Chương 39: Phong ba Hòa Bình Trấn

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 39: Phong ba Hòa Bình Trấn

Người đứng đầu Thước Đặc Nhĩ công hội tại Ô Thản Thành cực kỳ nổi tiếng gần như không người không biết, không người không hiểu, một tuyệt thế mỹ nhân, Thước Đặc Nhĩ Nhã Phi.


Sự thành thục mỹ lệ của nàng đủ để làm cho nam nhân sẵn sàng điên cuồng không tiếc hết thảy. Đây cũng là một trong những lý do mà Ô Thản Thành mặc dù chỉ là tiểu thành nhưng Thước Đặc Nhĩ phòng đấu giá ở đây cực kỳ phát triển, đồ vật qua bàn tay Nhã Phi thì rác rưởi cũng thành vàng kim.


Cửa phòng mở ra, một bóng người bước vào, Vô Song khẽ liếc mắt nhìn nàng, bộ trang phục sườn xám màu đỏ với những đường cong chết người, vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực no đủ cùng cặp chân dài trắng như tuyết, khuôn mặt của nàng mang một nét mê hoặc đặc thù, từ duy nhất Vô Song đánh giá về Nhã Phi lúc này " hồ ly tinh ".


Khi Vô Song âm thầm đánh giá Nhã Phi thì Nhã Phi cũng đang âm thầm đánh giá Vô Song nhưng ánh mắt nàng cũng đành bất đắc dĩ thu lại, cả người Vô Song khoác lên mình một tấm áo choàng đen thần bí, thần bí như chính thân phận của hắn vậy.


Nhã Phi ngồi xuống, kinh nghiệm làm đấu giá sư của nàng trong những năm qua cùng với vẻ ngoài của mình giúp khả năng giao tiếp của Nhã Phi cực kỳ tốt, đặc biệt đầu óc kinh doanh của nàng cũng không hề tầm thường, không phải ngẫu nhiên một cô gái 18-19 tuổi được làm chủ sự của cả một phòng đấu giá.


Muốn làm chủ sự phòng đấu giá không liên quan gì đến thiên phú tu luyện tốt hay xấu, thiên tài hay phế vật mà bắt buộc cần khả năng giao tiếp hơn người, một bộ óc kinh doanh hơn người cùng ánh mắt nhìn xa trông rộng, biết cái gì lúc này có giá, cái gì tương lai sẽ có giá. Trong thế giới cường giả vi tôn người người nhà nhà tu luyện đấu khí thì những người có thiên phú như Nhã Phi không nhiều.


Nhã Phi lần đầu lên tiếng, mở đầu câu chuyện. Giọng nói của nàng thực sự rất hay như có ma âm đi vào lòng người vậy, không hổ là đấu giá sư. "Không biết tiền bối muốn tìm tiểu nữ làm gì, nếu có gì có thể trợ giúp cho tiền bối Nhã Phi tuyệt đối làm hết sức ".


Nhã Phi cũng không dám qua loa chút nào, theo lời luyện dược sư Cốc Ni nói thì kẻ trước mặt là một luyện dược sư, một tứ phẩm đỉnh phong luyện dược sư thậm chí là ngũ phẩm, ở Gia Mã đế quốc ngoại trừ đan vương Cổ Hà một năm trước trở thành lục phẩm luyện dược sư ra thì tuyệt đối không có bất kỳ ai cao hơn ngũ phẩm nữa.


Ngũ phẩm luyện dược sư về căn bản có khả năng đứng ngang hàng cùng Pháp Mã hội trưởng công hội luyện dược sư của Gia Mã đế quốc, ở trong đế quốc công hội luyện dược sư có quyền lực cực kỳ kinh khủng, nếu Vân Lam Tông không có Cổ Hà thì gặp công hội luyện dược sư cũng phải có 3 phần nể trọng.


Nhã Phi chỉ cần nghĩ đến có một ngũ phẩm luyện dược sư trở thành khách khanh trưởng lão của Thước Đặc Nhĩ gia tộc là đã không dấu được sự vui sướng, khi đó địa vị của nàng trong gia tộc sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí tương lai nàng có thể trở thành nữ tộc trưởng đầu tiên của gia tộc, ai biết được.


Vô Song mỉm cười " Ta muốn hợp tác cùng Thước Đặc Nhĩ gia tộc các ngươi, dù sao các ngươi cũng là gia tộc giàu có nhất Gia Mã đế quốc, đi lên từ buôn bán, muốn kiếm tiền không ở gì hợp lý hơn là đến gặp các ngươi đúng không ".


Nghe thấy giọng nói của Vô Song khiến Nhã Phi vô cùng giật mình, nhắc đến luyện dược sư đặc biệt là luyện dược sư cao cấp thì Nhã Phi nghĩ ngay đến một lão già râu tóc bạc phơ cao cao tại thượng nhưng không ngờ giọng nói của người trước mặt lại trẻ đến thế, Nhã Phi cực giỏi quan sát các chi tiết nhỏ, từ giọng nói của Vô Song làm Nhã Phi phát hiện thậm chí còn chưa vỡ giọng, tuyệt đối chưa vượt qua lễ thành niên (16 tuổi).


Điều này càng làm Nhã Phi sợ hãi hơn, đánh chết nàng cũng không tin 16 tuổi đạt đến ngũ phẩm luyện dược sư vậy chắc chắn sau lưng kẻ này là một thế lực khổng lồ, ít nhất có ngũ phẩm luyện dược sư chống lưng. Tất nhiên Nhã Phi cũng biết dùng âm thanh đoán tuổi cũng không hoàn toàn chính xác.


Vô Song cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của nàng ta cũng thoải mái bỏ mũ chùm đầu ra để lộ khuôn mặt thật của mình, một khuôn mặt còn không che dấu nổi sự non nớt.


Nhìn khuôn mặt của Vô Song khiến Nhã Phi như thất thần, cho dù nàng đã suy đoán trước Vô Song rất trẻ nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn Nhã Phi vẫn hoảng sợ thật lâu, quá trẻ.


Sau một lúc Vô Song lên tiếng " Nhìn đủ chưa ". Nhã Phi trong lúc thất thần giật mình tỉnh lại, nàng liền ngay lập tức bình ổn tâm tính, che miệng cười quyến rũ " tiểu đệ che giấu thật sâu, lừa nhân gia thật khổ, ta còn tưởng sau lớp áo choàng đó là một lão nhân nào cơ, không ngờ lại là một mỹ nam tử".


Nàng còn chưa nói hết câu đột nhiên cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, khí thể của Vô Song đè ép lấy cả căn phòng, đôi mắt màu đỏ như máu nhìn xoáy thẳng vào tận trong trái tim của Nhã Phi làm nàng cực độ hoảng sợ, nói không lên lời, mồ hôi như mữa, lần đầu tiên Nhã Phi cảm giác gần với cái chết đến thế.


Vô Song lạnh lùng " Gọi ta là công tử ".

Khí thế toàn thân Vô Song thu lại, lúc này Nhã Phi mới có thể trở lại bình thường, nàng ôm ngực thở dốc, rất nhanh Nhã Phi thu lại vẻ vũ mị của mình nàng lên tiếng, giọng nói thậm chí còn mang theo sự sợ hãi " Không biết công tử muốn Nhã Phi làm gì ".


Vô Song lúc này mới mỉm cười " Hợp tác, ta cần danh tiếng, đổi lại ta có thể cho người tiền tài cùng địa vị. Nhã Phi ta biết ngươi không bao giờ muốn an phận cả đời chỉ làm chủ sự một phòng đấu giá nhỏ bé ".


" Ta không phải tự nhiên đến Ô Thản Thành, nếu ta cần Thước Đặc Nhĩ gia tộc trợ lực tuyệt đối không cần phải đi qua nhờ ngươi, dù sao ngươi bây giờ chỉ có thể được coi là tiểu nhân vật, ngoại trừ tư sắc ra chẳng còn gì cả ".


" Cơ hội này tuyệt đối chỉ có một lần thôi, ta có thể cho ngươi tiền tài, địa vị, danh vọng đổi lại ngươi làm việc cho ta ".


Nhã Phi lặng đi một chút, ánh mắt cô nhíu chặt lại nhưng rất nhanh nàng gật đầu " Vậy từ nay con đường tương lai của Nhã Phi xin nhờ công tử rồi ".


Hai người ở trong phòng bàn bạc thật lâu, cũng không một ai rõ hai người nói gì nhưng tuyệt đối sẽ làm ảnh hưởng đến toàn bộ Gia Mã đế quốc thậm chí là toàn bộ đại lục.


…........................


Già Nam học viện, đấu khí học phủ nổi tiếng của đấu khí đại lục, kỳ thật thực lực đã rất hùng hậu, vượt xa thường nhân tưởng tượng, nghe nói muốn trở thành một đạo sư trong Già Nam học viện, ít nhất phải là một đại đấu sư, nếu so sánh về thực lực, sợ rằng ngay cả Vân Lam tông cũng phải yếu hơn vài phần.

Tại đấu khí đại lục, học viện và tông phái có chút khác nhau, gia nhập tông phái, sẽ phải chịu một số hạn chế, sau này làm việc, cũng sẽ đại biểu cho tông môn, mà học viện lại khác, sau khi tốt nghiệp, thì sẽ không có quan hệ gì mang tính cưỡng chế từ học viện nữa.
Tuy nói là như thế, nhưng con người dù sao cũng không phải sinh vật không có cảm tình, trong hoàn cảnh ở học viện, đệ tử rất dễ bồi dưỡng ra một loại tình cảm với nó, lúc tốt nghiệp, loại tình cảm mơ hồ này, sẽ làm rất nhiều người nguyện ý hỗ trợ học viện một số việc trong khả năng có thể.

Một người trợ giúp, có lẽ sẽ không có tác dụng gì, nhưng nếu ngàn vạn người mà nói, uy hiếp lực tạo thành, lại là tương đối dáng sợ… Mà việc này, đúng là mục đích của tất cả các học viện.

Tiến vào học viện, là cách tốt nhất để có được đấu kĩ cùng công pháp, tại loại học phủ có cấp bậc như Già Nam học viện, nếu có biểu hiện kiệt xuất hoặc được một số vị đạo sư xem trúng, nói không chừng còn có thể xong một số cao giai công pháp cùng đấu kỹ, mà có hai thứ này, khoảng cách trở thành cường giả, sẽ gần hơn rất nhiều.
Công pháp, đấu kỹ, đan dược, là ba loại đồ vật có nhiều hấp dẫn lực nhất, Già Nam học viện lại chiếm cứ hai thứ, bởi vậy trong lòng vô số người trên đại lục, chỉ cần tiến vào Già Nam học viện, cơ bản mà nói là không cần quan tâm đến tiền đồ sau này, mỗi đệ tử thuận lợi tốt nghiệp khỏi Già Nam học viện, đều sẽ được các thế lực khắp nơi nhanh chân cướp đoạt, tiền đồ có thể nói là một mảnh quang minh.

Bởi vậy, hàng năm đều có vô số thanh niên, nghĩ tất cả các biện pháp để tiến vào Già Nam học viện.

Song, Già Nam học viện thật sự là một địa phương tốt, nhưng yêu cầu trúng tuyển của nó, lại là cực kỳ nghiêm khắc, trước mười tám tuổi, phải đạt tới tám đoạn đấu khí!
Giới hạn trúng tuyển nghiêm khắc, cũng làm tất cả những người thiên phú không đủ, ngăn cách ngoài cửa, cho nên, người có thể tiến vào Già Nam học viện, không một ai không phải người có thiên phú cao.

Tất nhiên Già Nam học viện tổ chức chiêu sinh khắp nơi, cứ hai năm một lần, chưa kể nó nằm ngụ tại Hắc Giác vực cực kỳ gần Gia Mã đế quốc nên quốc gia này cũng là trọng điểm thu sinh của Già Nam học viện.


Tất nhiên ngoại trừ cách để các đạo sư trực tiếp đi chiêu sinh thì còn một cách khác, đi xuyên qua Hắc Giác vực tiến vào Già Nam học viện, cách này thực sự quá nguy hiểm, 10 người chết 9. Thiên tài dù sao cũng cần thời gian để phát triển, có nhiều khi thiên tài là một danh xưng không ai muốn có cả.


Chỉ có chân chính thoát khỏi cái danh thiên tài, chân chính vứt đi cái lớp áo thiên tài trên người thì mới có tư cách nhất phi trùng thiên, có tư cách được đại lục trọng thị, có tiếng nói, được công nhận là cường giả chân chính, thiên tài chỉ là danh xưng mà thôi, bất cứ một thiên tài chân chính nào đều muốn vứt cái danh hiệu đó đi, muốn tiến thêm một bước, nhưng chính trong một bước ngắn ngủi đó không biết có bao nhiêu thiên tài ngã gục, bao nhiêu thiên tài không thể đi đến bước đường cuối cùng.


Đứng trên đỉnh núi nhỏ, ánh mắt Vô Song nhìn về phía xa xa, phải đây chính là phân thân của hắn tu vi đại đấu sư tam tinh nhưng chiến lực tuyệt đối có thể cùng đấu linh cường giả ngạnh kháng, trên người hắn có mùi huyết dịch cực nồng, bộ áo vải trên người đã thẫm ướt không ít máu, Vô Song một đường đi đến đây thực sự đã chém giết không ít.


Hắn không mượn sức người ngoài, không mượn sức Vân Lam Tông, một mình xuyên qua Hắc Giác vực đi đến Già Nam học viện, Tiêu Viêm làm được thì Vô Song cũng thừa sức làm được.


Trước mặt hắn là hòa bình trấn, tên như ý nghĩa bất cứ kẻ nào tiến vào đây dù hung thần ác sát đến mấy thì cũng phải thu liễm khí tức bởi chỉ cần một hành động không phải thôi chắc chắn sẽ bị chấp pháp đội của Già Nam học viện tiêu diệt.


Vô Song lạnh lùng mỉm cười, hắn cứ như vậy bước vào trong trấn như hạc giữa bày gà vậy, toàn bộ quần áo trên người bị nhuộm đỏ bởi máu, sát khí toàn thân không hề có chút nào thu liễm mà mở ra toàn bộ, như hận không thể cho người ta biết vậy.


Tất nhiên hành động của Vô Song chính là đang khiêu khích Già Nam học viện, tất cả mọi người trong hòa bình trấn đều tự giác dẹp sang hai bên đường phủi sạch quan hệ với Vô Song, những người ở đây đều là cư dân Hắc Giác vực, tay đều nhuốm máu nhưng lại chưa có ai dám làm như Vô Song.


Nhìn một đứa bé toàn thân là máu, đi một mình một con đường, hai bên mọi người tụ túc tránh ra cực kỳ đặc sắc. Rất nhanh cuối cùng Vô Song cũng phải dừng lại, trước mặt hắn chính là Tử Linh Thụ, loại cây đại diện cho uy quyền của Già Nam học viện tại Hắc Giác vực.


Hơi thở âm trầm thẩm thấu từ gốc Tử Linh thụ quỷ dị kia ra, làm cho những người chung quanh cửa trấn nhỏ có chút phát lạnh. Ở trong Hắc Giác vực, thanh danh gốc Tử Linh thụ này, cơ hồ đã đạt đến tình trạng làm cho người khác nghe đến đã sợ mất mật, rất nhiều người lăn lộn trong Hắc Giác vực hơi lâu một tí vĩnh viễn cũng không thể quên được một lần Hắc Giác vực cùng Già Nam học viện huyết chiến, nguyên nhân gây ra trường huyết chiến năm đó, đã không có nhiều người đi tìm hiểu lắm, mà họ chỉ biết, đó là sau trường huyết chiến kia, thi thể hai gã đấu vương cùng một gã đấu hoàng, vĩnh viễn bị treo lên gốc Tử Linh thụ này.


Phạm vi chung quanh Già Nam học viện, là một mảnh đất yên tĩnh, không màng thế sự, không cường giả Hắc Giác vực nào dám mang theo thần tình sát khí xông vào nhỏ, cho dù ngẫu nhiên có vài lần rối loạn, những kẻ gây rối, không đến một giờ sau đã trở thành một khối thi thể bị cắm trên Tử Linh thụ.


Suốt những năm này, ác danh Tử Linh thụ cơ hồ lan tràn đến toàn bộ Hắc Giác vực, bởi vậy, cho dù là đám cùng hung cực ác cũng rất ít kẻ có đảm lượng tiến vào. Đối với bọn hắn, đây là phần một địa a.


Bên trong Hòa Bình trấn thậm chí còn có một vài đứa bé đang nô đùa với nhau, tiếng cười như chuông bạc cực kì thích tai, hình ảnh này đã lâu lắm rồi Vô Song không được nhìn thấy, trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn hé lên một nụ cười hiếm hoi.


Nhưng ngay trước khi Vô Song đặt chân vào Hòa Bình Trấn trước mặt hắn lập tức có 10 bóng người hiện lên, sát khí cả 10 người khóa chặt toàn thân Vô Song. Một trung niên nhân đầu lĩnh lên tiếng

"Phàm là người tiến vào Hòa Bình trấn, phải khai báo ra thân phận, danh tính, nếu không sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài ".


Nhưng khi trung niên nhân quan sát Vô Song lập tức ánh mắt lóe lên chút kì dị, rõ ràng trước mặt chỉ là một đứa bé chỉ khoảng 10 tuổi, thân thể còn chưa phát dục hết nhưng từ trong đứa bé này lại có một luồng sát khí vô cùng đáng sợ, tuyệt đối đã giết người qua, thậm chí còn giết rất nhiều người.

Trung niên nhân thầm hít một hơi lãnh khí " Đáng sợ, thằng bé này đến từ thế lực nào có thể đáng sợ đến thế ". Sau lưng hắn đều là thành viên chấp pháp đội của Già Nam học viện, không ít người còn là đệ tử trong đó, khi nhìn thấy Vô Song ai ai cũng phải hít một hơi lãnh khí.


Vô Song khuôn mặt non nớt hiện lên nhìn trực diện trung niên nhân trước mặt " Vũ Phong, 9 tuổi đến xin báo danh nhập học, lần đầu giết người không biết thu liễm sát khí xin tiền bối bỏ qua ".


Trung niên nhân ánh mắt mở chừng chừng nhìn Vô Song như nhìn quái vật " Ngươi một đường đi từ Hắc giác vực đến đây hay người bảo hộ của ngươi trên đường gặp bất trắc? ".


Dù sao hắn vẫn tin Vô Song có người bảo hộ, đứa bé 9 tuổi một đường đi xuyên Hắc Giác vực trong toàn bộ lịch sử Già Nam học viện chưa từng tồn tại.


Vô Song mỉm cười đáp " Chỉ một mình ta, trên đường ta tổng cộng giết 27 đấu sư, cùng 15 đại đấu sư, đấu linh có 6 tên ". Âm thanh non nớt của Vô Song vang lên như tiếng thiên lôi giữa trời quang mây tạnh, mọi người xung quanh lập tức tránh thật xa hắn, nhìn hắn như nhìn quái vật vậy, âm thanh nuốt nước bọt thậm chí có thể nghe rõ mồn một.