Chương 41: Nội Viện Thần Bí

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 41: Nội Viện Thần Bí

Già Nam học viện chia thành nội viện và ngoại viện, chỉ có những tinh anh xuất sắc nhất của ngoại viện mới có tư cách tiến vào nội viện, ở trong nội viện một năm thôi cũng đủ có được biến hóa như thoát thai hoàn cốt.


Nội viện là hạch tâm của Già Nam học viện nên bởi vì tính chất bảo mật của nó nên đại đa số đệ tử ngoại viện kể cả các đạo sư cũng không biết được vị trí chính xác.


Lúc này Hổ Kiền cùng Vô Song đang đồng hành trên cùng một con Sư Thứu, điểm đến chính là nội viện, bởi Vô Song là trường hợp đặc biệt nên hắn cũng không cần phải tham gia cuộc thi săn hỏa năng.


Khuôn mặt của Hổ Kiền thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng ông ta đang sóng gió ngập trời, cả đời Hổ Kiền còn chưa gặp một thiên tài nào đáng sợ như thế, không tính đến đấu kỹ mà Vô Song sử dụng bởi đấu kỹ được quyết định rất nhiều bởi xuất thân mà Già Nam học viện thì chưa bao giờ coi trọng xuất thân cả, còn tất cả các hạng mục khác như quyết đoán, tốc độ, sức mạnh thân thể, khả năng quan sát thậm chí đến cả khống hỏa thuật của Vô Song đều cực cao.


Tốc độ tu luyện cùng chiến lực của Vô Song cũng làm Hổ Kiền thầm than sợ hãi, thông thường mọi thiên tài đều có thể vượt cấp chiến đấu nhưng tam tinh đại đấu sư chỉ trong vòng 5 phút đánh bại 7 tên cùng đẳng cấp, đồng thời đánh bại thêm một thất tinh đại đấu sư cùng một bát tinh đại đấu sư trong tình trạng toàn thân bị thương thì cực kỳ đáng sợ, có thể xưng là yêu nghiệt, Hổ Kiền thậm chí tin lời Vô Song nói, ở trạng thái toàn thịnh Vô Song thậm chí có thể vượt một đại cảnh giới chiến đấu.


Vô Song không phải ngẫu nhiên muốn tiến vào Già Nam học viện, thực sự với hắn có vào hay không cũng không ảnh hưởng quá lớn đến tốc độ tu luyện, Vẫn Lạc Tâm Viêm ở trong nội viện Vô Song cũng chưa bao giờ quan tâm hay để ý cả thứ hắn coi trọng chỉ có cô nàng Tử Nghiên mà thôi.


Không phải vì Vô Song có sở thích đặc biệt, cũng không phải hắn có tình cảm nào với nàng ta mà vì địa vị của Tử Nghiên quá trọng yếu, nàng là Thái Hư Cổ Long tộc người thừa kế, sau này Vô Song muốn thống nhất toàn bộ yêu tộc chắc chắn phải vượt qua được cửa của nàng, nếu có thể giữ nàng lại bên mình thì trăm lợi không có một hại.


Hắn có thể không quan tâm đến dị hỏa, có thể để Tiêu Viêm thoải mái nhảy nhót nhưng cô nàng Tử Nghiên đó nhất quyết phải vào tay hắn.


Rừng rậm mịt mờ trải rộng với đủ loại ma thú. Cứ cách một đoạn thời gian là lại có khí tức hung hãn của ma thú tràn ngập từ bên trong cánh rừng bạo xuất rồi hướng về phía hai người Vô Song và Hổ Kiền trên bầu trời này mà phát ra những tiếng rống đầy giận dữ. Ngẫu nhiên còn có thể có một ít ma thú phi hành theo dấu mà đến, nhưng khi tiếp cận hai người khoảng cách trăm mét liền bị khí thế đáng sợ từ cơ thể Hổ Kiền mạnh mẽ trào ra làm cho sợ hãi mà bỏ chạy.


Bất quá điều này cũng không phải là hoàn toàn, bên trong đại sơn mờ mịt, vô tận này; ma thú trải rộng dày đặc, tự nhiên sẽ không thiếu một ít ma thú thực lực khủng bố. Bởi vậy, sau nửa giờ phi hành bắt đầu có không ít ma thú thực lực cường hoành không để ý đến khí thế áp bách của Hổ Kiền mà mạnh mẽ tấn công hai người. Mà lúc này, từ Hổ Kiền bắt đầu biểu hiện ra thực lực làm người ta rung động không thôi. Chỉ một lần phất tay, năng lượng hùng hồn như lôi đình xẹt qua phía chân trời rồi Vô Song chỉ nghe thấy một âm thanh trầm muộn và lập tức bên kia đã có vài ma thú khổng lồ bị nổ tung, máu tươi bay đầy trời.



Một đường phi hành với đủ loại ma thú hung lệ xông tới nhưng vẫn tuyệt nhiên không có một đầu ma thú nào có thể xuyên qua vòng phong tỏa của Hổ Kiền. Phía trên Sư Thứu, Vô Song thoáng liếc nhìn những thân thể ma thú nổ tung, từ hơi thở của chúng mà nói, cơ hồ phần lớn ma thú đều thuộc tứ giai, rất hiếm ma thú đạt đến ngũ giai đối với Vô Song một chút giá trị cũng không có.


Lúc này bắt đầu có khí tức của ma thú cấp bậc ngũ giai xuất hiện thậm chí không chỉ một luồng bất quá ngũ giai ma thú đã bắt đầu có trí tuệ, chúng biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, biết đối thủ của mình hùng mạnh ra sao, chỉ đơn giản là phát ra khí thế cảnh cáo mà thôi chứ tuyệt đối không dám ra tay.


Vô Song mặc kệ Hổ Kiền chiến đấu mở đường, hắn từ trên cao sử dụng huyết nhãn quan sát toàn bộ địa hình phía dưới, rất nhanh ghi nhớ từng khu vực có khí tức làm hắn thấy đáng để coi trọng, ngày sau rất có thể hắn phải đích thân đến thu phục chúng, đáng ngạc nhiên thậm chí Vô Song còn cảm nhận được khí tức của thất giai ma thú ở đây, khu rừng này tuyệt đối mạnh mẽ hơn ma thú sơn mạch rất nhiều.


Vô Song đang thất thần thì Hổ Kiền lên tiếng "Đến rồi ". Sau đó khí thế toàn thân ông ta thu lại, đầu sư thứu cũng từ từ hạ xuống phía dưới.


Vô Song cũng từ từ nhảy xuống, tuy nhiên hắn chỉ lặng im đứng phía sau Hổ Kiền không hề lên tiếng mặc dù trước mặt chỉ là một mảnh đất trống mênh mông, điều này làm Hổ Kiền lại đánh giá tâm trí Vô Song cao thêm một bậc.


Hổ Kiền chậm rãi tiến về phía trước 10 bước sau đó cước bộ dừng lại, bàn tay vung lên, một đạo năng lượng từ đó bạo xuất, cuối cùng vọt tới không gian trước mặt, chợt, một màn quỷ dị hiện lên, chỉ thấy tại thời điểm năng lượng kia bắn qua một chỗ không gian trống rỗng mang theo từng đợt nước gợn sóng, không gian cấp tốc dao động, từ bên trong không gian một cánh cổng màu bạc từ từ hiện ra.

Đại môn màu bạc từ từ mở ra, theo Vô Song quan sát thấy bên trong cũng là một cánh rừng liên miên không khác gì bên ngoài cả. Hổ Kiền quay đầu lại tưởng tượng được nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của Vô Song nhưng ông ta hoàn toàn phải thất vọng, vẫn là một sự hờ hững đến khó tin, cứ như mọi chuyện trên thế giới này đều không làm Vô Song mất bình tĩnh được vậy.


Hổ Kiền dẫn đầu đi vào cánh cửa màu bạc, Vô Song cùng sư thứu đi theo sau, khi hai người một thú toàn bộ tiến vào bên trong thì cánh cửa cũng từ từ khép lại, biến mất trong vô tận hư không.


Sau khi tiến vào Hổ Kiền và Vô Song liền dừng lại, trước mặt họ xuất hiện hai lão nhân, một người trong số đó lên tiếng " Hổ Kiền à Hổ Kiền, sao ngươi tự nhiên lại mang người vào nội viện thế này, đã đến kỳ đại tái đâu? ".


Hổ Kiền chỉ biết cười khổ liên tục lắc đầu " Đánh cuộc thua người nên đành chấp nhận thôi, thân già này đâu có rảnh mà tự mua dây buộc mình, lần này ta mang một tiểu quái vật đến nội viện coi như là trường hợp đặc biệt giống đứa bé đó đi ".


Sau đó Hổ Kiền khẽ vỗ nhẹ vào vai Vô Song " Hai lão già này một người là Tô trưởng lão, một người là Khánh trưởng lão, về sau các ngươi trong viện này có gì thì cứ đến tìm họ. Còn thằng nhóc này là một tiểu quái vật, cho dù vào trong nội viện cũng tuyệt đối là nhân vật phong vân ".


Tô trưởng lão ngạc nhiên đánh giá Vô Song từ đầu đến chân, một đứa bé mới lớn, khuôn mặt còn không dấu nổi vẻ non nớt, mái tóc màu đen (Phân thân có hình dạng của Vũ Phong kiếp trước, bản thể là hình dạng kiếp này) cùng với cơ thể vô số vết thương, thậm chí nhiều nơi chỉ băng bó sơ qua.


Tô trưởng nhìn Vô Song có thêm vài nét thương tiếc dù sao nhìn một đứa bé 9-10 tuổi bị thương đến mức này thì ai cũng không đành lòng " Này Hổ lão ngươi hành hạ thằng nhóc này đến mức nào thế, ngươi nhẫn tâm thế sao hơn nữa sao ngươi không đợi đến đại tái dù sao chỉ còn vài tháng nữa mà thôi, thằng bé này cho dù thiên tài thế nào đi chăng nữa thì cũng không đủ để học viện phá vỡ quy định, vẫn phải tham gia đại tái thôi ".


Hổ Kiền lắc đầu " này tiểu tử nói cho họ biết chiến tích của ngươi cùng giao kèo của chúng ta đi ".


Vô Song gật đầu, bình thản bước lên một bước, không sợ hãi, không khúm núm mà cũng không xiêm nịnh, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng vào hai vị lão nhân trước mặt " Vãn bối tên chỉ có hai chữ Vũ Phong, năm nay 9 tuổi xuất thân từ Gia Mã đế quốc, thực lực tam tinh đại đấu sư ".


" Vãn bối một thân một mình xuyên qua Hắc Giác vực, một đường huyết tẩy tổng cộng giết 27 đấu sư, 15 đại đấu sư cùng 6 tên đấu linh ".

" Khi đến Hòa Bình trấn Hổ Kiền phó viện trưởng nói nếu ta có thể đánh bại chấp pháp đội thì được tiến thẳng vào trong nội viện, vãn bối mất 5 phút thời gian đánh bại 1 bát tinh đại đấu sư, 1 thất tinh đại đấu sư cùng 8 tên tam tinh đại đấu sư ".


Giọng nói của Vô Song không lớn nhưng như tiếng sét truyền vào tai hai lão nhân, khuôn mặt của hai người lúc đầu từ ngạc nhiên liền biến thành kinh hãi, rồi đổi thành khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Hổ Kiền phía sau như muốn hỏi lại, đáng tiếc là Hổ Kiền cũng chỉ có thể gật đầu thừa nhận.