cô độc cùng cô đơn ấy. Luồn khi bi thương không phù hợp với tuổi của hắn
Hắn đứng vuốt ve bia đá không có tên như tuyệt thế mỹ nữ đồng dạng, bia đá vô danh, nhìn tầm thường cổ kín, nhìn không có gì đặc biệt.
Hắn thở dài. " Nên đi xem một tí tông môn cùng tên tiểu tử kia rồi "
Cấm địa Thái Hư Tông, Một ngọn núi cao nhất, có cái trung niên khoảng hơn bốn mươi đang xếp bằng. Người này không có hơi thở, không có tim đập, thậm chí là sự sống, ai nhìn qua tưởng người này đã chết rồi.
Dáng vẻ người này bình thường, giản dị, có phần cổ lão, nhưng hắn ngồi đó, cứ như một tôn cự thần chắn ngang thiên địa, khí thế kinh khủng. Thân phận người này cao đến doạ người, trong tông cũng chỉ có vài người biết sự tồn tại của hắn. Đây chính là Lão Tổ của Thái Hư tông. Hắn chỉ bế quan quanh năm suốt tháng, thậm chí có thể nói tâm của hắn không đặt tại tông nữa. Khi nào tông môn đối mặt với diệt vong thì hắn ra tay giúp đỡ, còn lại mặc xác.
Hắn tên Tư Đồ Nam, hôm nay hắn ngồi xếp bằng, thấy tâm thần không yên ổn. " Chuyện gì sắp xảy ra sao " Hắn đưa mắt về phía tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão. Chỉ thấy tông chủ cùng thái thượng trưởng lão sắc mặt trắng bệnh, mồ hôi chảy ròng, cứ như kiến hôi đang bị thần long mục thị, lập tức xoay người về phương hướng hắn bái sau đó xoay đi.
Lúc này dưới chân núi cấm địa, một thanh niên áo trắng, là Cổ Huyền Thiên, lúc này hắn đã cởi đấu bồng ra, để lộ thân hình cùng với khuôn mặt tuyệt thế vô song, khí chất thần thánh phiêu dật, lộ ra vô thượng nghiêm, sắc mặt bình thản bước lên núi, mỗi một bước để lại dị tượng bộ bộ sinh linh, sau đó lại tan rã.
" Ai " Tư Đồ Nam cảm nhận được khí thế này, tuy đối với hắn chẳng ảnh hưởng gì, nhưng tuyệt đối chỉ có một người mới có thể. Hắn run lẩy bẩy nhìn về phía chân núi, lúc này mới để ý. Một thanh niên áo trắng mỹ mạo vô song cổ kim, thanh niên ngước nhìn hắn, tuy chưa gặp mặt nhưng ánh mắt như nhìn xuyên qua không gian, hắn mỉm cười. Tư Đồ Nam tiếp xúc với ánh mắt này cảm giác như vạn lôi oanh đỉnh, thái cổ thần sơn nện vào đầu. Hắn biết ai tới rồi.
" Tiểu tử, bao lâu rồi a " Cổ Huyền Thiên mỉm cười thì thào nói, gặp lại cố nhân cho người ta một cảm giác huyền diệu, tâm linh vui sướng, rung động.