Chương 58: Đào Liên Hoa

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 58: Đào Liên Hoa

Hải Nộ thành buổi sáng ngày hôm nay, gần như toàn bộ không gian bốn phía trong thành đều chìm trong một vẻ tĩnh lặng. Trên các con phố, đã không còn thấy cảnh tấp nập buôn bán, cũng không còn chuyện cả ngàn người xếp thành những hàng dài vây xung quanh dược phường của Hải Nộ thương hội như ngày hôm qua... Cư dân trong thành hiện tại đều đang đổ dồn sự chú ý của mình về cổng thành phía bắc, nơi lúc này đây đang diễn ra một sự kiện quan trọng: Bốn thế lực lớn nhất trong ngoài Hải Sa đế quốc cùng tụ hội về đây, lập tỷ thí tràng chiêu mộ đệ tử.

Bốn thế lực xuất hiện tại Hải Nộ thành ngày hôm nay, bao gồm Hoang điện, Lôi Hỏa các, Mị tông và Thương Lan học viện. Trong đó, trừ Thương Lan học viện ra, ba thế lực còn lại đều nằm trong lãnh địa của Hải Sa đế quốc.

Trong ba thế lực này, Hoang điện được đánh giá là thế lực mạnh nhất. Kể từ ngày Hải Sa lập quốc, Hoang điện chưa một lần đánh mất đi vị thế đứng đầu của mình. Tổng bộ nằm về phía tây của đế quốc, tọa lạc tại nơi giao thoa giữa vùng đại thảo nguyên Thần Hy mênh mông rộng lớn và đại sa mạc Minh Sa khắc nghiệt hoang vu, Hoang điện từ xưa đến nay luôn được xem như là một bức thành lũy vững chắc của Hải Sa đế quốc, chặn đứng mọi ý định tấn công xâm lược của Hạt nhân tộc, là một chủng tộc kì dị sinh sống lâu đời bên trong sa mạc Minh Sa.

Đứng thứ hai trong danh sách là Lôi Hỏa các. Nằm ở phía đông bắc của đế quốc, vị trí đặt tổng bộ của Lôi Hỏa các cũng có phần tương tự như Luyện dược sư công hội Nam Hải, đó là án ngữ lối ra vào dãy Hỏa Diệm Sơn. Chỉ khác ở điểm, nếu như ngăn cách giữa Luyện dược sư công hội và Hỏa Diệm Sơn là một cái Đại hỏa sơn khẩu, thì ở vào vị trí của Lôi Hỏa các, đó lại là một biển dung nham sôi sục không nhìn thấy điểm tận cùng, trên những tầng mây thi thoảng lại xuất hiện cả những trận mưa hắc lôi kéo dài đến cả tuần liền, mà theo như truyền thuyết ghi lại, chính tại nơi này đã diễn ra trận chiến kinh thiên động địa giữa con rắn thần Bát Kỳ Đại Xà và kẻ thù của nó.

Mị tông đứng ở vị trí thứ ba, nhưng không phải vì thực lực của Mị tông không sánh bằng hai thế lực còn lại, mà bởi vì tông phái này rất ít khi làm ra những hành động có thể khiến người khác chú ý. Dù tổng bộ nằm rất gần Kinh Đô Hải Sa đế quốc, nhưng ảnh hưởng của Mị tông lại tương đối mờ nhạt, chỉ như một người quan sát thầm lặng, hầu như không tham gia vào bất kỳ dòng chảy quyền lực nào bên trong đế quốc. Dẫu vậy, mỗi khi Hải Sa đế quốc đứng trước một mối nguy cơ, Mị tông luôn bộc lộ ra thực lực khủng bố để chặn đứng mối nguy đó.

Thương Lan học viện tuy là thế lực ngoại lai, song lại có chút đặc thù. Ba thế lực kể trên dù có danh tiếng không hề nhỏ, song cũng chỉ gói gọn bên trong phạm vi của Hải Sa đế quốc và một vài đế quốc lân cận, thì đây lại là học viện cao cấp nổi tiếng nhất Nam Hải đại lục.

Không như các tông phái khác, Thương Lan học viện không nằm trong lãnh địa của bất kỳ một quốc gia nào, cũng không lệ thuộc vào bất kỳ một đế quốc nào. Tọa lạc ở một địa phương được biết đến với cái tên là Thương Lan sơn mạch ở trung tâm Nam Hải đại lục, nằm liền kề với rất nhiều quốc gia khác, nhưng kể từ ngày thành lập đến giờ, Thương Lan học viện vẫn luôn duy trì vị thế trung lập, không nghiêng về phía của bất kỳ một quốc gia nào của mình, nhưng đây lại hoàn toàn không phải là hành động thể hiện sự yếu nhược của học viện. Trên thực tế, thực lực của Thương Lan học viện hoàn toàn có thể sánh ngang với bất kỳ một quốc gia nào còn tồn tại bên trong Nam Hải đại lục.

Đối với một thế lực trung lập mà thực lực đủ để cùng bất kỳ quốc gia nào tranh phong, hoàng thất của các đế quốc cũng tự hiểu rằng bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào cũng có thể khiến cho quốc gia đối địch mình có thêm một đồng minh cường đại, nên hết thảy chủ ý dành cho Thương Lan học viện đều bị dẹp bỏ, do đó, suốt mấy trăm năm trở lại đây, Thương Lan học viện an nhiên phát triển ở vùng phụ cận biên giới các đế quốc, nhưng không một đế quốc nào dám chọc vào.

Trên hết là, mỗi năm Thương Lan học viện đều cử đi một lượng lớn đạo sư đến từng đế quốc trong Nam Hải đại lục chiêu sinh, thu nhận những đệ tử có thiên phú tu luyện xuất sắc về dạy dỗ.

Đối với hành động tự phát này của Thương Lan học viện, hoàng thất của các đế quốc lại chẳng có chút nghi ngờ, cũng không hề có ý cự tuyệt, vì dù sao học viên trong Thương Lan học viện cũng không có ước thúc quá lớn như các đệ tử tông phái, đại bộ phận học viên sau khi tốt nghiệp đều có thể lựa chọn trở về quốc gia của mình. Đối với loại cơ hội không cần hao phí tài nguyên mà vẫn làm tăng thực lực quốc gia này, có bị nước vô não mới phản đối.

Bốn thế lực này, bất kể thế lực nào cũng là mơ ước của tất cả thiếu niên. Chỉ cần có thể được nhìn trúng, gia nhập vào đó, chẳng những thực lực tăng tiến nhanh chóng, mà tiền đồ về sau cũng sẽ là một mảnh vô cùng xán lạn.

Hơn nữa, cái mà các thế lực này chú trọng không phải là địa vị, mà chính là thiên phú tu luyện. Đấu khí đại lục, cường giả vi tôn, nắm trong tay thực lực chính là đã tạo cho mình địa vị rồi. Cho nên hiện tại, tất cả thiếu niên trong Hải Nộ thành, bất kể tầng lớp trong xã hội đều ùn ùn đổ về phía cổng thành phía bắc, lựa chọn thế lực mình yêu thích mà ghi danh lấy số phiếu, rồi chờ đợi đến phiên mình được kiểm tra. Có kẻ láu cá hơn, chạy đến hết bốn khu vực đăng ký của cả bốn thế lực mà lấy phiếu, tâm lý hi vọng rằng làm như vậy sẽ tăng thêm tỷ lệ thành công cho mình.

Bầu không khí náo nhiệt này, quả thực, so với ngày lễ Tết còn muốn náo nhiệt hơn.

"Tuyết nhi?"
"Dạ?"

Nhìn biển người mênh mông trước mặt, Thiên Khiển hơi nghiêng đầu một cái, làm ra bộ dạng như thể vô cùng khó hiểu, rồi quay lại nhìn Lăng Tuyết, thắc mắc hỏi:

"Chúng ta có đến nhầm nơi không?"
"Dạ, không!" Lăng Tuyết nhỏ nhẹ nói, khẽ đưa tay lên chỉ cho Thiên Khiển,"Công tử, người nhìn xem, trên bốn lá cờ phía trước đều có thêu biểu tượng của từng thế lực, biểu thị đó là nơi đăng ký ghi danh của họ, sao có thể nhầm được?"

Thiên Khiển nhìn lên, quả thực thấy bốn lá cờ có màu sắc cùng biểu tượng khác nhau đang tung bay trong gió, lại nhìn xuống phía dưới, có chút ngẩn tò te. Có nhầm không vậy? Nguyên một biển người a, không ai trong số đó tỏa ra được khí tức cao hơn Đấu Sư?

"Tuyết nhi!" Hắn lại hỏi,"Giới hạn chiêu mộ của những thế lực này là thế nào vậy?"
"Tùy vào thế lực, nhưng cũng không thấp lắm!" Lăng Tuyết thông minh, mang máng hiểu ra thắc mắc của hắn,"Trên hai mươi tuổi không nhận, và tối thiểu trước mười sáu phải đạt tới bảy đoạn Đấu khí!"
"Thấp như vậy sao?" Thiên Khiển chán nản hỏi, cảm thấy có chút thất vọng.

Hắn lúc trước nghe nàng nói, mọi lần các thế lực chỉ đến trắc thí rồi chiêu mộ người rồi rời đi, lần này không hiểu sao lại đặc biệt dựng lên một tỷ thí tràng, làm hắn có chút háo hức chờ mong sẽ được mục kích những trận đấu đẹp mắt, nhưng ai dè...

"Vậy là đã rất cao rồi, công tử!" Lăng Tuyết cười khẽ.

Trước mười sáu tuổi phải đạt tới bảy đoạn Đấu khí, điều kiện này đối với võ giả bình thường là vô cùng ngặt nghèo rồi, vì nó mà giấc mơ của rất nhiều thiếu niên tan biến. Đương nhiên Lăng Tuyết hiểu, lấy ánh mắt của Thiên Khiển lúc này mà xem xét, thì hiện tại cả biển người... không, cả cái đại hội này, chẳng khác gì đang chơi trò con nít.

"Thôi bỏ đi! Còn nghĩ Liên Hoa lần này không qua được, xem ra không có vấn đề gì rồi!" Xua xua tay, cũng dẹp đi cái háo hức của bản thân, Thiên Khiển cũng chuyển sang một vấn đề khác.
"Dạ!" Lăng Tuyết gật đầu, nhìn xuống thiếu nữ nhỏ nhắn đang nắm chặt lấy tay mình.

Đào Liên Hoa là biểu muội của nàng, cũng là một trong số bốn người sống sót rời khỏi Đào gia ngày hôm đó. Mặc dù là biểu tỷ muội của nhau, song chỉ đến khi nha đầu này đặt chân vào trong hậu viện Hải Nộ thương hội, hai người mới có dịp lần đầu gặp mặt, một phần vì Đào gia từ lâu đã không còn để tâm đến sự sống chết của hai mẹ con nàng, một phần cũng vì tính cách nhút nhát, ít khi ra ngoài tiếp xúc với mọi người của nha đầu này.

Qua lời kể của Đào lão phu nhân, Lăng Tuyết cũng biết được thực sự Liên Hoa không phải mang họ Đào. Nha đầu này là con bên nhà nội của Đào lão phu nhân, vì người thân không may qua đời từ sớm mà phải đến nương nhờ Đào gia. Đối với nha đầu này, Đào lão phu nhân hết mực thương yêu, nhưng Đào lão gia cùng toàn thể Đào gia, như một bản tính di truyền trong gia tộc, đều xem nàng ta như một thứ ăn nhờ ở đậu.

Đã vậy, khi phát hiện thiên phú tu luyện của nha đầu này còn cao gấp nhiều lần cháu đích tôn của mình, không thể liệt kê hết những gì mà lão đã bày ra để kìm hãm sự nàng ta. Nếu như không phải Đào lão phu nhân mạnh mẽ bảo vệ, thực không dám nghĩ Liên Hoa bây giờ sẽ như thế nào!

"Biểu muội, không phải lo lắng!" Lăng Tuyết ôn nhu nói.

Khác với Thiên Khiển mạnh đến một mức biến thái, việc ít tiếp xúc với người khác khiến nha đầu này không biết mình mạnh mẽ hơn đám thiếu niên đồng trang lứa đến thế nào...

"Lần này..."
"Ủa? Công tử? Người cũng có nhã hứng đến đây báo danh sao?"