Chương 33: Đế Hoành

Đế Đạo Vô Song

Chương 33: Đế Hoành

" Đế Hoàng Táng Địa, bản Đế Chủ đã trở lại..." Cổ Huyền Thiên âm thanh vang vọng khắp thế giới đạo, không sót một tự nào vang lên vào tai của từng người.

Đế Giới lúc này nghênh đón chủ nhân trở lại cũng trở nên rực rỡ hơn, mọi thứ đều toả ra cửu thải màu sắc, kim quang hiện thế. Long Ngâm Phượng Minh, Thiên Hoa Loạn Truỵ không thiếu một thứ gì.

Vô số tồn tại đã toàn bộ từ lâu thức tỉnh từ trong quan tài, ngơ ngác nhìn thân ảnh bạch y kia, trong lòng một cổ cảm giác kìm nén khó tả kìm nén bấy lâu này rốt cuộc vỡ ầm.

Vô số thân ảnh dùng tốc độ kinh khủng hù chết người lập tức xuất hiện trên toà Đế Sơn, toạ trấn đúng chỗ đế toạ của mình, nhưng tất cả đều đứng mà không ngồi. Trong đó kinh khủng cái kia hắc y long bào nam tử càng dùng kinh khủng tốc độ, trong chớp mắt chính là lội ngược thời gian tốc độ xuất hiện ở dưới chân Cổ Huyền Thiên.

" Phanh — " Hắc long bào nam tử lập tức quỳ xuống dập đầu.

" Đế Hoành cung nghênh Đế Chủ trở về nhà, chúc mừng Đế Chủ trọng sinh lâm giới một lần nữa " Đế Hoành kinh khủng âm thanh ẩn chứa vô tận cung kính gầm lên.

Âm thanh hắn lấy hắn làm trung tâm lập tức quét khắp Đế Giới, nhấc lên một trận phong bạo cảnh tỉnh tất cả mọi thứ, nhắc nhở bọn hắn...Đế Hoàng Táng Địa chủ nhân, vô thượng chí tôn đã trở về!

Thấy Đế Hoành phục bái, lập tức vô số cái đế giả không vì một thân hoàng bào, đế bào mà ngại lập tức quỳ xuống cung kính dập đầu.

" Cung nghênh bệ hạ trọng thế, vạn pháp vô địch " Thử nghỉ, vô số đại năng cùng quỳ xuống, đồng loạt âm là một bực cảnh tưởng nào. Quả thực là muốn xông bạo tam thiên đại thế giới.

Âm thanh vang dội khắp chư thiên, thanh thế cực kỳ hùng vỹ.

Nói đúng ra, lấy thân phận của bọn hắn cũng không cần quỳ xuống dập đầu hành lễ, bất quá đây là bọn hắn lòng tôn kính cùng cảm xúc kìm nén bấy lâu nay.

Bọn hắn mỗi một người ở trong đây, không có một cái không phải Cổ Huyền Thiên chỉ đạo cùng nuôi dạy khôn lớn. Cổ Huyền Thiên không khác gì cha của bọn hắn. Chỉ có một số ít là thực sự người thân.

" Bình thân — " Cổ Huyền Thiên tay áo phấp phới phất lên đạo.

Nghe thế, mấy cái hoàng giả đế giả cũng ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy, lập tức thân ổn định đế toạ.

" Bản Đế Chủ một thân bị Thiên Đạo cùng bốn cái Cửu Đầu Đạo Luân cấp bậc Tuyên Cổ Vô Song liên thủ đánh cho hôi phi yên diệt, nhưng đại đạo 50 thiên diễn 49, lúc nào cũng có một đường sinh cơ... "

" Bản Đế Chủ bây giờ một thân thành tựu Hỗn Độn Thiên Thể, Hỗn Độn Thanh Liên Pháp, Đại Nhật Chí Tôn Luân. Tam Tổ Thiên Tư một thân, tương lai nhất định một lần nữa siêu việt quá khứ, đạp lên Thiên Đạo thống ngự thiên địa " Cổ Huyên Thiên âm thanh nhẹ nhàng như đại đạo tuyên pháp, chảy khắp Đế Giới.

Bất quá âm thanh cho dù nhẹ nhàng, nhưng là nghe vào tai đám người kia nhưng là như kinh lôi bạo tạc, diệt thế tai nạn.

" Hỗn Độn Thiên Thể?? "

" Hỗn Độn Đạo Liên! "

" Cái gì, Đại Nhật Chí Tôn Luân "

Có người không khỏi quát to lên, không thể tin vào tai mình, cho dù đây là lời từ chí cao vô thượng của hắn nói, nhưng quả thật như đàn nằm mộng.

Đế Hoành cũng là một mặt dại ra. Tam Tổ Chi Tư, trong đó bất kỳ một thứ nào cũng là thiên địa sơ khai chưa xuất hiện, chỉ có Hỗn Độn Đạo Liên hay còn gọi Hỗn Độn Thanh Liên có xuất hiện, bất quá cũng là chết trẻ.

Vậy mà chí cao vô thượng hắn một thân tụ tập? Mười một Đạo Luân? Đại Nhật Chí Tôn Đại Đạo Luân? Lấy Đế Hoành kiến thức lúc này cũng muốn cho bị tạc đi.

Cổ Huyền Thiên nhìn chư đế ở dưới, khoé miệng mỉm cười, lập tức trên thân kim quang bộc phát, đế uy cuồng cuộng, mười một đầu Đạo Luân phóng lên trời, đặc biệt là cái Kim Hồng đầu đạo luân kia sàn chói còn hơn cả đại nhật. Nó chính là Đại Nhật Chí Tôn Luân, khi nó vừa xuất hiện chư đế ở đây chính là hít thở không thông.

Tuy lúc này chỉ là pháp thân của Cổ Huyền Thiên, không bộc phát ra được bao nhiêu, nhưng dù gì cũng là Đại Nhật Chí Tôn Luân.

" Đế Chủ vạn cổ vô song — " Đế Hoành cùng Chư Đế lập tức lần nữa phủ phục trên mặt đất hô, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.

" Lần này bản đế chủ trọng lâm Đế Giới không phải chỉ đơn giản như vậy... " Cổ Huyền Thiên nói ra.

Nghe đến đây, sắc mặt ai nấy lập tức chăm chú, chí cao vô thượng đây là có việc muốn dặn dò bọn hắn, bọn hắn không thể không cản thận.

" Ta tin tưởng, tình hình của hồng trận cùng Lục Chủ Giới các ngươi cũng hiểu rõ một chút...Mấy cái lão quỷ kia chính là lại ý đồ leo lên...Ta cần các ngươi mỗi người phái ra một nhóm, trấn thủ ở từng cái thứ nguyên, từng cái thế giới đề phòng bất trắc..."

" Cho đến ngày ta làm xong việc, mọi thứ đều phải được chắc chắn không gây ảnh hưởng đến kế hoạch của ta... " Cổ Huyền Thiên một hơi nói ra, sau đó dặn dò Chư Đế, ánh mắt uy nghiêm.

Sau đó Chư Đế lập tức cung kính cúi người.

" Lĩnh đế chỉ — " Bọn hắn lập tức biến mất, chuẩn bị người cùng trấn thủ toạ độ được bàn giao.

Lúc này chỉ còn Đế Hoành đứng ở đây, ánh mắt đầy cảm xúc nhìn Cổ Huyền Thiên.

" Đế Hoành... " Cổ Huyền Thiên nhìn cái nam tử này một chút mỉm cười, ánh mắt tràn đầy nhớ lại.

Nếu nói trong Đế Hoàng Táng Địa hắn có tình cảm với ai nhất thì ngoài Đế Hoành ra không còn có ai khác.

Đế Hoành năm xưa tuy không phải thân cận mạnh nhất của hắn, nhưng tuyệt đối là tín nhiệm cùng yêu thương nhất.

Đế Hoành ban đầu chỉ là một cái cô nhi bị vứt bỏ lúc được vài tháng, Cổ Huyền Thiên vô tình bắt gặp được hắn trong một lần du tẩu hồng trần. Đế Hoành căn cơ cực kỳ kém cỏi, kém cỏi đến mức một cái phế vật tu sĩ cũng mạnh hơn căn cơ của hắn. Xưng là phế vật trong phế vật cũng không sai, sống được hay không cũng là một vấn đề.

Nhưng bù lại, thương thiên đưa hắn một cái trí tuệ cùng tư chất khủng bố tuyệt luân, đương thời không người theo kịp. Cổ Huyền Thiên chính là phí vô số tâm huyết, trân tài dị bảo tài bồi, giáo dưỡng hắn tu luyện, cách làm người.

Hắn một lòng đi theo Cổ Huyền Thiên không biết trải qua bao nhiêu cái thời đại, bất quá lúc Cổ Huyền Thiên bỏ lại Đế Táng Chi Địa, hắn cũng ngủ sâu cho đến nay mới thức tỉnh.

" Ngươi, một thế này theo ta " Cuối cùng Cổ Huyền Thiên nhìn Đế Hoành ấm áp mỉm cười nói ra, lúc này hắn còn đâu vô thượng đế uy, chấn nhiếp cửu thiên chư đế, lúc này hắn như một cái phụ thân đối với hài tử của mình mỉm cười.

" Ân, phụ thân... " Đế Hoành lập tức cúi người, đôi mắt ươn ướt đạo ra.

Phụ thân, nghe làm sao quen thuộc, đây chính là xưng hô giữa hắn đối với Cổ Huyền Thiên ở riêng với nhau.

" Hoành nhi, ngươi cũng biết, một thế này ta nhưng sẽ là tương lai cùng vạn tộc, cùng thiên địa là địch, ngươi... " Cổ Huyền Thiên chưa nói xong.

" Phụ thân, một thân này của ta, đều là ngươi giáo dưỡng cùng bồi nên. Ngươi cho dù giết sạch thiên hạ thì thế nào?... "

" Một thế này. Trẫm Cổ Đế Hoành phụ thương thiên bất phụ ngươi " Cổ Hoành từng câu từng chữ vang âm hữu lực nặng trịch nói ra.

" Tốt, tốt...ha ha, không sai, con ta phụ thương thiên bất phụ ta, ha ha..." Cổ Huyền Thiên nghe thế ha hả cười đạo, thân ảnh dần dần mờ đi rồi biến mất.

" Hoành nhi, hồng trận gặp lại " Cổ Huyền Thiên ánh mắt vui vẻ tự hào nhìn Đế Hoành đạo, sau đó biến mất.

Cuộc đời hắn, có ba chuyện kiêu ngạo nhất. Trong đó Đế Hoành là một trong số đó.

Hắn cả đời này, không nương tử càng đừng nói chi là hài tử. Chỉ có Đế Hoành hầu một bên hắn khi hắn bị cả thế giới chống lại. Tình cảm hơi người có thể nói là không khác gì phụ tử.

Hắn năm xưa bỏ lại Đế Hoành cũng là không muốn kéo hắn vào rắc rối.

Đế Hoành, nhi tử hắn chính là Cửu Đầu Đạo Luân, đúng vậy, chính là Cửu Đầu Đạo Luân, cho dù không phải đạt đến Tuyên Cổ Vô Song cấp bậc loại kia, nhưng tu vi một thân chính là kinh khủng chí cực, càng là thiên địa bất thế cửu đầu đạo luân.


...

Không biết qua bao nhiêu ngày, Bắc Đế Thành bỗng dưng một cổ không khí nặng nề áp lực bao phủ.

Màu sắc âm u hơn mọi ngay bao bọc toàn bộ Bắc Đế Thành. Linh Tộc lúc này áp lực đặc biệt cực kỳ lớn.

Linh Chủ hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía xa chân trời từng cái chấm đen nhỏ đến mức khó phát hiện ra.

" Đến rồi sao... " Hắn ngưng trọng nói.

Chư vị trưởng lão đằng sau cũng là sắc mặt nghiêm trọng.

" Phải hay không trận thế quá lớn, chẳng phải chỉ vì một cái nhị thiếu gia hay sao " Có trưởng lão nói.

" Nếu ngươi chỉ nghĩ chuyện đến như vậy thì quá đơn giản, ngay từ đầu Ngọc Lăng Hàn đến đây vì Tuyết Nhi chỉ là phụ, bọn hắn chỉ tìm cớ " Linh Chủ từ từ đạo ra, hai tay nắm chặt.

" Bọn hắn đây...đây là... " Có một cái trưởng lão như nghĩ đến khả năng nào đó, nói ra.

" Đúng vậy, bọn hắn đây là tìm cớ đánh hạ Linh Tộc, thậm chí là Bạch Đế Gia, bọn hắn đây là có nắm chắc thâu tóm cả Bắc Đế Thành..." Linh Chủ nói phỏng đoán của mình ra, mọi ngươi xung quanh hít một hơi lãnh khí, sắc mặt hơi hoảng sợ.

" Long Môn lần này hẳn là xuất động mấy cái nhân vật mạnh mẽ nhất, liên thủ với mấy cái cự đầu của Long Đế Thành công hạ đi " Một cái tộc lão ánh mắt híp lại nhìn về phía xa chân trời chấm đen.

Người dân trong Bắc Đế thành lúc này không hiểu một cảm giác hoang mang lo sợ. Một cổ áp lực vô hình khó hiểu đè nén.

Bạch Đế Gia, Bạch Đế Hồng gia chủ ánh mắt ngưng trọng nhìn chấm đen. Chấm đen càng ngày càng gần, tốc độ cực kỳ kinh khủng.

" Đến rồi... " Có người thì thào đạo.

Lúc này một đám người dần dần hiện rõ, dẫn đầu do một cái nam tử mặc kim sắc hoàng y, đứng sau hắn chính là Ngọc Lăng Hàn. Có thể xác định nam tử kim sắc hoàng y này chính là tân gia chủ của Long Môn.

Đừng tưởng hắn là ca ca của Ngọc Lăng Hàn, mà niên kỷ nhỏ nên tu vi không bao nhiêu. Thật ra niên kỷ của hắn đã cao, chẳng qua Ngọc Lăng Hàn sinh ra muộn, đây là điều bình thường. Thậm chí có anh em cách nhau mấy nghìn niên.

Khí thế kinh khủng cùng uy áp khiến Bắc Đế thành vô số thế lực hoảng sợ như tận thế.

Long Môn gia chủ tên là Ngọc Lăng Thiên, sau lưng hắn lúc này đứng mấy nghìn cái cường cả. Trong đó hơn nghìn vũ đế, trăm vũ thánh sơ kỳ, hai mươi Vũ Thánh Đại Thành, ba cái Vũ Thánh Đại Viên Mãn, cũng chính là tam đại gia chủ của ba thế lực lớn nhất Long Đế Thành.

" Long Đế Thành các vị đến Bắc Đế Thành kéo theo nhiều người như vậy là có ý đồ gì " Linh Chủ một bước bước ra dẫn theo chư vị trưởng lão xuất hiện trước đám người Long Đế Thành.

Ngọc Lăng Thiên không trả lời, chỉ lạnh lùng dùng tư thái cao thượng khinh bỉ nhìn hắn cùng xung quanh.

" Tiểu nha đầu kia đâu, lập tức dẫn ra đem về làm thiếp cho tiểu đệ ta " Ngọc Lăng Thiên nhìn một hồi không thấy Linh Lung Tuyết Như mới đạo ra.

" Chó má Long Môn, ngươi không xem luật của Thập Đại Đế Thành ra gì sao " Có vị trưởng lão tức giận quát lên.

Nghe thế thế, Ngọc Lăng Thiên cười ha hả.

" Cái gì luật lệ, Long Đế Thành đệ nhất thành chính là luật lệ, mà các ngươi, phải tuân thủ luật lệ " Ngọc Lăng Thiên vô cùng phách lối bá đạo nói ra.

Bạch Đế Hồng lúc này cũng không nhịn được nữa một bước bước ra, tu vi Vũ Thánh Đại Viên Mãn lập tức triển lộ thấy rõ, xuất hiện ngay gần đó.

" Các hạ tuy là thế lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng có phải hay không quá tự đại, dù sao đây cũng là Bắc Đế Thành, mà không phải Long Đế Thành của các hạ " Bạch Đế Hồng lớn tiếng nói ra, âm thanh vang vọng khắp nơi, lúc này tu sĩ ở xung quanh cũng đại khái hiểu được tình hình, lập tức vô cùng tức giận.

" Hừ, các ngươi Bắc Đế Thành Linh Tộc cùng Bạch Đế Gia chính là khi dễ đệ đệ ta, hắn chỉ đến đây cầu hôn Thánh Nữ Linh Tộc, các ngươi vậy mà liên thủ ra tay với hắn, cũng may hắn trốn thoát khỏi... " Ngọc Lăng Thiên không biết vô sĩ nói ra.

" Đúng vậy đại ca, bọn hắn chính là liên thủ tấn công ta..." Ngọc Lăng Hàn một bên cũng phụ trợ nói.

Chỉ cần là có đầu óc một tí cũng biết bọn hắn là đang nguỵ biện, nếu là Ngọc Lăng Thiên còn đáng tin, nhưng Ngọc Lăng Hàn chỉ là một cái Vũ Đế, làm sao có thể để cho hai cái thế lực liên thủ vây công? Trò đùa.

Linh Chủ cùng Bạch Đế Hồng chư vị trưởng lão nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống, đây là muốn chính diện kiếm cớ khiêu chiến.

" Xem ra một trận chiến này là không tránh được... " Linh Chủ sắc mặt âm trầm.

" Hừ, chiến thì chiến, ai chết vào tay ai " Bạch Đế Kiếm một bên hừ lạnh đạo, ánh mắt sắc bén nhìn Ngọc Lăng Hàn.

Bị ánh mắt sát khí của Bạch Đế Kiếm doạ cho sợ, Ngọc Lăng Hàn lập tức chui ra phía sau. Ngọc Lăng Thiên nổi giận bất mãn, hừ một tiếng.

" Đã vậy, mời lão tổ ra đi " Bạch Đế Hồng nhìn một vị trưởng lão bên cạnh nói.

" Không cần, ta đã tới... " Một cái âm thanh phiêu miễu vang lên, một cái lão đạo râu tóc bạc phơ, trên lưng treo một thanh trường kiếm, tay cầm phất trần.

" Lão tổ "

" Tiền bối "

Bạch Đế Gia cùng Linh Tộc thấy lão đạo này lập tức cung kính hành lễ.

Lão đạo này nhìn không khác gì một cái lão giả bình thường, không có tu vi, nhưng cho người cảm giác thâm sâu vô cùng. Hắn chính là Vũ Thần Sơ Kỳ, siêu thoát trần tục.

Bất quá bây giờ gia tộc gặp tử kiếp, hắn phải xuất hiện. Mấy cái Vũ Thánh hắn không để vào mắt, hắn lúc này một bộ mặt nghiêm trọng nhìn về một phía trong không gian.

" Hừ, đã đến sao còn không lộ diện " Bạch Đế Lão Tổ hừ lạnh, " Răng rắc!— " âm thanh không gian phá toái, một cái hắc y bốn mươi niên kỷ chậm rãi tà dị nụ cười từ từ đi ra.

" Ha ha, không ngờ chúng ta lại gặp lại tiểu tử " Hắc y trung niên nhìn lão đạo cười.

" Sư thúc tổ — ", " Tiền bối " Long Môn cùng các cường giả khác thấy hắc y trung niên lập tức sợ hãi cùng kinh hỉ, cung kính thi lễ.

" Xem ra lần này, trận chiến này không tránh khỏi, dù có kết quả thế nào thì Bắc Đế Thành cũng là tai hoạ ngập đầu " Có người không khỏi thì thào nói ra.

Không khí ngưng trọng đến cực điểm, ngoài hai cái Vũ Thần, còn lại mọi người đều hô hấp ngưng trệ. Đây chính là cấp bậc Vũ Thần quyết đấu, chính là mang tính quyết định.

" Ha ha, Ngọc lão già, ta đến không muộn nha... " Lúc này ở đâu một cái lão già chừng bảy mươi niên xuất hiện không biết từ khi nào, cười ha hả đạo.

" Lại một cái Vũ Thần... " Linh Chủ đồng tử co rụt nói ra.

" Xong..lần này Bắc Đế Thành xong... " Có trưởng lão nói ra, nhắm mắt lại, tuyệt vọng.

" Không ngờ ngươi cũng tới, Lão Xà " Bạch Đế Lão Tổ nhìn Lam Y Lão Giả kia cực kỳ đề phòng nói ra.

" Ha ha, có gì không thể, Bắc Đế Thành nhưng là một miếng mở tốt, có đồ tốt phải chia nha, ha ha " Lam Y Lão Giả được gọi là Lão Xà cười đạo.

" Ai nha, tiếng chó sủa là ở đâu ra a "

" Ân...ân...Hả?! Làm sao có thể, súc vật đội lốt người là có thật? "

Không khí ngưng trọng bỗng dưng bị hai cái âm thanh càn quấy phá rối, lúc này một hoàng một hắc hai cái thanh niên tuấn mỹ từng bước song song đạp tới.

Chính là Đường Long cùng Hoàng Minh.

" Ngươi kêu ai súc vật đội lốt người " Xà Lão một đôi mắt âm hiểm, một cỗ vô hình uy áp hướng về Đường Long cùng Hoàng Minh.

" Ai trả lời chính là nói ai " Đường Long nhàn nhạt liếc mắt lão giả trả lời.

Mọi người hít một hơi lãnh khí. Nương, hắn đây là điên rồi, lão già kia nhưng mà là Vũ Thần, hắn lần này chết chắc.

Chỉ có Bạch Đế Gia, Linh Tộc cùng một số người biết chuyện sắc mặt bình thường, thậm chí còn lộ ra một tia giải thoát.

" Sư thúc tổ, chính hắn, hắn mắng Long Môn là một đám xú trùng " Ngọc Lăng Hàn hai mắt đỏ bừng như nhìn thấy tử địch nghiếng răng đạo, nói với hắc y trung niên.

" Cái gì?! " Hắc y trung niên cực kỳ coi trọng danh dự Long Môn lúc này nghe thế lập tức nổi giận.

Một cỗ uy áp Vũ Thần bùng nổ ra ép về Hoàng Long cùng Đường Minh.

" Ngươi! Lại! Dám! Nói! Long! Môn! Là! Xú! Trùng!? " Âm thanh trầm thấp kinh khủng từng chữ đạo ra, lôi âm đùng đùng lạch cạch.

" Long Đế Thành, tuyên bố, huỷ diệt Bắc Đế Thành! "

Mọi người bị chấn cho thất khiếu chảy máu.

Nhưng lúc này Hoàng Long cùng Đường Minh không hề nhận một chút uy áp, mà là thản nhiên đứng đó cười.

" Long Đế Thành? Lão giả ngươi chết chắc, Long Đế Thành Long Môn, cũng chết chắc rồi " Hoàng Long âm trầm lạnh lùng nói ra, cười gằn.

Nghe thế, Long Đế Thành đám cường giả phì cười, Lão Xà cũng là một bộ dáng phi tiếu tự tiếu.

" Được, được...ha ha, vậy ta đứng đây cho ngươi. Ngươi xuất thủ cho ta xem, là làm sao giết được ta, huỷ diệt được Long Đế Thành! " Hắc y trung niên cười gằn đạo.

Nghe thế, Linh Chủ cùng Bạch Đế Hồng, Bạch Đế Kiếm cũng thắc mắc, Hoàng Long sẽ làm thế nào.

" Ai nói bản thiếu sẽ đích thân xuất thủ? " Đường Long ngạc nhiên trợn to mắt hỏi lại.

" Phụt! " Linh Chủ một ngụm lão huyết phun ra, cái tiểu tổ tông này một bộ dạng ghê gớm nguy hiểm, cuối cùng...

Hắc y trung niên nghe thế, cảm giác bị trêu đùa, nộ lại càng thêm nộ.

Đường Long cùng Hoàng Minh cười ha hả. Đang cười lúc này bỗng dưng im bặt lại, hoảng sợ nhìn về sau lưng.

Không biết từ lúc nào, một cái vô song tuấn mỹ thiếu niên đi chân trần đứng đó, hắn một bộ dáng lười nhác lạnh nhạt nhìn Đường Long cùng Hoàng Minh.

" Đế thượng! "

" Đế thượng! "

Đường Long cùng Hoàng Minh lập tức quỳ rạp xuống hành lễ.

——