Chương 47: Điên Cuồng cùng Bá Đạo
Lâm Thu Phong nhíu mày nhìn Vô Song sau đó lắc đầu " Sát khí đáng sợ đấy nhưng bằng cái thứ đó mà nghĩ ngươi có thể đánh bại được ta ư?, đấu linh còn chưa đặt chân vào lại dám cùng ta quyết đấu? ".
Đột nhiên đấu khí trong người Vô Song bạo nộ, đấu khí xoáy thẳng lên trời, khí thế của Vô Song tăng lên một cách đột ngột, ngày càng mạnh mẽ. Bất cứ ai ở đây đều không phải người ngu, đều biết đây là dấu hiệu tấn cấp, nhưng tuyệt đối không ai ngờ Vô Song lại tấn cấp lúc này.
Phải biết khi tấn cấp tuyệt đối không thể bị ngoại vật tác động, nếu không nhẹ thì tấn cấp thất bại thụ thương, cảnh giới thụt lùi mà nặng chính là tẩu hỏa nhập ma, thậm chí là mất mạng.
Vô Song lạnh lùng bước từng bước, khí thế của hắn vẫn tăng lên một cách khủng khiếp, cửu tinh đại đấu sư trung kỳ, cửu tinh đại đấu sư hậu kỳ, cửu tinh đại đấu sư đỉnh phong, đấu linh.
Vạt áo Vô Song căng phồng, toàn bộ các khớp xương kêu lên răng rắc " Thế này đã có tư cách chưa? ". Lâm Thu Phong hít một hơi khí lạnh về sự điên cuồng của Vô Song, lần đầu tiên hắn thấy có ai đột phá một mạch từ cửu tinh đại đấu sư sơ kỳ lên luôn đấu linh sơ kỳ, cho dù ăn đan dược tiến giai thì cũng không ai làm vậy, bởi đây chẳng khác gì là trêu đùa với căn cơ cả.
Thấy Lâm Thu Phong không trả lời, Vô Song tiến lên thêm một bước, đấu khí trên người hắn tiếp tục bạo nộ, cuồng bạo như một cơn sóng thần vậy. Nhất tinh đấu linh sơ kỳ, nhất tinh đấu linh trung kỳ, nhất tinh đấu linh hậu kỳ, nhất tinh đấu linh đỉnh phong, nhị tinh đấu linh. Vô Song cười gằn "Đủ chưa ".
Nhưng hắn vẫn không đợi Lâm Thu Phong đáp, bước lên thêm một bước nữa, lập tức đấu khí lại một lần nữa kéo lên, lần này trực tiếp khiến tất cả học viên xung quanh như bị phù phép, không ai rời mắt nổi khỏi Vô Song, với họ đây là một hình ảnh trăm năm có một, Vô Song lúc này là tam tinh đấu linh sơ kỳ, hắn vẫn chỉ nói một câu " Đủ chưa ".
Bước ra bước thứ tư, bước thứ năm, rồi bước thứ sáu, mỗi bước như một tiếng sấm rền vang, như một chiếc dùi gỗ khổng lồ đánh vào trái tim những người được tận mắt chứng kiến, trái tim họ nhảy lên theo mỗi bước của Vô Song, lúc này đừng nói là Lâm Thu Phong sợ mà cả Tô Thiên đấu tông cường giả cao cao tại thượng hai tay bất giác cũng đang run rẩy, họ đang được chứng kiến loại quái vật nào thế này.
Bước thứ sáu, Vô Song toàn thân nhuốm máu, cơ thể hắn được bao phủ bởi màu đỏ của huyết, hắn đã trở thành lục tinh đấu linh cường giả, ánh mắt đỏ rực của Vô Song nhìn thẳng vào Lâm Thu Phong, vẫn câu hỏi cũ " Đủ chưa ".
Lần đầu tiên kể từ lúc gia nhập nội viện, Lâm Thu Phong được mệnh danh là bạo long lùi lại một bước, khí thế của cửu tinh đấu linh hậu kỳ đỉnh phong lại bị một lục tinh đấu linh đè ép một cách toàn diện, cũng đúng thôi ai chứng kiến một người bước lên 6 bước, 6 nhịp thở tiến thẳng từ nhất tinh đấu linh lên đến lục tinh đấu linh, không ngất đi đã là giỏi lắm rồi. Trong vô thức cùng sự hoảng loạn không tên, âm thanh bật thốt ra từ miệng Lâm Thu Phong như tiếng sấm nổ giữa trời quang mây tạnh "Đủ rồi ".
Cường giả nhân loại khi đột phá tất nhiên không thể để ngoại giới làm phân tâm, cũng tuyệt đối không ai đột phá như Vô Song trừ khi không quan tâm đến căn cơ, mà cho dù có thể đột phá thì cơ thể cũng không chịu nổi, chắc chắn bạo thể mà chết.
Vô Song không giống với bọn họ, thứ nhất hắn ta đang cất chứa một lượng đấu khí khổng lồ vô cùng vô tận, chỉ là Vô Song kìm hãm sự đột phá của bản thân mà thôi.
Thứ hai Vô Song là yêu thú, là phượng hoàng thần thú, loài thần thú bất tử trong truyền thuyết, cơ thể hắn mạnh hơn người thường rất rất nhiều, chưa kể Vô Song còn có sinh mệnh chi diễm, loại hỏa diễm có công hiệu trị liệu cực kỳ bá đạo, muốn chết thì dễ chứ muốn trọng thương thì cực khó, tốc độ hồi phục của Vô Song nhanh kinh người, chỉ cần thúc đẩy sinh mệnh chi diễm là đủ, không phải ngẫu nhiên sinh mệnh chi diễm còn được gọi là bất tử hỏa.
Tiếp theo thứ ba, Vô Song đã trải qua kinh nghiệm đột phá một lần ở bản thể rồi, hắn quen thuộc từng bước đi, từng kinh mạch, từng lộ tuyến vận khí, các cảnh giới trong đấu linh với Vô Song quen thuộc không thể quen thuộc hơn, lại có sinh mệnh chi diễm bảo vệ kinh mạnh quan trọng, việc gì hắn phải sợ.
Cuối cùng là tinh thần lực của Vô Song, là việc hắn có thể phân tâm đa dụng, vừa điều khiển được thân thể, vừa điều khiển sinh mệnh chi diễm bảo vệ cơ thể, vừa điều khiển đấu khí di chuyển, đấu khí tuần hoàn theo lộ tuyến của phần quyết. Bốn yếu tố trên là nguyên nhân để Vô Song có thể điên cuồng, là vốn cho Vô Song có tư cách điên cuồng.
Tuy nhiên cho dù như thế, một hơi đột phá liên tục từ cửu tinh đại đấu sư sơ kỳ lên lục tinh đấu linh sơ kỳ không phải là việc dễ dàng, cơ thể của Vô Song cũng trọng thương không hề nhẹ, bất quá có sinh mệnh chi diễm thủ hộ, hắn vẫn có thể thoải mái đánh một trận.
Vô Song nhếch miệng, lúc này chính hắn mới là người dùng cái nhìn từ trên cao quan sát Lâm Thu Phong, không phải nói ánh mắt của hắn cao hơn tất cả học viên ở đây, cho dù là ai lúc này cũng không dám nhìn vào đôi mắt đỏ rực đó, Vô Song như từ trong lửa địa ngục bước ra vậy " Đủ rồi phải không đủ rồi thì đánh đi ".
Đột nhiên lúc này lại có một âm thanh đáng ghét xuất hiện, nói thẳng ra có lẽ đây là một trong những âm thanh Vô Song ghét nhất. Từ đằng sau một nam tử lên tiếng " Dừng tay ".
Bất quá hắn nói dừng tay không có nghĩa là Vô Song phải dừng tay, nếu Tô Thiên nói thì Vô Song còn có chút suy nghĩ, bằng Huyết Nhãn Vô Song chỉ cần biết kẻ sau lưng mình không phải Tô Thiên là đủ, mặc dù thực lực của hắn còn nhỉnh hơn Lâm Thu Phong một đường, đạt đến nửa bước đấu vương. Không cần nói cũng biết kẻ này bang chủ 'Thanh' bang Liễu Khinh Trần rồi.
Vô Song dậm chân một cái, đấu khí bùng nổ lao vào Lâm Thu Phong như một con mãnh thú vậy. Phía bên kia Lâm Thu Phong không hổ là thiên tài đứng đầu nội viện, cho dù về mặt khí thế bị Vô Song hoàn toàn đè ép thì hắn cũng rất nhanh ứng biến, rút thanh đại đao sau lưng ra bổ thật mạnh về phía Vô Song.
Vô Song bình thản rút sáo ngọc sau lưng ra, xoay tròn liên tục rồi va chạm với đại đao của Thu Phong, một sáo một đao trong phút chốc mang lại những âm thanh va chạm điên cuồng, chỉ một cái chớp mắt hai người đã quyết đấu cả chục lần.
Vô Song khẽ mỉm cười, lần đầu tiên kể từ khi bước vào thế giới này hắn mới sử dụng kiếm thuật của mình, đối với cao thủ kiếm thuật thì trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm là đủ, cỏ cây hoa lá đều trở thành vũ khí huống gì trong tay hắn có một cây sáo ngọc mạnh mẽ cứng rắn vô bì.
Cổ tay của Vô Song bắt đầu chuyển động thật nhẹ nhàng, như nước chảy mây trôi vậy, cây sáo ngọc từ từ đặt lên trên thanh đại đao, sau đó khẽ phát lực toàn bộ thanh đại đạo bị ấn xuống đất không thể nhấc lên nổi, đồng thời cổ tay Vô Song rung lên, mũi sáo đâm thẳng vào yết hầu Thu Phong làm hắn bắn ra phía sau.
Tất nhiên có đấu khí hộ thể thì Thu Phong tuyệt đối không thua trong một đòn như vậy, đây cũng chính là bi ai của vũ khí trong thế giới này, vũ khí hoàn toàn lép vế so với đấu kỹ.
Lâm Thu Phong cắn răng loại bỏ cảm giác đau đớn và khó thở từ cổ họng truyền lại, đấu khí xoay tròn trên nắm tay của hắn, hai tay đấm thẳng xuống dưới mặt đất " Huyền giai đỉnh phong đấu kỹ, đại địa bạo liệt ".
Mặt đất dưới chân Vô Song nứt toác, đồng thời một trụ đá khổng lồ nhọn hoắt từ phía dưới đấm lên nhắm thẳng vào cơ thể Vô Song, áp lực từ đấu kỹ Thu Phong tung ra làm mặt đất rung lên từng hồi, không khí như bị bóp nghẹt, Vô Song hai cánh tung bay, hắn chỉ khẽ liệng một cái dễ dàng loại bỏ toàn bộ ảnh hưởng của mặt đất.
Đấu kỹ hệ thổ thực sự có sức công phá kinh khủng bất quá điểm yếu của nó là không làm gì được những người có thể bay, tất nhiên Vô Song cũng không sợ lộ ra huyết mạch của mình, dù sao trên đời này vẫn tồn tại cái gọi là phi hành đấu kỹ.
Đôi cánh của Vô Song rung lên, thân hình gia tốc như tên lửa, đồng thời hai tay bao trùm trong một hỏa diễm hai màu đỏ đen, quỷ dị vô cùng, sức nóng phả thẳng vào mặt Lâm Thu Phong.
Lâm Thu Phong rất nhanh vận chuyển đấu khí khải giáp, đồng thời thổ hệ đấu khí điên cuồng tràn ra tạo thành một lớp giáp bảo vệ cho hắn vững chắc vô cùng, hai người lại lao vào nhau quyền đấm cước đá.
Tuy nhiên Vô Song có lợi thế biết bay, Lâm Thu Phong hoàn toàn bị động chịu đòn, muốn tấn công hắn cũng không được, bực bội không thể tả.
Đúng lúc này một chiếc quạt xé gió bay đến, bay thẳng vào vị trí của Vô Song, làm hắn phải lùi lại một bước, tạm thời tách ra khỏi vị trí của Lâm Thu Phong. Cây quạt giấy rất nhanh quay về vị trí cũ, trở lại vào tay Liễu Khinh Trần, một thân lam y, một đầu tóc đen búi cao, làn da trắng bóc chỉ cần nhìn thôi là liên tưởng ngay đến một công tử ca.
Liễu Khinh Trần mỉm cười lên tiếng " Cùng là người trong học viện việc gì phải đánh nhau sống chết, hai người cũng đâu có thù oán gì lớn đâu, nếu muốn quyết đấu thì nên đến lôi đài chiến đấu thì hơn, Lâm Thu Phong hắn vừa có một cái đột phá nhỏ trong Thiên Phần Luyện Khí Tháp, lúc này hắn chưa có chiến lực tốt nhất, Vũ Phong đệ đệ thu tay lại đi ".
Vô Song triệt tiêu luôn đôi cánh của mình, hắn phát hiện xung quanh càng ngày càng đông người, đồng thời hắn nhìn Liễu Khinh Trần thật kỹ trong đầu xuất hiện ba chữ " đạo đức giả ".
Nếu Lâm Thu Phong hôm nay thua rất có thể Liễu Khinh Trần hắn cũng sẽ thua, ai biết được. Chưa kể Lâm Thu Phong lúc này đang bị khí thế của Vô Song đè ép, nếu cho hắn thêm vài ngày chuẩn bị thì Vô Song mới là người bị đẩy vào thế khó. Chưa kể Lâm Thu Phong có vài ngày chuẩn bị thì tuyệt đối không dễ đánh bại, Vô Song lục tinh đấu linh có thể chiến với đấu vương nhưng Lâm Thu Phong cũng có thể, cùng lắm chỉ 50-50 mà thôi, thậm chí Vô Song còn yếu hơn một chút.
Liễu Khinh Trần hắn ta chỉ là đơn giản cố tỏ ra hành hiệp trượng nghĩa, tốt bụng hơn người nhưng thâm tâm hắn tuyệt không mong một tân binh đánh bại một lão binh, như thế toàn bộ danh tiếng trong nội viện sẽ thuộc về Vô Song, cho dù Liễu Khinh Trần có thể đánh thắng Vô Song thì danh tiếng toàn bộ vẫn cứ một mình Vô Song hưởng, đương nhiên hắn không muốn.
Vô Song bật cười, hắn cười thật lớn, tiếng cười vang vọng trời cao, sau đó hắn nói một câu khiến tất cả học viên xung quanh đều run sợ " Lên hết đi, bản công tử chấp hai ".
Cầu Thanks, Cầu nguyệt phiếu, cầu vote 10 điểm.