Chương 48: Nội viện đệ nhất nhân (1)

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 48: Nội viện đệ nhất nhân (1)

Liễu Khinh Trần cũng không thể nào ngờ Vô Song điên cuồng đến thế, hắn liền cầm cây quạt phe phẩy " Đệ hiểu nhầm rồi, ta chỉ phát biểu với tư cách tiền bối mà thôi, đâu có muốn ra tay với đệ. Cuộc đời này, thế giới này rộng lớn lắm, đệ nên biết mình ở đâu và đang làm gì, tốt nhất không cần hồ ngôn loạn ngữ ".


Vô Song đến nhìn cũng không thèm nhìn Liễu Khinh Trần, một lần nữa xoay người đối mặt với Lâm Thu Phong chỉ để lại một câu nói "Không dám đánh thì cút ". Sau đó mặc kệ Liễu Khinh Trần ở phía sau liền lao vào tấn công Lâm Thu Phong.


Lâm Thu Phong cũng gầm lên một tiếng, hắn đã nhặt được cây đại đao của mình, nắm thật chặt cây đại đao, ánh mắt như hổ, hắn gầm lên " Bá Đao Tam Thập Lục Trảm ".


Bá Đao Tam Thập Lục Trảm là tuyệt chiêu mạnh nhất của Thu Phong, là lý do tại sao hắn được gọi là bạo long bở chiêu thức này uy mãnh vô cùng, đao đầu tiên là huyền giai sơ kỳ đấu kỹ nhưng đao thứ 12 đã là huyền giai đỉnh phong, đao thứ 24 là địa giai sơ kỳ đấu kỹ, đao thứ 36 chính là địa giai trung kỳ đấu kỹ. Nếu một hơi tung ra đủ 36 đao tuyệt đối có thể so với địa giai hậu kỳ đấu kỹ, đặc biệt nếu 36 đao hợp nhất chính là địa giai đỉnh phong đấu kỹ.


Tương truyền 2 nghìn năm trước, tại Bắc vực có một vị bá đao tôn giả, họ Lâm. Bằng một bộ bá đao đánh khắp bắc vực không địch thủ, đó chính là tổ tiên Lâm gia, là niềm tự hào của Lâm gia.


Tuy nhiên năm tháng đi qua không có gì là vĩnh cửu cả Lâm gia ngày một lụi bại, Bá Đao Tam Thập Lục Trảm chỉ còn là cái tên mà thôi, thực tế chỉ có 24 trảm tồn tại, uy lực chỉ so được với địa giai sơ kỳ đấu kỹ. Chưa kể yếu điểm những trảm đầu tiên rất yếu nên càng cần khí thế bù đắp áp chế đối phương, lấy dũng phá địch, trong hàng ngũ địa giai sơ kỳ đấu kỹ cũng đi vào hàng hạ cấp.


Nhìn thấy đao thế của Lâm Thu Phong, Vô Song cũng không có cảm tưởng gì, hắn mù tịt thông tin về sức mạnh đối thủ, đơn giản là Vô Song tự tin vào bản thân mình mà thôi.


Sáo ngọc xoay tròn bình tĩnh đỡ từng đao thế của Lâm Thu Phong, bất quá chính như vậy mới là cái Thu Phong muốn, chỉ cần đối thủ để hắn chém hết 24 chiêu đao pháp thì uy lực không cùng, địa giai sơ kỳ đấu kỹ chính là cực hạn trong cảnh giới đấu linh, chém đủ 24 đường đao pháp đối phương muốn sống cũng không nổi.


Địa giai đấu kỹ không phải là rau cải trắng, đến cả Vân Lam Tông cũng chỉ có hai bộ địa giai đấu kỹ mà thôi, cho dù là đấu hoàng cường giả hay đấu tông cường giả cơ hồ cũng chỉ là dùng địa giai đấu kỹ quyết đấu, quan trọng là nắm được bao nhiêu đấu kỹ cùng xuất được bao nhiêu đấu kỹ mà thôi.


Khi đỡ đến đao thứ 12 của Lâm Thu Phong thì Vô Song lập tức phát hiện ra điểm không ổn, đao sau mạnh hơn đao trước, càng ngày đao thế của Lâm Thu Phong càng mạnh, càng bá đạo. Đáng sợ nhất là ánh đao như cuồng phong bạo vũ, Vô Song đã bị cuốn vào thế của Lâm Thu Phong, muốn thoát ra sợ cũng không dễ dàng.


Vô Song cũng rất nhanh phản ứng, tay vừa dùng chặn đạo của Lâm Thu Phong đồng thời bàn chân dẫm mạnh xuống đất, mặt đất lập tức nứt toác ra, một cột hắc hỏa bắn thẳng lên trời, nuốt chửng Lâm Thu Phong vào bên trong.


Tuy nhiên toàn thân Lâm Thu Phong bao bọc bởi đấu khí khải giáp lại còn là thổ hệ đấu kỹ nổi tiếng phòng ngự biến thái, hắn vẫn cắn răng bất chấp ngọn lửa hung tàn tiếp tục chém nốt những đao còn lại, ánh mắt rực cháy ngọn lửa quyết tâm.



Vô Song nhìn Lâm Thu Phong cũng phải thầm tán thưởng một tiếng tuy nhiên thực sự mà nói Bá Đao Tam Thập Lục Trảm có vấn đề rất lớn, chỉ cần ngắt nhịp ra đảo của đối phương, chắc chắn Bá Đao sẽ chết từ trong trứng nước.


Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thu Phong, Vô Song đột nhiên buông tha phòng ngự, đôi mắt nhắm lại, hắn bước đi trong cơn mưa đao ảnh, tất cả đao khí chỉ khẽ lướt qua cơ thể Vô Song, hắn cứ như biết trước tương lai, biết trước xem đòn tấn công của Lâm Thu Phong sẽ dừng ở đâu, xuất chiêu lúc nào, cực kỳ đáng sợ.


Tất cả những việc Vô Song cần làm chỉ là cảm nhận, tốc kiếm phái cảnh giới phá kiếm. Trong mắt của Vô Song rõ ràng tất cả các đường đao của Lâm Thu Phong chậm lại rõ rệt, hắn chỉ cần dạo bước mà thôi, còn việc nhắm mắt chẳng qua là lòe thiên hạ, tăng thêm độ thần bí chứ huyết nhãn nhắm hay mở đều vẫn quan sát được tốt.


Cuối cùng Vô Song cũng xuất thủ, bàn tay hắn bằng một quỹ đạo kì dị, bám lấy cổ tay Lâm Thu Phong, dùng lức bóp chặt, hoàn toàn khóa lại toàn bộ chiêu thức của hắn.


Lâm Thu Phong có nhục thể xếp hạng hàng đầu học viện nhưng vẫn không thể gồng khỏi tay Vô Song, đủ thấy thân thể Vô Song mạnh mẽ đến mức nào. Vô Song lúc này mới mở mắt, nụ cười tà dị vô cùng " Kết thúc trờ chơi ở đây nhé ".


Năm ngón tay của Vô Song đặt nhẹ lên ngực Lâm Thu Phong trong sự bất lực của hắn ta, tuy nhiên lúc này Vô Song lại phải một lần nữa lùi lại, một lần nữa không thể ra tay hạ gục Lâm Thu Phong, bởi đơn giản Liễu Khinh Trần xuất thủ.


Trên tay của Liễu Khinh Trần, phong hệ đấu kỹ xoay tròn liên tục, nếu Vô Song không rút nhanh rất có thể trên ngực hắn sẽ xuất hiện một lỗ máu. Vô Song lạnh lùng quay lại nhìn Liễu Khinh Trần, hắn ghét loại ngụy quân tử kiểu này " Chó khôn không cản đường, ngươi biết chứ? ".


Liễu Khinh Trần khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, hắn cho dù có tu dưỡng tốt đến mấy thì vẫn là người trẻ tuổi, bị Vô Song năm lần bảy lượt đứng trước toàn bộ học viên chửi thẳng vào mặt làm sao mà bình tĩnh cho nổi.


Hắn là lão đại của nội viện, là người đứng đầu Thanh bang, nửa bước đấu vương, tài hoa hơn người xưa nay luôn là trung tâm của thế giới, hôm nay để một tiểu tử đoạt hết uy danh hắn vất vả gây dựng bao năm qua sao hắn có thể ngồi im.


" Tiểu tử, nhớ kỹ ta ra tay không phải vì muốn bắt nạt ngươi, ta ra tay vì muốn giáo huấn ngươi biết trời cao đất rộng, đừng tưởng đánh hòa Lâm Thu Phong đang có trạng thái không tốt mà vênh vênh tự đắc ".


Tất nhiên Liễu Khinh Trần sẽ không công nhận Vô Song đánh bại Lâm Thu Phong bởi cho dù là hắn ta cũng chỉ đánh hòa Lâm Thu Phong mà thôi, Thu Phong uy mãnh vô cùng lấy thương đổi thương chiến lực tất nhiên không thua kém gì Liễu Khinh Trần hắn cả.


Đúng lúc này ánh mắt Liễu Khinh Trần hoa lên, một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn, một cái bạt tai như trời giáng tát lên khuôn mặt anh tuấn của Liễu Khinh Trần làm hắn bắn ra xa cả chục mét.


Vô Song hiện thân, đôi cánh phượng hoàng rực cháy. Thứ khiến hắn tự tin nhất khi dám nói ra lấy một địch hai chính là nhờ tốc độ, nếu Vô Song phát triển hết tốc độ thì cho dù là 1 hay 2 tinh đấu vương cũng chưa chắc đuổi được hắn, đừng nói đến mấy kẻ còn chưa bước chân vào đấu vương.


Vô Song ngạo nghễ nhếch miệng " Muốn đánh thì đánh, nói nhiều làm gì ". Sau đó Vô Song ngước ánh mắt về phương xa, một nam tử toàn thân mặc lam y, trên cổ có đeo dây truyền hình sấm sét, thậm chí trên người hắn còn có lôi điện đấu kỹ chập trờn. Lôi bang bang chủ Thượng Quan Tuyệt.


Trái với Lâm Thu Phong bá đạo, trái với Liễu Khinh Trần một thân ngụy quân tử thì Thượng Quan Tuyệt lại cho Vô Song cảm giác phóng khoáng tự do, kẻ này trong mắt Vô Song mới thực sự đáng để quan tâm, đáng sợ hơn Lâm Thu Phong cùng Liễu Khinh Trần nhiều.


Tất nhiên Vô Song cũng đoán đúng, Lâm Thu Phong năm nay 22 tuổi, Liễu Khinh Trần thì đã 23, Triệu Vũ Linh 21 tuổi chỉ có Thượng Quan Tuyệt là trẻ nhất, năm nay 19 tuổi. Hắn tiến vào nội viện còn muộn hơn đám người Liễu Khinh Trần 1 năm mà thực lực hiện nay đã là bát tinh đấu linh đỉnh phong, thiên phú tuyệt cường.


Thượng Quan Tuyệt tiếp nhận ánh mắt khiêu chiến của Vô Song tuy nhiên chỉ thở dài, nhẹ quay đầu đi. Vũng nước đục này hắn ta không tham gia, bởi Thượng Quan Tuyệt biết ngoại trừ Vô Song ra thì cũng có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, Linh bang bang chủ Triệu Vũ Linh cũng đã xuất hiện.