Chương 5: Tông môn luận võ đại điển.
" Đại... đại... đại nhân, ngươi chuyển thế thành công sao ".
Cổ Huyền Thiên nhìn xem hắn rồi chậm rãi đạo " Không, ta không có chuyển thế, thể xác ta bị lão tặc thiên nghiền nát, linh hồn thoát ra, nhờ tên tiểu tử kia dùng vô thượng thủ đoạn với bố trị mấy vạn năm để bảo vệ, nói cách khác, ta chỉ trùng tu lại chứ không có luân hồi... "
" Vậy nói cách khác, ngài... " Hắn trừng mắt cực độ khiếp sợ.
" Ân, Hỗn Độn Thiên Thể " Cổ Huyền Thiên nở nụ cười nói ra
Hỗn độn thiên thể, tuy rằng hắn biết nhưng hắn vẫn phải khiếp sợ a. Hỗn Độn Thiên Thể bốn chữ này đại diện cho cái gì hắn cũng hiểu một chút. Hắn ngây người đứng đó.
" A, tiểu Nam, ngươi tính để ta đứng đây mãi sao? " Hắn nhìn Tư Đồ Nam giễu cợt.
" A a, đại nhân, tới a " Tư Đồ Nam nói xong phất tay, một cái đình viện với mấy bàn đá và ghế đá hiện ra. Sau đó tự thân châm trà.
" Ngọc Lan Hoàng, ân, không tệ a " Hắn uống một ngụm sau đó thở dài, lúc này vô thượng khí thế, khí chất đạp lên thiên hạ của hắn đã tiêu thất từ lâu, hắn chỉ ngồi đó uống trà rồi than thở như một ông lão, trông cực kỳ quái dị khi được biểu hiện ra ở gương mặt tuyệt thế vô song của hắn...
" Đại nhân, ngươi vẫn buồn chuyện của sư tôn sao " Tư Đồ Nam ngồi đối diện hắn trầm ngâm một hồi, sau đó vẫn quyết định hỏi.
" Không, ta vẫn tôn trọng lựa chọn của hắn, dù hắn đi con đường nào, thân làm sư tôn, ta vẫn chống lưng hắn đi ". Cổ Huyên Thiên không khỏi nở nụ cười nói ra. Sau đó lại nói tiếp
" Ta chỉ buồn phiền sự tĩnh mịch a, đại đạo trường kỳ, ai có thể tiếp ta đi đến cuối con đường, dù là ta đã quen với sự cô độc này trăm vạn năm, nhưng vẫn rất khó chịu a ".
Tư Đồ Nam lặng yên nghe hắn nói, trầm ngâm một lát rồi đạo " Vậy đại nhân giá lâm đến đây là... "
" Ân, ta có ba chuyện, thứ nhất là về thăm lại tông môn, dù gì năm đó cũng có một phần công sức và thời gian của ta dành cho nó, thứ hai là nhờ tiểu tử ngươi chuẩn bị một thân phận để thuận lợi làm việc, cuối cùng là ta dừng chân ở đây tu luyện một thời gian, khi tu vi đạt tới Vũ Linh thì tiếp tục đi... " Hắn ngồi đó thưởng thức trà, không nhanh không chậm nói ra.
" Ân, vậy để ta sắp xếp cho đại nhân thân phận. Đệ tử thân truyền nhất mạch làm sao, coi như tiểu nhân chiếm tiện nghi, ha ha ha ha " Hắn cười to đạo ra vẻ đắc ý, cũng may sư tôn hắn không tại thế, nếu không hắn thấy thái độ đệ tử mình chắc chắn sẽ cuồng đánh một trận.
" Vậy cũng ổn, thuận tiện làm việc " Cổ Huyền Thiên cũng thản nhiên cười nói, sau đó lại đạo.
" Hình như năm đó ta rời đi có để lại thanh trường côn kia đi "
" A a, đại nhân, ngươi lấy vật đó để... " Tư Đồ Nam sắc mặt trở nên quái dị, sau đó cười khổ. Hắn phất tay, chỉ thấy một thanh thuý trúc trường hai mét có vài phần xinh đẹp, nói đúng hơn là trường côn, trong cứ như được làm bằng phỉ thuý.
" Ân, đã lâu rồi a, vật thì còn, người thì mất " Hắn than khẽ đạo, sau đó vuốt ve thanh côn
Tư Đồ Nam nhìn thanh côn này cũng phải sởn gai ốc, tuy với tu vi bây giờ của hắn có đứng im cho thanh côn này đánh cũng chẳng hư hao sợi tóc, nhưng hắn biết lai lịch thanh trường côn này. Đây là thanh trường côn ở trên núi Côn Luân, một trong những cấm địa nguy hiểm nhất, sinh trưởng một đốt tay cần chục vạn năm, chưa kể cần điều kiện cực kỳ hà khắc, phải là nơi chí âm chí hàn cùng chí dương giao nhau, chưa kể cần vô số linh tài để bồi dưỡng.
Thanh thuý trúc này thuỷ hoả lôi bất xâm, chí cường lực lượng cũng khó mà gãy, có độ đàn hồi tốt, cho dù bị gãy cũng tự phục hồi cực nhanh, là một trong những vật chất quý hiếm nhất. Khi hắn giáo bọn đệ tử hắn, kẻ nào không nghe lời thì thịt bong tróc vẩy, đánh đập dã man. Bọn đệ tử hắn cho dù dư sức phản kháng nhưng ai dám a? Đành phải chịu đòn xác thịt.
Bởi thế, khi Tư Đồ Nam lấy ra cây trường côn này vẻ mặt mới quái dị, đây chính là thanh trường côn đá từng hành hung qua nhiều vô thượng đại năng cùng các nhân vật trong truyền thuyết a. Tiêu Vân Vũ Đế, Dược Đế Hiên Viên, Trận Tôn Vương Vũ... không thiếu nhân vật thần thoại bị hắn đập qua a. Nhớ năm đó sư tôn hắn Tư Vũ Khương chốn Cổ Huyền Thiên xuống núi đi chơi, kết quả hai ngày sau về bị hắn lôi ra đập cho một trận la thảm thiết, các huynh đệ nhìn thấy mà xanh mặt.
" Vẫn là ngươi cầm vừa tay nhất a, tuy nhiên Hỗn Độn Thiên Thể dùng tự thân là hoàn hảo nhất, nhưng ta vẫn thích sử dụng ngươi nện người khác hơn a, đơn giản lực lượng, nhất côn phá vạn pháp, đã vậy kêu ngươi Vạn Pháp Côn đi " Hắn mỉm cười xem thanh côn trong tay. Thanh trường côn rung động sáng lên như đáp lại.
Tư Đồ Nam đứng một bên mặc niệm cho đám đệ tử, trưởng lão trong thời gian sắp tới. Mong cho ai đừng thử thách sự kiên nhấn của hắn, không thì Thiên Vưỡng Lão Tử hạ phàm hắn cũng nện.
Tư Đồ Nam truyền pháp chỉ cho tông chủ Thái Hư Tông.
Vì biết Cổ Huyền Thiên tính cách, nên hắn cũng không dặn dò đặc biệt gì, chỉ truyền pháp chỉ nói phong làm thân truyền đệ tử nhất mạch, không chịu bất kỳ lễ quy khi gặp tông chủ cùng thái thượng trưởng lão.
Tông chủ Tư Lý Minh nghe xong cũng không hỏi nhiều, lập tức ban bố lệnh xuống phong Cổ Huyền Thiên làm thân truyền đệ tử nhất mạch, quyền hạn. Việc này làm cho cả tông môn trên dưới xôn xao, vì phong một người chưa từng gặp mặt làm đệ tử thân truyền nhất mạch, quyền hạn lại cao như thế, dẫn đến tông môn bất mãn. Khi các trưởng lão hỏi đến thì Tư Lý Minh chỉ bảo đây là pháp chỉ sau đó chỉ tay lên trên. Mấy trưởng lão cũng lập tức ngậm miệng không hỏi thêm gì.
Lúc này trong quảng trường. Nhị trưởng lão tập trung tông môn đệ tử lại thông báo luận võ tông môn đại điển hai năm một lần ba ngày nữa diễn ra.
" Aii, phải tăng tu vi nhanh chóng mới được a, đột phá Vũ Sư đỉnh phong hi vọng có hy vọng tiến vào thứ hạng hai trăm " Một tên đệ tử nội viện chán nản đạo.
" Ngươi nghe nói lần này tông môn xuất hiện một vị thân truyền đệ tử nhất mạch thần bí không? " Nhất tên đệ tử khác lại nói
" A, việc này ta cũng có nghe a, nghe nói việc này làm các vị sư huynh sư tỷ bất mãn lắm đây, thật muốn thấy vị nhân vật thần bí này a " Tên đệ tử kia nói với vẻ mặt hưng phấn
" Nghe nói lần này có cả Thanh Vân sư tỷ tham gia nữa a, cho dù ta không dành được thứ hạng cao nhưng chỉ càn thấy Thanh Vân sư tỷ chiến đấu hay cười với ta ta giảm thọ mười năm cũng được " Bên cạnh có một tên đệ tử nói với vẻ mặt ước ao, trông cực buồn cười.
" Hừ, ngươi cũng xứng, ai không biết Thanh Vân sư tỷ là một trong tam đại nữ thần của tông môn ta a, biết bao nhiêu người thân tượng theo đuổi "...
Ở trên cấm địa chi sơn Thái Hư Tông.
" Vậy ổn a tiểu tử, ta dùng thân phận đệ tử tông môn sinh hoạt một thời gian đi, cũng tranh thủ thời gian tu luyện a, linh khí ở đây không sai, tốt hơn nhiều so với mấy nơi khác " Cổ Huyền Thiên thản nhiên đạo xếp bằng tĩnh toạ nhập tâm vào việc tu luyện.
Tư Đồ Nam bái xong lui ra, lắc mình biến mất. Để không gian cho Cổ Huyên tu luyện. Từ trong miệng Tư Đồ Nam hắn biết được Luận Võ đại điển của tông môn, hắn chẳng có hứng thú với việc này, nhưng vì diễn cho giống với thân phận này song thuận tiện quan sát tông môn một tý nên hắn đáp ứng ba ngày nữa xuống núi tham gia.
...
Ba ngày sau, ở quảng trường cực rộng, có một đấu đài lớn cao ba trượng. Trọng tài đứng ở đó bắt đầu phổ biến quy tắc thi đấu. Đệ tử lần lượt kéo tới.
Ở xung quanh có mấy hàng ghế gần lôi đài là dành cho trưởng lão hay tông chủ, sau đó là cái đệ tử hạch tâm, thân truyền.
" Tốt a, như các ngươi cũng biết, năm nay luận võ tông môn luật vẫn như năm ngoái, các đệ tử bốc thăm, số 1 đấu số 2, 3 đâu bốn, 4 đấu 5. Cứ như vậy suy ra, đồng thời mỗi người thất bại có một lượt khiêu chiến đối thủ khác, nếu thắng thì dành được hạng của đối phương "
" Năm nay phần thưởng cũng đặc biệt hơn năm ngoái a, hạng năm được một thanh trung phẩm linh khí với một viên thanh linh đan. Hạng tư được một thanh trung phẩm linh khí cùng với một viên Ngọc Hoàng Đan, Hạng Tam được một thanh thượng phẩm linh khí cùng một hai viên Ngọc Hoàng Đan " Trọng tài giọng nói tràn đầy dụ hoặc, rồi lại đạo tiếp.
"Còn hạng nhất... Một thanh Hạ phẩm bảo khí cùng với một viên Xích Chu Quả. Công dụng xích chu quả các ngươi cũng biết, Dưới Vũ Linh tăng bất kỳ một cấp độ, cho dù là vũ linh phục dụng cũng tăng một cái tiểu cấp. Còn hạ phẩm bảo khí các ngươi cũng biết độ quý giá. Ngoài ngũ cường đứng đầu ra, các hạng còn lại phần thưởng vẫn như hàng năm ".
Vừa nói xong, quảng trường oanh động, các đệ tử kinh hãi, ngay cả các đệ tử thân truyền cũng không nhịn được động dung, trong mắt tràn đầy nóng bỏng, trong lòng quyết tâm muốn đạt được.
Lúc này, một trong tam đại mỹ nữ Thanh Vân Tiên Tử cũng không nhịn được động dung, Hạ phẩm bảo kiếm khí tuy nhiên cực kỳ quý, nhưng gia thế của nàng khổng lồ, tìm một thanh vẫn chấp nhận được. Nhưng Xích Chu Quả lại là chuyện khác, đây chính là linh quả một trong, độ tìm kiếm cực kỳ hiếm, có tiền cũng chưa chắc kiếm được. Cũng ít ai đem ra bán lấy tiền.
Bạch Thiên Y trong lòng nổi lên tham lam, lúc trước vừa bị đánh xong, hắn mặt mũi mất hết, tuy nhiên lại biện giải lý do đó là một bậc tiền bối, hắn trở về tu luyện, xin gia gia mình cho mấy tấm phù hộ thân, cùng Hoàng Kim Địa Giáp để phòng thủ, lòng tự tin hắn lại nổi lên, quyết tâm đạt được thành tích tốt để lấy lại hình tượng của hắn trước mặt Thanh Vân Tiên Tử.
" Tốt a, nếu các ngươi đã đến đủ, vậy luận võ tông môn đại điển hai năm diễn ra một lần chuẩn bị bắt đầu, nêu ai chưa đến thì bỏ phần thi a " Trọng tài nói xong, xem xung quanh còn ai đến không, không thấy người nào thì hắn chuẩn bị bắt đầu
" Tốt vậy thi đấu... " Chưa nói xong thì một giọng lười biến vang lên chặn lại.
" Thật không có ý tứ, tu luyện không để ý, đến trễ một tý a " Một giọng nói lười biếng như vừa mới ngủ dậy vang lên, tuy không lớn nhưng truyền vào tai mỗi người kỳ diệu.
Hàng nghìn đệ tử cùng các vị trưởng lão, tông chủ nhíu mày tập trung ánh mặt lại nhìn xem ai tới trễ.
Quay lại nhìn, cả quảng trường rơi vào tĩnh mịch, lặng im, cả tiếng hô hấp cũng không có, nếu ngay lúc này có kim rơi cũng nghe được.
Người tới là một nam tử, thân bạch y rộng, gió thổi phiêu dật cùng với mái tóc dài tới thắt lưng. Thân hình hoàn mỹ cùng với trương khuôn mặt tuyệt thế vô song, mỹ đến nỗi cho người ta một cảm giác không thật, đúng, là Cổ Huyền Thiên.
Vô số người nín thở, đặc biệt là các nữ tử, cho dù là nữ trưởng lão cũng không ngoại lệ, đều tim đập mạnh.
" Trên đời thật sự có tiên sao? " Một thiếu nữ ngơ ngác rì rào đạo.
Sau đó oanh vang tiếng động, vô số nữ đệ tử thét lên chói tai, những nam đệ tử lộ ra ánh mắt muốn giết người, ganh tỵ.
Thanh Vân Tiên Tử cũng là tim đập thình thịch, khuôn mặt ngơ ngác, sau đó đạo " Là hắn sao? ".
P/s: đạo hữu bình chọn truyện cho tốc độ tăng nhanh a, cảm ơn đã ủng hộ...