Chương 14: Truyền thừa! Bạch Hy Thánh Tôn
" Ách, đây là nơi nào a " Đường Long xuất hiện, choáng váng thân mình, sau khi ổn định lại nhìn xem cảnh vật trước mắt.
Chỉ thấy bầu trời hắc dạ, từng dòng kim hà chứa vô số đạo pháp tắc luân chuyển trên không trung, không biết đi về đâu. Đại địa phủ đầy bởi những già thiên đại thụ, mỗi một cây đại thụ đều cao vài trăm trượng, thậm chí có cây đạt đến vạn trượng, mang cho người xem cảm giác áp bách, như muốn chống đỡ thương khung.
Cổ Huyền Thiên cũng đăm chiêu đứng nhìn về phía xa một hồi, không biết là đang suy nghĩ gì, sau một hồi mới liếc mắt Đường Long nhạn nhạt đạo " Đi thôi "
Hai thân ảnh đi chầm chậm giữa những đại thụ, nhìn từ xa nó là như thế nhỏ bé, một bạch y, một thanh y, hai thân ảnh cứ thế đi chầm chậm.
Đường Long thắc mắc tại sao chủ thượng lại không phi hành hoặc na di vượt qua không gian cho nhanh. Nhưng nhìn bạch y thân ảnh trước mắt đi chậm rãi cũng chỉ trầm mặc đi theo.
" Thánh Tôn a Thánh Tôn, năm đó ngươi vẫn lạc trước khi từng nhờ ta tìm cho ngươi một truyền nhân để kế thừa đại đạo. Ngươi là mồ côi, không thân gia, không vi sư, không đệ tử, bằng hữu lác đác cũng không có mấy. Đến cuối đời ngươi hối hận trong sự cô độc, ngươi nhờ ta tìm người kế thừa đạo thống, nhưng Tiên Thiên Thánh Đạo Thể không phải muốn tìm là tìm nha. Không ngờ sau khi trùng thế lại tìm được, cũng coi như sẵn tiện thực hiện luôn ước nguyện của ngươi đi... Nhưng thành công kế thừa hay không là nhờ vào hắn, ta cũng chỉ giúp tới đây" Cổ Huyền Thiên vừa đi chậm rãi vừa lẫm bẩm đạo, như đang nói chuyện một mình.
Lúc này hắn dừng lại, Đường Long thấy chủ thượng đứng lại, trong lúc suy nghĩ miên man không để ý nên va chạm vào lưng.
" Đến rồi a, phải xem tạo hoá cùng với tâm tính của ngươi " Cổ Huyền Thiên nhạn nhạt mở miệng, không nhìn Đường Long một chút.
" Có cái gì đâu a " Đường Long trợn to hai mắt, nhìn ngang nhìn dọc xung quanh xem có cái gì hay không, nhưng vẫn phát hiện hai bên vẫn là già thiên đại thụ, chẳng có gì thay đổi, kể cả kim sắc quang hà trên không trung.
Cổ Huyền Thiên hai tay lúc này nhanh chóng vũ động, hoá nghìn vạn pháp ấn, tốc độ nhanh đến làm cho người kinh hãi, mỗi một đạo pháp ấn đều có đạo ý đặc biệt.
" Khởi " Cổ Huyền Thiên quát khẽ một tiếng, lúc này từng tiếng động " Phanh! Phanh! Phanh! " vang lên. Chỉ thấy từng đạo kim sắc thải quang hà trên trời như bị một lực thần bí nào đấy kéo xuống. Hội tụ về trước đó không xa trên mặt đất.
Chỉ thấy từng đạo kim hà xoắn ốc thành một điểm khổng lồ, sau đó tản đi, xuất hiện một đại môn. Đại môn này nhìn như làm bằng đá thông thường, chẳng có gì đặc biệt, một điểm khí tức cũng không có, chỉ thấy như muốn mục nát.
Đừng nhìn nó như thế, nhưng cho dù Vũ Đế đến cũng đừng hòng mở ra. Đây chính là đại môn do thân thủ Thánh Tôn Bạch Hy dựng nên.
Đường Long trợn mắt ngoác mồm nhìn đại môn phía trước, mấy hình ảnh này nằm ngoài tưởng tượng của hắn nhiều lắm, tim hắn cũng nhảy phanh phanh lên, huyết dịch cũng bắt đầu sôi động, một đạo ý chí như lôi kéo hắn, thuyết phục hắn vào đấy.
" Vào a, Tiên Thiên Thánh Đạo Thể Đại Thành, Thái Cổ chi nhất Đại Năng Giả Thánh Tôn Bạch Hy, cũng là truyền thừa duy nhất về thể chất của ngươi còn tồn tại trên đại thế, thành hay bại đều phải xem ngươi " Cổ Huyền Thiên chậm rãi nhìn Đường Long nói, không đợi hắn trả lời xong liền nắm lấy cổ áo hắn nhấc hắn lên quẳng vào trong đại môn.
" Aaa " Chỉ nghe tiếng hét thảm của Đường Long ngày càng nhỏ.
" Mụ nội nó, không cần tàn nhẫn với ta như vậy đi, quỷ mụ mới biết có gì trong đây a " Đường Long oán giận thầm đạo.
———
" Phịch " — Đường Long rớt từ trên không trung rớt xuống.
Hắn choáng váng đứng dậy quan sât khung cảnh xung quanh, đây là một cung điện được trống bằng hai hàng trụ thuỷ tinh tinh xảo bạch ngọc, giữa đạo ở trên là bày một trương vương toạ khắc ảnh tỳ hưu tinh xảo cực điểm, mang cho người ta cảm giác áp lực như đối diện với chư thiên đại hải.
Hắn đang quan sát thì đúng lúc này.
" — Ông! Ông! — " Không gian cung điện bổng dưng xuất hiện một tia kim sắc, sau đó dần dần bạo tác lớn dần như thái dương đang cuồng nộ. Cung điện bị che lắp đầy bởi kim quang, sau đó kim quang dần dần lui đi
Đường Long sợ hãi mở mắt ra, hắn không thấy cung điện nữa, mà là đang đứng giữa cửu thiên tinh không.
" Tiểu hữu " Một âm thanh trầm ổn vang lên, không mang cảm giác áp bách, không mang một chút thượng vị giả cái giá, mà như một ông lão nông điền nhu hoà.
Đường Long giật nảy mình xoay người lại, chỉ thấy không biết từ khi nào đứa đó một đạo thân ảnh áo bào màu xám, rộng thùng thình, đây là một lão giả, mặt mang một nụ cười hiền hoà như trưởng bối nhìn hậu nhân của mình.
" Ngài, ngài là... " Đường Long ngạc nhiên hỏi.
Lão nhân đứng nó vuốt hàm râu như kim ngân vừa cười đạo
" Lão phu Bạch Hy, Thánh Tôn Vương Toạ, đây là không gian tinh thần của lão phu, ngươi vào được đây thì chắc hẳn là Tiên Thiên Thánh Đạo Thể đi, coi như là người có duyên với lão phu. Lão phu Tiên Thiên Thánh Đạo Thể tung hoành Thái Cổ, bổ dọc thiên hà, xé nát cửu thiên, nhưng cuối cùng vẫn cô độc tịch mịch, không có hậu nhân. Cuối cùng chiến đấu vẫn lạc mà tiếc nuối, đại đạo không ai nối... Ài " Nói đến đây lão nhân thở dài một tiếng, khung cảnh xung quanh cũng trầm tối sắc xuống
" Nhưng trời không phụ lòng lão phu, hôm nay cũng có người đi tiếp con đường của lão phu, để Tiên Thiên Thánh Đạo Thể tái hiện thế gian, mang đến cho ức vạn thiên tài run rẩy "
Lão nhân hình như thời gian rấp rút, nói liền một mạch, không đợi cho Đường Long trả lời.
" Ta truyền xuống cho hậu nhân một giọt tinh huyết của Tiên Thiên Thánh Đạo Thể Đại Thành, một bộ Thánh Đạo Chiến Thiên Kinh cùng với một con Thượng Cổ Kim Sắc Khổng Tước, cho nó đi theo ngươi... Hậu nhân, nhớ lấy, nhớ lấy, phát huy Thánh Thể nhất mạch, không làm ô nhục thể chất cùng tinh huyết, thiên kinh của ta " Lão nhân thân ảnh lập loè mờ nhần, cười nhạt, sau đó từ từ tan biến, trước khi tan biến, xoay lưng về phía thông đạo, hay tai cúc cung cúi người.
Lão nhân trong mắt có ngàn vạn tâm sự, nhưng hắn vẫn không nói ra được, hắn gần tan biến, hắn chỉ muốn truyền thừa xuống đạo thống thật thanh rồi yên nghỉ, hắn biết Đường Long là do ai đưa đến, nhưng hắn không dám nhiều lời trước mặt Đường Long về tồn tại của người kia, chỉ đành xoay người bái một cái, tan theo thiên địa.
Đường Long ngơ ngác, hai mắt ửng đỏ, tuy hắn mới gặp lão nhân này lần đầu, thời gian cũng quá gấp rút, lão nhân chưa kịp để cho hắn nói gì, nhưng hắn, đứa trẻ nhận qua đủ sự lạnh giá lại cảm nhận được cái sự ấm áp mà tiền bối dành cho hậu nhân.
Hắn quỳ hai chấn xuống vái ba cái rồi đạo
" Tiền bối ngài yên tâm, ta Đường Long nhất định sẽ đưa Thánh thể cùng với Thiên Kinh ngài sáng tạo ra uy chấn cổ kim, không phụ tinh huyết của ngài " Đường Long nghẹn ngạo.
Sau đó hắn cố gắng nuốt nướt mắt, đứng lên nhìn trước mặt trôi nổi một giọt kim sắc tinh huyết, toả ra uy áp kinh khủng như muốn trấn áp đại địa, một bộ cổ sách kim sắc bìa phát ra khí tức cổ bí âm trầm.
Hắn đưa tay tiếp nhận, giọt tinh huyết bay vào mi tâm, hắn không thấy cảm giác đau đớn, mà chỉ thấy cảm giác rất nhẹ nhõm, sau đó máu trong người dần dần chuyển thành kim huyết, mi tâm cũng hiện lên một đạo đồ án kim sắc. Tu vi dần dần kéo lên mãi cho đến Vũ Vương đỉnh phong đại viên mãn!
Hắn cảm nhận được mình đầy lực lượng, một chỉ cũng muốn chấn nạt một ngọn đại sơn.
" Khoan đã, lão nhân còn nói cho ta Thượng Cổ Khổng Tước Kim Sắc đâu a, thật không biết làm sao, cái gì cũng kim sắc a " Đường Long nhìn xung quanh tìm kiếm con khổng tước.
Lúc này một tiếng hót vang lên, không gian rung động, chỉ thấy một con kim sắc khổng tước xuất hiện từ xa, tốc độ kinh khủng như thuấn di, lúc ẩn lúc hiện, nhìn hoa lệ đến cực điểm. Khí tức kinh khủng Vũ Vương.
Con khổng tước này nhìn thấy hắn như thấy chủ tử, bay vào người hắn đem hắn tông ra mười mấy trượng, cũng may hắn Thánh Thể bá đạo, không cũng bị húc cho đến nội thương, chỉ thấy con khổng tước chui chui đầu vào người hắn như quen thuộc.
Hắn khó hiểu, thầm nghĩ chắc cho Tiên.thiên Thánh Đajo.thể cũng như tinh huyết mà lão tiền bối đã để lại.
" Ngoan a, gọi ngươi Tiểu Kim đi, ha ha ha, bản thiếu cưỡi ngươi là oách đến nhà con ngoại nha ha ha ha " Đường Long vừa vuốt bộ vũ kim sắc của Tiểu Kim vừa đứng cười tưởng tượng ra khung cảnh tay cầm thiên kiếm chân đạp kim tước, sau lưng ngũ thải quang mang quét ngang thiên tài vạn vực.
Tiểu Kim không hiểu nhìn hắn hơi nghiêng nghiêng cái đầu, đáng yêu cực điểm.
" Ây chết, chủ thượng a, chủ thượng a " Đường Long chớt nhớ ra Cổ Huyền Thiên đang đợi hắn bên ngoài, hắn trong không gian mặc dù là nhanh, nhưng không biết thời gian bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu lâu.
" Tiểu Kim, đi nhanh a, không thì ta với ngươi không chịu nổi tên kia a " Mặc dù hắn đã Vũ Vương Đỉnh Phong đại viên mãn, nhưng hắn hiểu được chủ thượng của hắn tuyệt đối, tuyệt đối là kinh khủng đến cực điểm, hắn tin trực giác của mình.
Tiểu Kim nghe thế vù một phát Đường Long đã ở trên lưng, bay đi ra khỏi không gian tinh thần.
———
" Đâu rồi a, nãy còn đứng ở đây ni, không lẽ giận ta nên bỏ đi rồi sao " Đường Long vò đầu bực tóc, Tiểu Kim đứng một bên mổ mổ sợi lông của mình, thần sắc cao ngạo.
" Đi tìm chủ thượng a Tiểu Kim " Đường Long nhảy lên lưng Tiểu Kim bay đi.
Giữa đường sâu ở trong, khung cảnh dần dần thay đổi, chẳng bao lâu sau cũng xuất hiện các loại Ma Thú, vũ tông, vũ vương cũng không thiếu. Dựa vào Thánh Thể vượt cấp chiến đấu khủng bố cùng với Tiểu Kim, Vũ Vương Ma Thú đều bị vài kích là vẫn lạc. Thậm chí còn gặp phải Vũ Hoàng Đại Yêu.
Phải biết Vũ Hoàng với Vũ Vương là cách nhau một thiên địa, Mặc dù vậy nhưng Tiểu Kim vẫn cao ngạo liên thủ với Đường Long, sau một hồi thì cũng đánh lui được nhưng hai người cũng bị thương một tí.
" Chủ thượng a, ngươi ở đâu nha " Đường Long nhăn nhó mặt mày kêu khổ, dưới chân Tiểu Kim cũng kêu lên một tiếng bất mãn.
" Ngươi kêu cái gì quỷ " Cổ Huyền Thiên âm thành lạnh nhạt truyền tới, doạ Đường Long tí nữa rới từ trên không xuống.
Lúc này Huyền Thiên ngồi xếp bằng trên một cái cự thạch, cự thạch này nhìn phổ thông, nhưng lại mang đại thế hình dạng kỳ lạ, như đang muốn khiêu chiến với thương khung, chỉ thấy từng tia kim sắc nhàn nhạt trên bầu trời đen tối bị lôi kéo xuống chảy xung quanh Cổ Huyền Thiên.
Cổ Huyền Thiên nhắm mắt yên tĩnh ngồi ở đó xếp bằng, hai tay kết sơ ấn. Từng tia vàng kim chảy vào cơ thể hắn. Hắn ngồi đó như thiên cổ bất biến, như đã tồn tại từ lâu, ngồi ở nơi này từ khi thiên địa sinh ra, hắn ngồi đó là bình tĩnh như vậy, nhưng cho người ta khi đối mặt mang một cảm giác bị chìm giữa vô tận đại hải.
Lúc này, hai mắt hắn chậm rãi mở ra nhìn Đường Long cùng Tiểu Kim, chỉ thấy hai mắt hắn như nhật nguyệt phiên chuyển, ngũ hành diễn hoá, ức vạn tinh không đang chậm rãi xoay, xuyên thủng cổ kim thiên địa, sau một hồi thì lại trở lại bình thường, trở lại yên tĩnh đến quỷ dị, hỗn độn yên tĩnh.
Một khắc kia, Đường Long cùng Tiểu Kim sợ hãi đến một người sắc mặt trắng bệch, cả người căng cứng, tâm đình chỉ đập, người sức lực toàn bộ bị rút đi, đến quỵ xuống không có khí lực. Tiểu Kim thì lông dựng đứng hết cả lên, như đối mặt với khủng bố Hồng Mông Cự Thú, không di chuyển được.
" Vậy là người đá thành công a, Tiên Thiên Thánh Đạo Thể cùng với Thánh Đạo Thiên Kinh một lần nữa hiển hoá đại thế nha, cỡ nào làm cho người ta mong đợi " Cổ Huyền Thiên nhàn nhạt cười nói với Đường Long.
Đường Long quỳ phịch xuống đất, hai mắt ửng hồng. Mặt dù là đấng nam nhi, nhưng người trước mặt đã cứu hắn ra khỏi cuộc đời hắc ám, những ngày tháng lạnh lẽo, là người cho hắn cơ duyên được làm tuyệt thế Vũ Vương, tuyệt thế thiên kiêu chi tử.
" Đường Long không biết nói gì hơn, chỉ biết dùng hành động để báo đáp chủ thượng, ngày nào Đường Long tại, sẽ luôn luôn đi theo và bảo vệ chủ thượng " Đường Long hai mắt đỏ ửng, đinh ninh đạo, rắn chắc từng từ ngữ.
Cổ Huyền Thiên ngồi xếp bằng ở đó nhìn hắn mỉm cười
" Ân, đứng dậy đi, đi thôi, ta còn có việc phải giải quyết ở tông môn "
Cổ Huyền Thiên đứng dậy, ngước lên nhìn bầu trời
" Thánh Tôn a, coi như bản đế hoàn thành tâm nguyệt của tiểu tử nhà ngươi xong đi, ngươi yên nghỉ được rồi, tuế nguyệt rồi ai cũng sẽ về với cát bụi nha, một khắc vinh quang, một thời đại sáng chói, cuối cùng ngươi cũng có truyền xuống đại đạo, huyết mạch, ngươi cũng an tâm rồi a" Cổ Huyền Thiên nho nhỏ đạo đủ để cho một mình hắn nghe, sau đó thân ảnh một bạch y, một lam y, một khổng tước biến mất khỏi đây.
Mọi thứ lại trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra.
Lúc này một tiếng thở dài vang lên, tiếng thở dài này khôn mang theo mệt mỏi, nó chỉ mang theo cảm giác yên bình, sau khi hoàn thành mọi hoài bảo, nó cuối cùng cũng được yên nghĩ...