Chương 23: Long Phượng Bảng! Chiến.

Đế Đạo Vô Song

Chương 23: Long Phượng Bảng! Chiến.

" Ha ha ha, để ta tới, năm nay ta nhất định phải bước vào trước hai mươi " Một cái màu nâu đất bào nam đệ tử, bên hông vắt một cây đao bước từ từ ra khỏi đám người.

" Ồ, Bá Đao Tông, cũng là một Tông Môn nổi danh ở Nam vực nha "

" Ngươi không biết, năm nay hắn chỉ có mười tám niên, đã bước chân vào Vũ Tông Đại Thành, lần trước hắn chỉ là vô danh tiểu tốt, chẳng biết ở đâu chui ra một đao chém mạnh, bước thẳng đến bài danh trước ba mươi " Một người đệ tử giải thích.

" Phải, hình như hắn tên Tống Ngọc, trong tuổi trẻ cũng có danh hào Đao Ma, cũng xem như một cái cao thủ "

Tống Ngọc cười lớn, một bước phi lên đài.

" Ta khiêu chiến bài danh số hai mươi, Lâm Đồ, Hạo Minh Tông "

Thanh niên được gọi Lâm Đồ thoáng chốc cũng nhảy lên võ đài, thanh niên này một thân cẩm y, trên người chỉ có một thanh trường kiếm đơn giản.

" Không biết tự lượng sức mình, cho dù ngươi không tệ tu vi ở lứa tuổi này, nhưng muốn khiêu chiến ta, có phải hay không là quá vọng tưởng " Lâm Đồ mở miệng đạo, thần sắc khinh bỉ nhìn về một bên Tống Ngọc.

" Ha ha, phải hay không, ăn ta một đao há liền biết " Tống Ngọc ha hả điên cuồng cười sau đó không thấy kịp thân ảnh, một đao hoành bổ ra, thế như thiên lôi chẻ xuống đầu Lâm Đồ.

" Tốt đao pháp độc ác " Một cái trưởng lão nhíu mày lầm bầm.

Lâm Đồ không vội, không biết trường kiếm trên tay khi nào rút ra

" — Ônggg!! — " Một tiếng rít tai chấn động, khiến đệ tử xung quann bịt hai tai lại.

Đao kiếm quyết chiến, một cái vạn binh chi chủ, một cái vạn binh bá vương.

Xoạt xoạt —Âm thanh bổ gió liên tục trảm ra.

Từng cái kiếm trảm cùng đao cương luồng vào nhau phát ra đùng đùng vang dội tiếng nổ.

" — Đao Phá Sơn Hà — " Tống Ngọc một bước nhảy lên trời, hai tay nắm chặt đao. Rống một tiếng, đao cương đỏ như máu huyết sát tụ tập lại hoá thành một cái đao cương mười trượng, bổ thẳng xuống Lâm Đồ.

Lâm Đồ nhìn thấy đao kỹ hai ánh mắt ngưng trọng, lập tức lui về sau.

" Hạo Minh Nhất Kiếm — " Cùng một chiêu với Hạo Long, bất qua vào tay Lâm Đồ lại có ý vị khác, nếu Hạo Long sử dụng chiêu này là phá hoại bừa bãi thì Lâm Đồ là ý như vân triều, có cương nhu tiến thủ.

Tốt nhất phòng ngự chính là tấn công.

" Ầm — Ầm — " Mấy tiếng nổ vang dội lên, xung lực chấn đám đệ tử gần đó té ngã, lui ra xa.

Khí vụ qua đi chỉ thấy Lâm Đồ một thân bào hơi rách nát, bất quá sắc mặt đã xanh sao, một chiêu này nhìn như đơn giản hắn cũng đã dùng hết nữa phần linh lực trong cơ thể.

Tống Ngọc một thân bào phấp phới, từ trên đã hạ xuống đất, tuy thân bào còn nguyên, bất quá khoé miệng cũng đã một tia máu.

" Không hổ bài danh hai mươi Thiên Kiêu Long Phượng Bảng...— Bất quá, đến đây thôi, dùng chiêu này phân ra thắng bại đi.

Nói xong, Tống Ngọc một thân huyết sắc linh lực cuồng loạn, ánh đao cương cũng dần dần tối lại, lập loè đỏ thẫm huyết sắc nguy hiểm quang mang.

Bá Đao Tông mấy vị trưởng lão thấy tình cảnh này cũng vuốt râu cười đạo.

" Ha ha ha ha, không nghĩ đến hắn thế mà đem Huyết Sát Đao Cương luyện đến tầng thứ sáu, lần này bước vào trước hai mươi, có khả năng nha "

" Phải, không những bước vào tầng thứ sáu, mà còn vô hạn đến gần đại thành "

Lâm Đồ thấy tình cảnh này sắc mặt cũng là kịch biến, cau mày nghiêm trọng.

" — Hạo Nhiên Phá Thiên Kiếm " Lâm Đồ gầm lên. Thuận tay phải đưa kiếm lên cao, vô số điểm tinh quang cùng hoả nhiệt tụ tập về một thân lưỡi kiếm này.

Ánh kiếm càng ngày càng phát sáng.

" Đã thế, quyết chiến bại bằng một kiếm này đi, ta tính để nó dành cho bài danh trước mười lăm, đã thế, đành phải xuất nó ra đối phó ngươi " Lâm Đồ ánh mắt lẫm liệt hoả tinh nói.

Lúc này phía bên kia Tống Ngọc đao thế cũng đã thủ xong.

" Phá!!! — " Hắn gầm lên, một đao vung ra, chỉ thấy đao lập loè u quang huyết sắc đen bỗng dưng bạo ra hồng huyết sắc đao cương.

Một cái đao khí màu máu dài mấy chục trượng bổ về phía Lâm Đồ, đao khí đi qua mấy chục mét ầm ầm nổ tung, hoá thành từng mảnh nát.

" Trảm — " Lâm Đồ cũng một kiếm sáng rọi, hào quang chói mắt bổ ra.

" ẦM!!!! "

Đao kiếm cương chạm vào nhau, chỉ thấy sáng rực một quảng trường.

Sau khi ánh sáng rút lui đi.

Chỉ thấy Lâm Đồ một thân đầy máu me, tơi tả không chịu nổi đứng thẳng tắp.

Tống Ngọc thổ huyết, một chân khuỵ xuống đất, một tay cầm đao đã toái chống xuống đất, liên tục ho khang.

" Ta...thua " Lâm Đồ hai mắt mơ hồ, ngã xuống dưới.

Tống Ngọc cũng chao đảo, bước xuống lôi đài, mấy cái đệ tử đỡ đón lấy.

" Tống ngọc...th..thắng " Trọng tài tuyên bố.

Quảng trường một mảnh hoan hô, có buồn có vui, có ủ rũ cũng như tự hào.

" Không tồi, chiến lực như vậy, năm ngoái đủ để trước bài danh mười lăm "

" Đúng, chỉ là không biết năm nay, chiến lực như vậy trèo lên đến bài danh bao nhiêu ".

Mấy cái đệ tử xì xào bàn tán.

" Không tồi " Tử Hồ ngồi trên kim toạ nhàn nhạt trả lời.

Thanh Liên im lặng một bên không biết suy nghĩ gì.

Đừng nhìn như khiêu chiến liên tục như vậy, bất lợi do mấy người bài danh thượng vị, thực tế không ai dám liều mạng đi khiêu chiến họ, chưa biết có thắng được hay không, lỡ như bị loại là mất đi hoàn toàn lượt khiêu chiến.

"— Oa " Đường Long lấy tay che miệng ngáp.

" La Phong, ngươi nhắm ngươi đạt được bài danh bao nhiêu đây " Đường Long buồn chán ngáp sắc mặt trong còn buồn ngủ quay sang một bên hỏi La Phong.

" Đường lão đại, tiểu đệ có nắm chắc tiến vào trước mười " La Phong nhanh mồm đáp.

Chẳng biết khi nào La Phong kêu Đường Long bằng lão đại, khuất phục dưới dâm tiện chi uy.

" Ân, thật chán a, ta ngủ một lát, ngươi lên thi đấu, khi nào ta tỉnh giấc thì ta lên nha " Đường Long nhép nhép miệng, lăn ra ngủ tiếp, một tên đệ tử cầm quạt với lộng che cho hắn.

" Ân, lão đại " La Phong thành thật gật đầu, trong mắt tràn đầy kính nể.

Mấy cái đệ tử cùng Thanh Vân tiên tử, trưởng lão thấy tình cảnh này, một bên sắc mặt đen lại.

La Phong đứng dậy, bước ra khỏi đám người, thân ảnh phiêu linh bất định di chuyển lên võ đài.

Không ai xem trọng hắn, hắn khiêu chiến chính là bài danh thứ chín.

Quảng trường cùng các vị trưởng lão ồ lên.

Một cuộc tỷ thí nhiệt huyết diễn ra, ai cũng cho rằng La Phong chỉ chịu được vài chiêu. Nhưng càng ngày mọi người càng hoảng sợ, La Phong xuất thủ với bộ pháp dường như đoán được tất cả động tác của đối thủ.

Sau một hồi La Phong thắng thảm, trong ánh mắt chết lặng của vô số đệ tử cùng trưởng lảo đảo bước xuống đài.

Mọi người bùng nổ hoang hô. Thần sắc khó tin nhìn về phía Thái Hư Tông.

" Không làm nhục sứ mệnh nha lão đại " La Phong lau vệt máu ngay khoé miệng, nhìn một bên Đường Long ngủ.

Hạo Minh Ngô Phó Tông Chủ ánh mắt sáng lên nhìn về La Phong, như có điều tính toán.

Tiếp đến cũng vài chục cuộc tỷ thí diễn ra, bất quá không có nhiệt huyết, rất nhanh liền kết thúc đối thủ.

Lần này đến lượt hai đệ tử tỷ thí, một cái bài danh mười ba cùng bài danh thứ tám khiêu chiến.

Hai bên đánh cho đùng đùng tiếng nổ.

" Lạc Hà, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi "

" Phong Báo, ăn ta một thương "

" — Rẹt "

" Oanh! Oanh — "

" Ầm — "

Hai người giao thủ phạm vi mấy trăm mét võ đài đã cách ra xa, vô số vệt nứt cùng hố to sâu vài trượng.

Bỗng dưng...

" — Rắc..rắc — "

Không xong, mọi người thầm nghỉ.

" Giết!! "

" Ầm — "

Lạc Hạ, bài danh thứ tám thiên kiêu bảng, thất bại, nhưng trước khi thất bại, hắn một chưởng toàn lực đập về phía Phong Báo.

Phong Báo bội kiếm vốn đã sắp đứt gãy, bị một chưởng này của Lạc Hà đập cho gãy đôi, chuôi kiếm bị đánh bay ra khỏi võ đài...rồi nó...

Nó bay lên cao, lấy đà lao thẳng về phía Thái Hư Tông, cụ thể là rơi vào mặt của một cái thanh niên hắc bào đang nằm ngủ.

" Cốp — "!!

" Aaa...Đầu lão tử...đầu lão tử " Đường Long hét thảm

" Kiếm ai, con mẹ nó lão tử băm ngươi ra " Đường Long ôm một bên mắt bị bầm la hét thảm thiết nhìn xung quanh.

" Lão đại, là hắn " La Phong tiểu đệ một bên đứng phẫn hận chỉ về phía đài.

Mấy cái đệ tử nhìn mắt đường long như gấu trúc hít một hơi lãnh khí, sau lưng lạnh cả mình.

Mặt dù không biết thực lực như thế nào, nhưng trong ấn tượng của bọn hắn, không biết gia ngươi cường đại ra sau, tuyệt đối là bị treo lên đánh.

Đường Long nhìn về trên võ đài, sắc mặt bình tĩnh.

La Phong đứng một bên thở dài.

" Xem ra là phải kết thúc, ngươi, ngươi, các ngươi nữa, mau mau dọn ghế, lộng với hành lý, chuẩn bị về a " La Phong chỉ chỉ vài tên đệ tử ra lệnh.

Phong Báo nhìn thấy Đường Long nhìn mình, hắn đang trong cơn vinh quang, cho dù là hắn có lỗi thì sao? Hắn nhưng giờ là trạng thái đỉnh cao, bài danh thứ tám trên thiên kiêu bảng.

Phong Báo ánh mắt khiêu khích, kiêu ngạo nhìn về phía Đường Long, một cái vô danh tiểu tốt, dám làm gì hắn.

" Thế nào? Tới cắn ta? " Phong Báo mở mồm hài hước đạo.

" Xong, tuyệt đối xong, trưởng lão, cứu người a " La Phong cùng mấy cái đệ tử lôi kéo mấy vị trưởng lão.

Mấy vị trưởng lão Thái Hư Tông khoé miệng co quắp, mặt mo run rẩy, xoay người đi chỗ khác.

" A di đà phật " Một cái trưởng lão kết thủ phật ấn, thiện niệm một tiếng thở dài.

Âm thanh khiêu khích Phong Báo vừa hạ xuống chưa được một sát na.

" Đùng — " Thân ảnh Đường Long không biết khi nào biến mất, để lại một trận gió lốc phong bạo tại chỗ.

Nhìn lại thì thấy Đường Long đã xuất hiện trên đài đối diện Phong Báo, trong ánh mắt kinh hãi của mấy vị trưởng lão cùng phó tông chủ.

" Đùng! Đùng! Đùng — " Mấy cái bạt tai vang dội nghe mà rát cả mặt, mấy cái đệ tử không tử chủ ôm mặt mình.

" Đường Long — Thái Hư tông, khiêu chiến "

Đây là con mẹ gì? Đánh ngươi xong mới thông báo lên đài.

Phong Báo bị quất cho không sức hoàn thủ, mấy cái răng bay ra, nước miếng phun bay khắp đài.

" Ngươi...Dừng...Lại " Phong Báo đầu heo phồng rộp ô ô không rõ thanh âm.

Đường Long một tay nắm cổ áo hắn treo lên, một tay quật ba ba vào mặt.

Mấy cái trưởng lão Thái Hư Tông mặt vô tội.

" Đây là đánh mặt cho vang dội cổ kim nha " Một cái đệ tử nói.

" Bà nội gấu, lão tử đang ngủ, đang ngủ a. Ngươi đây là gây hứng với lão tử, không đánh ngươi cho mẹ ngươi nhìn không ra là không được "

" Lão tử phải đánh cho ngươi thành đầu heo, sau đó treo ngươi lên cây, tuột hết quần áo ngươi ra rồi cắt tiểu kê kê của ngươi đi ta mới hả dạ " Đường Long vừa mắng chửi vừa đánh, hắn la ầm lên như là ai lấy đi trinh cúc của hắn.

Lúc này Phong Báo đã bị đập cho đến không biết trời đất.

" Dừng tay — " Tử Hổ nhảy ra, Lạc Hà chính là cùng tông môn với hắn, tuy thấy trong tay Đường Long không hề sức lực không hoàn thủ, nhưng hắn không tin mình ra tay còn không ngăn cản được.

Tử Hổ vừa nhảy ra mọi người ồ lên.

Chỉ thấy không biết làm sao Đường Long cái kia tiện nhân nắm lấy vạt áo Tử Hổ, một cái treo lên đánh một cái.

Tử Hổ cũng bị quất cho đầu heo trong vô số ánh mắt kinh khủng của mọi người.

Thiếu niên này thật kinh khủng, vì sao cũng cùng là Vũ Tông Đại Viên Mãn mà trong tay không hề có lực hoàn thủ, cứ như tu chân giả với người thường giống nhau.

Hoàng Minh một bên nhìn tình cảnh này lạnh cả người, rốt cuộc thiếu niên này là con nhà ai mà chiến lực thật là khủng khiếp.

Hạo Lạc ngồi trên đệ nhất kim toạ hai mắt co rụt lại, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm như nước.

Nói gì hắn cũng là thủ tịch đệ nhất, còn là đội chủ nhà.

Giờ thấy có người gây náo loạn sao không làm hắn mất mặt.

" Đường Long, mau dừng tay lại " Hạo Lạc lên tiếng, xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lại, đệ nhất vị chi uy không phải nói chơi.

Đường Long bỗng dưng dừng tay lại, Lạc Hà cùng Tử Hổ đã quỳ trên mặt đất, mặt mũi bầm tím, răng rơi đầy đất.

Thấy Đường Long dừng tay lại, cho là hắn sợ mình, Hạo Lạc cao giọng nói tiếp.

" Ngươi — "

Chưa kịp nói thì bỗng dưng.

" Đùng — " Một cái bạt tay vang dội ngay mặt.

Hạo Lạc ngơ ngác, chư vị trưởng lão ngơ ngác, cả quảng trường choáng váng, yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng nghe được.

" Gia đang quản giáo mấy đứa cháu, mời yên lặng, nếu không ngay cả mẹ ngươi gia cũng đánh nốt " Đường Long vô song thân thủ không biết lúc nào xuất hiện trước mặt Hạo Lạc.

Hạo Lạc ngơ ngác, rồi một cổ nhục nhã cùng trùng thiên lửa giận đi lên. Hắn gầm lên rút bội kiếm, kiếm quang như phong bạo nổ ra, đâm về phía Đường Long.

Đường Long lạnh nhạt, một tay để sau lưng, tay kia một chỉ đánh về đầu kiếm.

— Phanh —

Kiếm bị đánh bay đi, Hạo Lạc hoảng sợ, chỉ thấy Đường Long sắc mặt phát lạnh, tay bóp cổ mình đưa lên nắm càng ngày càng chặt.

" Đường Long, dừng tay lại " Mấy vị trưởng lão Thái Hư Tông hãi nhiên. Tuy Đường Long mạnh, nhưng phải biết ở đây là đất của người ta, cao tầng xuất thủ, bọn họ cùng với phó tông chủ cũng không che chở được.

Không để ý Đường Long bóp càng ngày càng chặt, nhấc lên cao, Hạo Lạc mặt từ tím chuyển sang xanh đen.

" Dừng tay — " Ngô phó tông chủ Hạo Minh Tông thực lực kinh người, rống to một tiếng, khí thế kinh người áp về phía Đường Long, thân ảnh hắn xuất hiện ngay Đường Long sau lưng.

Một chưởng đánh về mang theo ý định phá huỷ hết căn cơ, thiên tài kinh khủng như thế, hắn phải thừa cơ tru diệt, nếu không sau này là một mối đại hoạ cho tông môn.