Chương 59: Mị Nhi chiêu sinh

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 59: Mị Nhi chiêu sinh

"Cô là..." Lu mờ đi những âm thanh ồn ào náo nhiệt xung quanh, một thanh âm ngọt ngào, có phần ngạc nhiên đột nhiên rơi vào tai Thiên Khiển, khiến hắn bất giác cảm thấy có chút nóng người, cảm giác cực kì quen thuộc,"Đường cô nương?"

Xoay người nhìn về phía sau, hắn thấy một đám nữ tử đang tiến gần về phía mình, dẫn đầu là một nữ nhân yêu mị, một thân y phục cùng dung nhan tựa hỏa diễm, mạnh mẽ thiêu đốt mọi ánh nhìn.

Nàng ta rất nhanh đi tới, cuối cùng tại trước mặt hắn, duyên dáng làm ra một động tác nhún người chào, thi lễ nói:

"Mị Nhi tham kiến công tử!"
"Đường cô nương hôm nay cũng rảnh rỗi đến đây sao?" Từ thái độ của Đường Mị Nhi ngày hôm đó, cùng với công việc buôn bán nô lệ của Đường gia, đối với nàng ta Thiên Khiển sớm đã không có nhiều hảo cảm, nhưng vẫn khách khí hỏi.
"Công..." Đường Mị Nhi sóng mắt long lanh, thoáng liếc qua Lăng Tuyết rồi lại chăm chú nhìn hắn, cười duyên một cái, vừa muốn mở lời, đã lại nhận ra hai tiểu thú đang yên tĩnh nằm trên vai hắn, cảm giác rét lạnh tưởng chừng như đã quên đi được bỗng chốc lại hiện về, vội vã thu liễm lại nụ cười, ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói,"Lần này thay mặt bản tông đến Hải Nộ thành phụ trách việc chiêu mộ đệ tử là tiểu nữ, sao có thể không có mặt ở đây được!"
"À, ra vậy!" Thiên Khiển gật đầu, cũng nhớ ra Lăng Tuyết đã từng nói với hắn rằng nữ nhân này là đệ tử thân truyền của tông chủ Mị tông, rồi nhớ lại câu hỏi trước đó của của nàng ta, nhàn nhạt nói,"Thấy náo nhiệt, muốn đến xem qua một chút, cũng tiện đưa biểu muội của Tuyết nhi đi trắc thí!"
"Tuyết..." Đường Mi Nhi làm bộ ngạc nhiên nhìn sang Lăng Tuyết lúc này đang dần đỏ mặt, ánh mắt thoáng qua một nét khinh thường cực mờ nhạt, toan muốn nói một hai lời châm chọc, lại nhớ đến lời căn dặn của lão sư, trong lòng có chút buồn bực mà bỏ sang một bên.

Theo lời nói của Thiên Khiển, Đường Mị Nhi chậm rãi tiến đến trước mặt hai biểu tỷ muội Lăng Tuyết, khách khí chào hỏi Lăng Tuyết một câu, rồi hơi cúi đầu nhìn xuống gương mặt xinh xắn nhưng đầy căng thẳng của tiểu la lỵ đang bám lấy tay nàng, nét phong tình yêu mị triệt để thu liễm, trở lại làm một vị sư tỷ ôn hòa, nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu muội, tên muội là gì?"
"Muội là Tần... Đào Liên Hoa!" Thấy vị sư tỷ xinh đẹp này của Mị tông không có khó khăn như những gì mình tưởng tượng, sự căng thẳng trong lòng tiểu nha đầu cũng giảm đi được một phần, vội vã trả lời.
"Liên Hoa? Cái tên rất hay!" Đường Mị Nhi có chút tán thưởng nói,"Năm nay muội bao nhiêu tuổi?"
"Tháng mười này muội tròn mười lăm!"
"Tỷ tỷ là người của Mị tông!" Nàng ta tự giới thiệu,"Muội đã từng nghe qua chưa?"
"Dạ!" Liên Hoa gật đầu.
"Có muốn vào cùng tỷ tỷ không?" Đường Mị Nhi lại hỏi.

Liên Hoa gật đầu lia lịa, bím tóc đuôi ngựa lúc lắc không ngừng.

"Vậy nghe tỷ tỷ hỏi, muội tu luyện ra sao rồi?"
"Muội..." Động đến vấn đề này, tiểu nha đầu đang từ cực kỳ hưng phấn bỗng ỉu xìu trở lại, lí nhí nói,"...mới là Tứ tinh Đấu Giả thôi!"

Liên Hoa vừa lên tiếng, nụ cười trên gương mặt Đường Mị Nhi bỗng dưng cứng ngắc lại, ánh mắt có chút ngốc trệ, dường như không tin nổi những gì tai mình vừa mới nghe được.

Thiên Khiển đối với biểu cảm của Đường Mị Nhi lúc này liền có chút không hiểu, nhưng Lăng Tuyết thì lại tìm thấy sự đồng cảm trong đó. Lần đầu tiên được nghe kể từ miệng của Đào lão phu nhân, chính bản thân nàng cũng làm ra bộ mặt y như vậy.

"Liên Hoa..." Hít vào một hơi, tạm thời bình ổn cảm xúc của mình, đôi mắt đẹp của Đường Mị Nhi vẫn còn chút kỳ dị nhìn tiểu nha đầu, khó khăn nói,"Cho tỷ tỷ... xem tay của muội một chút... được không?"
"Dạ!" Liên Hoa gật đầu, dù không hiểu lý do, nhưng vẫn chìa bàn tay búp măng nhỏ nhắn của mình về phía Đường Mị Nhi.

Nắm lấy bàn tay mềm mại của Liên Hoa, Đường Mị Nhi có chút ngưng thần, rót một đạo năng lượng nhu hòa vào trong cơ thể của tiểu nha đầu, vẻ khó tin trong mắt dần biến mất, thay vào đó, vẻ mừng rỡ cùng kinh ngạc ngày một đậm hơn.

Dù bằng vào thực lực của nàng chưa thể hoàn toàn kiểm tra được chính xác thực lực của Liên Hoa, song cũng xác định được tiểu nha đầu này thực sự đang ở cấp bậc Đấu Giả, hơn nữa Đấu khí trong cơ thể lại vô cùng sung túc thanh thuần, không có chút dấu vết gì của việc dùng dược vật cưỡng ép gia tăng thực lực, hay thiếu ổn định như vừa mới tiến vào cấp bậc này cả.

Tứ tinh Đấu Giả, thực lực này không thể nói là cao, nhưng mười bốn tuổi trở thành Tứ tinh Đấu Giả thì lại là một ý nghĩa hoàn toàn khác, thừa đủ để nói lên được thiên phú tu luyện của tiểu nha đầu này khủng bố đến nhường nào...

"Tỷ tỷ..." Liên Hoa thanh âm lí nhí, nhìn sắc mặt biến đổi của Đường Mị Nhi, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác tự ti,"Muội biết thực lực mình còn kém, nhưng..."
"Không... không kém!" Nhìn bộ dạng rụt rè lo lắng không một chút giả tạo của tiểu nha đầu này, lòng dạ Đường Mị Nhi như mềm đi, sủng ái nói,"Ở vào tuổi muội, thực lực như vậy là đã cực kỳ tốt rồi a!"

Nhưng, dù trong lòng đang cực kỳ phấn khích, nàng ta cũng không phải loại người không có đầu óc, lập tức nhận ra chút không hợp lý, vội quay đầu nhìn về phía Thiên Khiển, run giọng hỏi:

"Công tử, bằng vào tư chất này của Liên Hoa, chẳng lẽ vẫn không lọt được vào mắt thế lực của người?"
"Không có!" Thiên Khiển lắc đầu nhẹ, cũng giả bộ có chút tiếc hận nói,"Liên Hoa tư chất rất tốt, nhưng thế lực của ta không phải nơi dành cho muội ấy!"
"Là s..."

Đường Mị Nhi toan thắc mắc, đột nhiên cảm nhận được một mảng lạnh lẽo bao trùm lên cơ thể, bất giác muốn động thân lùi về phía sau, lại nhận ra thân thể mình lúc này đã hoàn toàn mất đi cảm giác, muốn thét lên một tiếng sợ hãi cũng thét không thành lời.

Ánh sáng trong đôi mắt dần mất đi, như bị nhấn chìm trong một màn đêm đen vô tận.

"Đường cô nương hiểu ý ta chứ?"
"..."

Cảm nhận được ánh sáng cùng sự ấm áp đã quay trở lại, Đường Mị Nhi mặt cắt không còn chút máu, khó khăn nuốt vào một ngụm nước bọt, cảm giác bản thân như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng cực kỳ khủng khiếp.

Đôi mắt hiện lên rõ sự sợ hãi đến hồn phi phách tán, từng giọt mồ hôi túa ra, vô thức gật đầu mấy cái, không dám nói một lời nào.

"Đại sư tỷ?" Thấy được biểu hiện có chút kì lạ của Đường Mị Nhi, những nữ tử đi theo nàng ta khi nãy vội vã tiến lại gần, liền bắt gặp nét mặt căng thẳng sợ hãi ấy, nhất thời có chút sững sờ.
"Tiểu tử kia!" Một tiếng quát vang lên từ trong đám nữ tử, nhắm thắng đến Thiên Khiển,"Ngươi vừa mới..."
"Thanh nhi, không được vô lễ!" Tiếng quát vừa vang lên, Đường Mị Nhi ngay lập tức lấy lại tinh thần, lớn tiếng nạt nữ tử vừa mới quát lên, rồi lại hướng đến Thiên Khiển, thanh âm mềm mại nói,"Thiên phú của Liên Hoa thực quá tốt, khiến tiểu nữ khi nãy có phần thất thố, mong công tử đừng trách!"
"Không có gì!" Hắn lắc đầu nhẹ, nhận ra nữ nhân trước mặt này không phải là loại ngu ngốc, cũng thuận theo ý của nàng ta mà nói,"Vậy tức là..."
"Bằng vào thiên phú cũng như tiềm lực của Liên Hoa, muội ấy hoàn toàn xứng đáng để Mị tông tận lực bồi dưỡng!" Hiểu được ý tứ của Thiên Khiển, đồng thời hiển nhiên là cũng không muốn nhường một mầm cây tốt bậc này vào tay các thế lực khác, Đường Mị Nhi nhanh nhẹn nói,"Công tử không cần phải lo lắng! Chỉ là..."

Nói được nửa chừng, nàng ta lại liếc nhìn sang Lăng Tuyết, vẫn không có chút hảo cảm nào, song trong ánh mắt cũng đã có vài phần hiểu chuyện hơn mà dịu đi, nhẹ giọng hỏi:

"Chẳng hay Lăng cô nương có muốn Liên Hoa muội muội gia nhập Mị tông không?"
"Đó là lựa chọn của muội ấy!" Lăng Tuyết đáp, cúi xuống nhìn vào ánh mắt tròn xoe như mong đợi của tiểu nha đầu, có chút sủng ái đưa tay lên vỗ nhè nhẹ mái đầu mềm mượt ấy, khẽ gật nhẹ.