Chương 31: Sát Lục Thánh Địa
Vô số thế lực cùng tông môn đều đạt được phật bảo, Bắc Đế thành vẫn duy trì như cũ, bất quá Bạch Đế Gia vẫn chưa hết sợ hãi, nhất định bế quan toả cảng, lệnh cho tất cả đệ tử trong thời gian này bế quan tu luyện, không đi ra ngoài nháo sự.
— — —
Kinh khủng một cái địa phương nào đó.
Nơi này bầu trời xám xịt, hắc vụ kinh khủng phiên vân phúc vũ tạo thành từng con hắc phong cuốn đi sinh mệnh.
Ở nơi này, sát khí đậm đặc, đặc sệt đến mức có thể hoá thành vật chất, nơi đây ngày chính là mặt trời xám xịt, đêm tối tức là mặt trăng huyết sắc. Trên một giải đất trung tâm ở đây, chỉ thấy một toà Cổ Thành cự vô phách.
Toà Cổ Thành này kỳ dị từng khối thạch hắc sắc dựng lên thành rào cản, trên đó mỗi một khối phiến đều khắc một tự Sát! Vô số phiến đá được khắc chồng chất lên nhau kết thành một cái khủng bố khổng lồ đại trận, từng luồng đỏ sậm đen sát khí chảy ra từ khe của mỗi phiến đá.
Sát khí hoá thành từng đạo huyết hà sậm đen róc rách quỷ dị chảy vào phía trong Cổ Thành. Cổ Thành này chia làm ba khu vực, mỗi khu vực đều là thành trì trong thành trì. Trung tâm nhất có một cái vô cùng to lớn toà cung điện hắc thạch đen bóng, nhìn âm u quỷ dị cực điểm.
Hắc sắc cung điện liên tục hấp thụ từng dòng huyết hà, hắc khí liên tục nuốt vào phun ra.
Toà Cổ Thành kinh khủng này vô cùng rộng lớn, cũng không ít người, nhưng vô cùng yên tĩnh.
Ở đây không phải bọn họ bị câm, mà chính là sợ hãi, ai ở đây cũng đều sống trong im lặng, hoặc thì thào nói nhỏ. Bọn họ sợ chính là kinh động trung tâm khu vực kia.
Nơi này nói đến chính là người sinh sống không phải yếu, cho dù ở ngoại thành dị thú cũng là vô cùng khủng bố, mà cấp bậc đều là Vũ Thánh, Vũ Thần.
Ở ngoài tầng thứ ba yếu nhất cư dân sinh sống cũng chính là Vũ Thần đỉnh phong, không thiếu Chân Thần cũng một chân cắm ở đây. Tu vi này nếu đêm lên đại lục chính là huỷ diệt đả kích.
Dù sao, Thiên Nguyên Đại Lục bây giờ địa phương chỉ tính là một mảnh toái phiến. Thật sự Thiên Nguyên Đại Lục chính là chia ra làm hai mảnh khổng lồ Nhật Nguyệt Đại Lục cùng Lam Hải Đại Lục.
Chuyện này, sẽ kể đến sau...
Nói tiếp ở toà Cổ Thành này, càng tầng trung tâm chính là nơi ở của những nhân vật càng mạnh mẽ. Tầng thứ ba ngoài cùng tuy Vũ Thần thậm chí Chân Thần đi trên mặt đất nhiều như cẩu, nhưng nếu để ý chỉ thấy những người này không khác gì khôi lỗi.
Mấy cái tu sĩ ở đây chính là người vô hồn, nói đúng hơn linh hồn họ là bị trung tâm nơi kia, hay còn gọi là Thiên Hồn Địa nắm giữ lấy, đổi lại họ được gần như gấp vài chục lần mệnh thọ cùng thân thể cứng rắn.
Tầng ba ở ngoài chính là một cái địa phương " xác sống ", chỉ là những vật thí nghiệm. Chân Thần tu vi, ở Đại Lục chính là đỉnh phong, nhưng ở địa phương này chính là vật thí nghiệm, pháo hôi, thử nghĩ một chút cũng biết địa phương này khủng bố.
Mấy cái " xác sống " như thế, chính là chỉ biết đi tới đi lui, không có sinh hoạt, chính là ngồi xếp bằng vô thần tu luyện.
Đi sâu vào trong khu vực thứ hai, ở đây chính là hoàn cảnh khác biệt. Vô số toà cung điện, động phủ dựng lên, địa phương này cũng vô cùng an tĩnh. Nhưng cũng không đến mức độ yên tĩnh đến mức tịch diệt.
Ở trên đường tuỳ tiện nhìn thấy cấp bậc Chân Thần, cấp bậc Chân Thần ở đây cái nào cũng thuộc về cường giả đứng đầu trong lĩnh vực, chiến lực siêu việt. Mấy cái phủ lớn còn có từng tôn Cổ Hầu toạ trấn, khu vực mấy trăm dặm cách xa không dám đến gần.
" A — " Một cái trung niên nam tử hán la thảm thiết, người đầy máu me, tu vi đã một chân bước vào Cổ Hầu cấp bậc.
Lúc này nam tử này đang dốc sức liều mạng chạy chốn.
" To gan, chỉ là một cái con kiến hôi cũng dám lẫn vào thánh địa " Một cái hắc y nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ đến cực điểm, chỉ có điều là cặp đồng tử huyết sắc quỷ dị, kinh khủng sát khí đóng băng khu vực mấy trăm dặm.
Nam tử nữa bước Cổ Hầu kia một bước phi ra chính là vượt qua trăm vạn dặm, nhưng bất quá cho dù có đi cỡ nào cũng bị cái hắc y thanh niên kia nhàn nhã đuổi theo.
" Ta không muốn, ta không muốn, tha cho ta...ta không dám nữa " Nam tử sắc mặt khủng hoảng cùng sợ hãi, khuôn mặt tái mét run rẩy liên tục cầu xin.
" Nếu ngươi nói ra, ngươi là làm sao đi vào đây, có lẽ ta sẽ xem xét cho ngươi một cái thống khoái, ngươi nếu là có nữa lời không thật...hậu quả... "Hắc y thanh niên híp hai mắt lại, như độc xà nhìn chằm chằm nam tử nữa bước Cổ Hầu, không gian phong toả trăm dặm.
" Ta nói, ta nói...ta...ta chính là lẫn từ một khe nứt thứ nguyên ở Nhật Nguyệt Đại Lục đến đây, xin đại nhân tha cho ta, ta thề sẽ không nói chuyện này ra cho ai biết " Nam tử liên tục cầu xin.
Hắc y thanh niên nghe thế cũng ngẩn ra suy nghĩ một tí.
" Nhật Nguyệt Đại Lục? Nơi cấp thấp thứ nguyên kia làm sao có thể có khả năng mở ra khe nứt thứ nguyên đi vào đây? Chẳng lẽ có đại năng cấp bậc thái cổ dính vào?... "
" Không được, chuyện này phải bẩm báo lại cho cao tầng " Suy nghĩ xong sát na, hắn lại nhìn nam tử kia.
" Tốt lắm, ngươi đi được rồi " Hắn mỉm cười nhàn nhạt.
" Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân " Nam tử kia nghe xong lập tức dập đầu liên tục nói ra, rồi thân ảnh lập tức chạy hết sức ra khỏi nơi này.
Nhìn thân ảnh từ từ biến mất của nam tử Nhật Nguyệt Đại Lục kia, thanh niên nở một tụ cười thị huyết quỷ dị.
" Ta thế nhưng là chấp pháp tầng hai khu vực, cũng là quý tộc địa phương, như thế nào có thể dễ dàng như thế tha ngươi " hắn lầm bầm.
Vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng la thảm thiết, nữa bước Cổ Hầu cường giả bỗng dưng da thịt từng miếng từng mảng bị chảy ra hoá thành máu rồi từ từ nhập xuống thổ vực, hoà vào huyết hà.
" Phải nhanh chóng đem chuyện này chuyển báo lên cho các vị thượng tầng vực hai, nếu không để đến tai Thánh Địa thế nhưng là... " Thanh niên này nói đến đây, hai mắt tràn đầy vô tận sợ hãi.
...
Ở trung tâm, trùng thiên hắc vụ và cũng là giao tụ chi địa từng dòng huyết hà tập hợp địa vực, một cái khổng lồ cung điện hắc thạch, từng dòng huyết hà khí thể như từng dòng dung nham chảy xuống chầm chậm sền sệt phát ra xích quang đáng sợ từ trên cao đổ xuống.
Trong cung điện, một cái gian phòng nho nhỏ, hai cái hắc bào y lão đang đánh cờ, da dẻ nhăn nheo như hai cổ tử thi, còn hiện lên một lục quang u ám.
Mặc dù trong phòng này là tối mù mịt, nhưng cảm giác vẫn để người ta chứng kiến được bàn cờ.
" Cạch!.... — "
" Cạch!... — "
Từng tiếng đặt cờ vang lên, tiếng khàn khàn hít thở, cho người ta một loại cảm giác áp lực quỷ dị.
Trong không gian hai cái lão giả đang đánh cờ, bỗng dưng lúc này một đôi mắt loé sáng lên lục quang, chiếu sáng cả ngôi phòng.
" Cạc cạc cạc, không nghĩ tới thế nhưng ở nơi kia lại mở ra một cái khe hở thử nguyên dẫn đến địa phương này... "
" Địa phương này nhưng là tam giới cũng không muốn đi vào, bây giờ làm sao lại có một cái khe hở đây, cạc cạc...thú vị...thú vị " Lục quang đồng tử hắc y ghê rợn cười, từng cái nha vàng ố, còn chứa từng mảng huyết chưa mờ đi trông làm thêm phần kinh dị.
Lão giả ngồi trước mặt hắn vẫn bình tĩnh ngồi xem trận thế của ván cờ, rồi từ từ mở miệng.
"Quả thật là không tầm thường, cho dù Cổ Đế không phí hết sức chín trâu hai hổ là nhất định không có tư cách vạch ra một đạo không gian thứ nguyên đi đến đây..."
" Cho dù đi đến đây, cũng không thể sống mà đi vào khu vực Cổ Thành được...Nhất định là có huyền cơ không nhỏ... " Lão giả chậm rãi nói, tay vẫn tiếp tục ve ve con cờ rồi đặt xuống.
" Lâm lão quỷ lại nổi đoá đi diệt một đám kiến hôi, Cổ Già Phật Vật cũng có biến động không nhỏ...Đặc biệt ở Bắc Đế Thành, một cái cự thủ kia... " Lão quỷ nhắc đến cự thủ kia, sắc mặt trau mày lại suy nghĩ.
" Cũng có thể là cự phách xuất thủ, Thiên Nguyên Đại Lục tuy là nhỏ yếu nhất trong ba đại đục, nhưng nó lại tâm then chốt của mảnh địa phương kia, nơi đó cũng chứa nhiều cự phách ngủ say. Nếu mấy cái cự phách xuất thủ thì cũng không khó để đoán... "Lão giả vẫn bicnh tỉnh nói.
" Không lão già, ngươi nghĩ không có đơn giản như vậy, nếu là Cổ Đế cũng không thể mở ra không gian thứ nguyên đi đến Sát Lục Thánh Địa, thậm chí chết trước khi đến được Thiên Hồn Địa, vậy thì tại sao một cái nữa bước Cổ Hầu lại tiếp cận được " hắn âm thanh trầm thấp đạo.
" Ngươi biết, nếu việc này để cho mấy cái trưởng lão kia biết, nhất định bọn hắn sẽ tìm đến Thánh Chủ... "
Nghe người kia nói vậy, lão giả như cũng trầm ngâm suy nghĩ.
" Xác thực là không bình thường, Thánh Chủ nhưng là ở giai đoạn bế quan, sự việc cho chúng ta mấy cái trưởng lão giải quyết hết... "
" Nhưng nếu nhúng chàm đến cái Lâm lão quỷ kia cũng không dễ dàng, ít nhất phải xuất động ba đến bốn cái Cổ Đế bốn đầu Đạo Luân trở lên...Chính là đến lúc đó phải nhanh gọn, ngươi cũng biết mấy cái cự phách kia cùng Lâm lão quỷ đều có giao hảo, đến lúc đó kinh động bọn họ lại hỏng việc " Lão giả âm thanh khàn khàn nói ra.
" Cạc cạc...chỉ là một cái lão quỷ thôi, có gì phải sợ, cho dù lấy tình hình hiện tại của Thiên Vực thiên giới cũng chưa chắc dám nói muốn dây dưa với chúng ta " Lão giả lục sắc đồng tử quỷ dị cười.
" Không đơn giản như vậy, người kia...nhưng...nếu là để lại một hậu thủ " Lão giả nhắc đến người kia, cũng không còn vẻ ung dung trấn định nữa, mà là hơi run rẩy đạo ra.
" Lão già, hắn chết rồi, hắn chắc chắn là chết rồi, nếu không địa phương kia của hắn cũng không thể lặng yên như thế. Ngươi biết hắn là bị ai liên thủ đánh bại sao? Là bốn cái Cửu Đầu Đạo Luân Tuyên Cổ Vô Song cấp bậc...Ngươi biết giết hắn còn có Thiên Đạo không? " Lục đồng lão quỷ nghe " người kia " cũng sợ hãi, hắn cắn răng run rẩy nói ra, nhưng càng nói lại càng làm hắn sợ hãi.
" Không, mọi thứ liên quan đến hắn đều đã hôi phi yên diệt, không có hắn, chính là thiên địa vạn giới mấy cái Tuyên Cổ cấp bậc cũng nhẹ nhõm, không phải lúc nào cũng bị cảm giác thái sơn áp đỉnh...Ngươi nghĩ bọn hắn sẽ để cho tên kia tro tàn lại cháy sao... " Nói đến đây cơ hồ lão quỷ muốn hét đi ra, ngực phồng kịch liệt hô hấp.
Nghe nói thê, lão giả nhắm mắt lại.
" Hi vọng là thế... "
———
Linh Tộc.
Linh Tộc Thánh Nữ, chính là Linh Lung Tuyết Như.
Linh Lung Tuyết Như chính là một cái mỹ mạo vô song kỳ tài nữ tử, lúc này nàng đang gảy đàn, từng ngón tay như ngọc xảo lướt trên cổ cầm. Âm thanh trôi khắp sân vườn, thanh âm như róc rách tiếng suối, lúc thì như phong hoa loạn truỵ.
" Ba! Ba! Ba...không hổ Linh Tộc Thánh Nữ, chính là cầm kỹ cũng là thiên hạ vô song " Một cái thanh niên cẩm y phú quý, tướng mạo tuấn tú, cũng là một cái mỹ nam đi từ ngoài vào trong sân viện.
" Ngọc công tử quá khen, ta chính là chỉ có một chụt tài mọn, không đáng để nói " Linh Lung Tuyết Như mỉm cười đạo, bất quá nụ cười cũng chỉ là lạnh nhạt không hơn.
Thấy cảnh này, Ngọc Lăng Hàn sắc mặt cũng là khó chịu, trong mắt hơi có một tia nộ cùng dục vọng.
" Ta chính là từ Long Đế Thành xa xôi đến đây, lời đệ nghị của ta, Linh Lung Thánh Nữ nhưng là có chấp thuận... " Ngọc Lăng Hàn cho ra một nụ cười tiêu sái nói, bạch phiến trong tay phe phẩy.
" Xin lỗi Ngọc công tử, ta đã có ý trung nhân, đề nghị này nhưng là ta không thể chấp thuận được " Linh Lung Tuyết Như âm thanh trong như ngọc, trong mắt một tia chán ghét không dễ phát hiện nói ra.
Nghe Linh Lung Tuyết Như có ý trung nhân, Ngọc Lăng Hàn trong mắt phẫn nộ càng hơn, bất quá hắn vẫn vẻ ngoài bình tỉnh, mỉm cười.
" Nếu như Linh Lung cô nương chịu kết làm đạo hữu với ta, Long Đế Thành đệ nhất gia tộc Long Môn sẽ toàn lực bồi dưỡng, đến lúc đó tu vi Linh Lung cô nương chính là một đường thẳng tắp, Linh Tộc cũng vì đó mà mạnh mẽ hơn " Ngọc Lăng Hàn nhàn nhã mỉm cười nói ra, bất quá nghe làm sao cũng phô trương thanh thế cùng một tia uy hiếp.
Linh Tộc Bắc Đế Thành tuy rằng cũng là một thế lực mạnh mẽ, nhưng so với đệ nhất Đế Thành Đế Long Thành thì bất quá chỉ xem được. Tuy đều nằm trong đầu danh mười vị nhưng chênh lệch mỗi vị là cách xa như vậy, huống chi, Long Môn chính là đệ nhất thế lực ở Long Thành.
" Đa tạ Ngọc công tử hảo ý, bất quá nhưng là ta không cần thiết " Linh Lung Tuyết Như nói ra, hành cái tiểu lễ nhún vai nhẹ rồi lướt người như tiên nữ bay đi.
Nhìn thấy thề, Ngọc Lăng Hàn sắc mặt càng âm lãnh, hắn nghiến răng đạo ra.
" Ta đã cho ngươi mặt mũi như vậy, ngươi đồng ý hay không đồng ý không phải chuyện của ngươi, việc này cao tầng đã đồng ý quyết định. Ngươi nếu chạy trốn Long Môn sẽ quân chinh Linh Tộc " Lăng Ngọc Hàn uy hiếp nói ra.
Đang tính xoay người đi Linh Lung Tuyết Như nghe thế sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy đứng tại chỗ.
Đúng lúc này thì một cái âm thanh vang lên.
" Động vào lão bà của ta, chó má Long Môn, phải hay không tay dài đủ quản đến Bắc Đế Thành " Một cái thanh niên bạch y long hành hổ bộ đi vào, đi cạnh là hai người hắc y cùng lam y.
Chính là Bạch Đế Kiếm cùng Đường Long, Hoàng Minh. Một quảng thời gian dài sau khi kết thúc, Bạch Đế Kiếm cùng hai cái Đường Long, Hoàng Minh bốc lên huynh đệ giao hảo.
Việc này Linh Lung Tuyết Như cũng đã biết, thậm chí còn gặp qua Đường Long cùng Hoàng Minh.
Thấy Đường Long cùng Hoàng Minh đến, Linh Lung Tuyết Như tranh thủ thi lễ.
" Đường huynh cùng Hoàng huynh đến Linh Tộc chính là vinh dự, thay mặt Linh Chủ tiếp đón nhị vị đạo huynh " Linh Lung Tuyết Như cung kính hành lễ, hai cái người trước mắt thế nhưng là Linh Chủ, Linh Tộc gia chủ thấy cũng phải mặt tươi cười gọi hai tiếng hiền chất đi tiếp đón.
Hai người này thế nhưng có dính dáng đến cấp bậc đại năng siêu cấp nhân vật khủng bố, một đại thủ chính là huỷ diệt được Bắc Đế Thành. Tuy không biết quan hệ thế nhưng vị kia ra tay cũng đủ thấy là bảo vệ hai người này.
Ngọc Lăng Hàn thấy Linh Lung Tuyết Như cung kính như thế với hai cái thiếu niên, sắc mặt càng âm lãnh. Hắn thế nhưng là Long Môn nhị thiếu gia, nhân vật phong vân phúc vũ ở Long Đế Thành, thiên phú tuy không bằng đại ca hắn nhưng là đứng đầu gia tộc.
Lại việc nghe Bạch Đế Kiếm mắng mình, Ngọc Lăng Hàn sắc mặt đã vặn vẹo.
" Ngươi là ai? " Hắn cơ hồ gằn từng chữ đi ra.
" Bổn thiếu không phải cái a miêu a cẩu đều có thể tuỳ tiện hỏi tên " Bạch Đế Kiếm bá đạo hoành hành trả lời.
Đường Long cũng đứng một bên mỉm cười xem kịch.
" Được được, a miêu a cẩu, ta thế nhưng là nhị thiếu gia của Long Môn Long Đế Thành, ngươi là ở đâu " Ngọc Lăng Hàn nghiến răng hỏi.
" Nha, hoá ra Long Môn, bản thiếu đế chính là Bạch Đế Gia nha, Long Môn ngươi có bản lãnh cũng có thể đến đây mà tìm đại gia " Bạch Đế Kiếm nghe Long Môn không những không sợ hãi mà còn ngược lại khiêu khích.
Bạch Đế Gia không phải là đơn giản như bề ngoài như vậy, đây chính là dính một phần nội tình của Cổ Đế, động chạm vào chưa biết ai vỡ trước ai.
Cũng chưa nói, Bạch Đế Gia là còn mấy cái lão tổ còn sống, hơn nữa tu vi khủng bố. Làm Long Môn nhị thiếu gia như thế nào không biết việc này.
Nghe thấy Bạch Đế Gia, trong lòng hắn cũng chửi một tiếng khó giải quyết, tuy Long Môn hắn cường đến cực điểm. Nhưng cùn chưa chắc trăm phần đánh xuống Bạch Đế Gia, lại nói gia tộc hắn cũng không thể vì hắn đi gây xung đột với một cái đại gia tộc.
" Được...được, Bạch Đế Gia, Linh Lung Tuyết Như bản thiếu nhất định là phải được. Long Môn một thời gian sau người đến, Bạch Đế Gia cùng Linh Tộc lúc đó bàn giao " Ngọc Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, sau đó đe doạ uy hiếm, xoay người đi ra khỏi.
" Ai nha, Long Môn, thứ gì nha, thật đáng sợ, một đám trùng sợi ở với nhau lại tự xưng là Long Môn, hảo phách lực " Đường Long một bộ trợn mắt ngạc nhiên hỏi Hoàng Minh.
Hoàng Minh nghe thế cũng bật cười.
Ngọc Lăng Hàn nghe thế, cả người run rẩy chân dừng lại, xoay người lại nhìn thật kỹ tướng mạo Đường Long cùng Hoàng Minh,
" Được, ta nhớ kỹ tướng mạo của hai ngươi, đến lúc đó nhưng là chịu lửa giận của đại ca ta cùng Long Môn, thậm chí là cả Long Đế Thành " Hắn nổi gân xanh trên trán, gằn từng chữ ra, sau đó lại xoay người biến mất.
——
" Hắc hắc hắc...lần này mở ra không gian thứ nguyên Sát Lục Thánh Địa, tiện chộp vào một cái nữa bước Cổ Hầu tiểu tử dò xét, không nghĩ Sát Lục Quân Chủ nhưng là đang bế quan...hắc hắc... " Một cái quỷ dị tầm bốn mươi tuổi nam tử nằm trong một cổ quan tài nói ra.
" Đợi ta vào được nơi kia, lấy được món đồ kia là có thể phá giải phong ấn, chủng tộc ta lại một lần nữa quân lâm đại lục, sau đó sẽ tràn khắp tam giới " Âm thanh ghê rợn như tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp không gian u tối tĩnh mịch.
...