Chương 33: Chuyện xưa (2)

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 33: Chuyện xưa (2)

Khinh Huyền hít một hơi lãnh khí, nàng lên tiếng "Ngươi rốt cuộc muốn gì, nói thẳng ra đừng úp úp mở mở nữa ".


Thiên không đáp, sau đó hắn khẽ nhíu mày "Ta đã nói ta mượn vài phút thôi, chuyện bé xé ra to, cứ nhắm mắt vào ngủ đi không tốt à ".


Vừa dứt lời thân thể Thiên biến mất, loáng cái đã xuất hiện giữa hư không, đồng thời một lần nữa Khinh Huyền lại không thể cử động được, đúng hơn là cả thế giới này đều không thể cử động được.


Nhưng khác với lần trước, mây trên trời vẫn trôi, toàn bộ bầu trời biến thành màu đen u ám, màu đen mang theo hơi thở hủy diệt mà cuồng nộ vô cùng, từ trên bầu trời một con mắt khổng lồ xuất hiện, con mắt chưởng ngự cửu thiên, khinh thường vạn cổ.


Lần đầu tiên Khinh Huyền nhìn thấy con mắt đáng sợ như vậy, và cũng là lần đầu tiên nàng được thấy cuộc chiến nào đáng sợ như thế.


Trên bầu trời vô tận kiếp vân xuất hiện, vô tận thiên kiếp giáng xuống, hắc ma vân đến cả đấu thánh cũng phải kiêng nể còn không có tư cách xuất hiện trong đám kiếp vân này, phô thiên cái địa lôi kiếp đánh xuống, như muốn hủy diệt toàn bộ đại lục này vậy.


Ở bên kia Thiên không phô trương đến mức đó, hắn chỉ nhẹ dạo bước trong không trung, quỹ tích di chuyển hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của Khinh Huyền, mỗi bước hắn chuyển động đều như đang bước ra khỏi một thế giới khác vậy.


Đột nhiên Khinh Huyền thấy ánh mắt mình nặng trĩu, sau đó ngất lịm đi. Thiên lúc vạt áo đã cháy khét lẹt đồng thời cánh tay phải rủ xuống, gần như hoàn toàn bị phế đi, trên bầu trời kiếp vân càng ngày càng dày đặc, cái sau mạnh hơn cái trước, uy thế không giảm mà lại tăng, tăng càng ngày càng mạnh.


Thiên lạnh lùng cử động ngón tay, toàn bộ định luật thời gian bị thao túng, thời gian như quay ngược lại, cánh tay bị phế bỗng nhiên trở lại bình thường không một vết thương, đến cả tà áo của hắn cũng trở nên như mới, ánh mắt Thiên nhìn chằm chằm vào bầu trời " Bản đế không muốn chiến nhưng ngươi đã muốn ăn đòn thì bản đế sẵn sàng chiều lòng ".


…..............................


Khinh Huyền tỉnh lại từ trong giấc ngủ, nàng phát hiện ra mình đang ở trên chiếc giường quen thuộc, trong chính căn phòng của nàng được xây tại cổ mộ.


Khinh Huyền khẽ day chán, nàng thấy đầu mình đau như búa bổ nhưng sau đó đột nhiên khuôn mặt lạnh lại " Ai cho phép ngươi đụng vào chúng ".



Giữa ăn phòng là một chiếc bàn đá nơi mà Thiên đang ngồi, hắn còn thoải mái uống trà như đây đang là nhà của mình vậy, thấy hành động của Khinh Huyền Thiên chỉ mỉm cười phẩy tay, nàng lại một lần nữa chỉ có thể bất lực nhìn hắn, nhìn hắn bình thản độc chiếm nơi của nàng và phu quân.


Thiên sau khi uống xong tách trà mới mỉm cười "Bình tĩnh lại để nói chuyện được chưa, ta không có nhiều thời gian rảnh đâu, nên nếu cô vẫn không chịu bình tĩnh nói chuyện thì ta dùng biện pháp mạnh đấy ".


Sau đó Thiên từ từ lại gần Khinh Huyền, hắn nhẹ phất tay khiến cơ thể cô một lần nữa có thể cử động, đột nhiên đôi cánh phượng hoàng của nàng rung lên, tốc độ tăng lên gấp 10 lần, ánh mắt lạnh lùng cực độ, trong một cái chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thiên, đấu khí bạo nộ một quyền đâm thẳng vào ngực Thiên.


Nàng là một trong những bá chủ của đại lục, nàng tuyệt đối không dễ dàng bị kẻ khác uy hiếp, cho dù đấu đế cũng chỉ có thể bình thủ bình tọa với nàng mà thôi.


Cánh tay của Khinh Huyền dễ dàng đâm thủng ngực Thiên, thậm chí xuyên phá qua trái tim của hắn, đổi lại một ngón tay của Thiên ấn nhẹ vào cổ họng Khinh Huyền.


Sau đó đột nhiên trời đất quay cuồng, rõ ràng tay của nàng đã đâm thủng cơ thể Thiên thì nàng lại đang ngồi trên giường đá, còn Thiên vẫn đứng trước mặt nàng như không hề có gì xảy ra, ngoại trừ việc đôi mắt hắn lóe lên những tia sáng kì dị.

Thiên bước một bước, bỏ qua khoảng cách của không gian, hắn chỉ nhẹ vỗ vào vai nàng, Khinh Huyền lập tức hét thảm, tiếng hét cực kỳ thê lương nàng cảm nhận được sự đau đớn vô cùng vô tận, đến mức một cường giả như nàng cũng phải hét lên thành tiếng, sau đó thân thể Khinh Huyền co lại run lên không ngừng, ánh mắt nàng như tan dã.


Thiên đứng im nhìn mạng sống Khinh Huyền từ từ trôi qua, hô hấp từ từ yếu ớt thì hắn mỡi vỗ tay, lập tức cảm giác đau đớn kinh khủng đó biến mất, Khinh Huyền vừa được dạo một vòng quỷ môn quan trở về.


Thiên lạnh lùng ngồi đối mặt với nàng ta " Lần cuối cùng, nếu có lần sau dù không thích nhưng bản đế vẫn sẽ hạ sát ngươi, nhớ đấy ".


Thân thể Khinh Huyền từ từ đứng lên, nàng bây giờ mới chấp nhận kẻ trước mặt là một tồn tại khác hẳn với nàng, hắn đứng cao hơn tất cả sinh vật trên đại lục này, Khinh Huyền thở dài " Vậy ngươi muốn giao dịch như thế nào, ta phải làm gì? ".


Thiên lúc này bình thản ngồi xuống, đôi mặt với nàng " Tạo ra một đấu đế cho phượng tộc, bản tọa không quan tâm long tộc chết sống thế nào nhưng phượng tộc không thể bị diệt ".


Khinh Huyền chấn động toàn thân nhưng sau đó lắc đầu " Nói thì dễ làm mới khó, ta đã dành cả đời trả nợ cho phượng tộc, đào tạo tổng cộng 7 đại đệ tử nhưng không có một ai có thể bước vào đấu đế cảnh giới, ngươi muốn ta phải làm sao. Ngươi mạnh như thế sao không làm đi ".


Thiên dùng một ngón tay chỉ lên trời " Nếu ta làm chắc chắn con mắt kia sẽ ngăn cản, còn nữa con mắt đó giở trò, là hắc thủ sau màn, chỉ cần nó còn tồn tại thì yêu tổ tam tộc đừng hòng có đấu đế xuất hiện ".


Khinh Huyền cắn răng " Vậy con mắt đó rốt cuộc là gì? ". Thiên lắc đầu " Ngươi biết càng nhiều thì chết càng nhanh thôi, hôm nay ngươi đã chứng kiến thấy nó, nếu không phải lúc này ta đang ở cùng ngươi ngươi có tin ngay bây giờ cả mảnh cổ mộ này thành một cái táng địa rồi không?".


Khinh Huyền liền im lặng không hỏi nữa dù sao nàng vẫn biết chuyện gì nên hỏi chuyện gì không nên hỏi, kẻ biết càng nhiều thì chết càng nhanh mà thôi.


" Vậy ngài nói con mắt kia không cho phép yêu tổ tam tộc xuất hiện đấu đế cường giả, vậy chúng ta sẽ làm thế nào ".


Thiên mỉm cười " Nghịch thiên cải mệnh, lừa nó là được ".

…...................................


Vô Song ở bên Khinh Huyền hắn đang hết sức chăm chú nghe câu về cố sự tình cảm của nàng, đột nhiên Khinh Huyền lên tiếng " Ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?, không gian này thực sự là một thứ rất đặc biệt, một cơ hội để giúp đỡ ngươi rất rất nhiều trên con đường sau này đấy ".


Vô Song lập tức nghi hoặc lên tiếng " Tiền bối tại sao lại có ý nhận vãn bối làm đệ tử ". Vô Song cảm thấy cực kỳ hoang đường, biến chuyển của Khinh Huyền thực sự quá nhanh.

Khinh Huyền mỉm cười " Ta là tội nhân của phượng tộc, ngươi là lại là con phượng hoàng cuối cùng còn tồn tại, cho dù ngươi không thể trở thành đấu đế giúp huyết mạch phượng tộc từ đống tro tàn sống lại thì ta cũng muốn bảo vệ ngươi, không thể để đứa bé cuối cùng trong tộc bị ai bắt nạt được, không phải sao ".


Vô Song liền có chút hiểu ra, mặc dù hắn cảm thấy có chút không đúng trong lời nói của Khinh Huyền, ẩn trong đó có một thứ gì đó mà cô ta che giấu nhưng Vô Song hiện nay lại không có cách gì từ chối cả, nếu từ chối không biết có toàn mạng ra được khỏi đây hay không.


Vô Song khẽ nhìn Cửu U rồi nói " Tiền bối vậy nàng thì sao ". Khinh Huyền khẽ mỉm cười " Cứ để cô ta ngủ đi, dù sao ở trong không gian này, thời gian cũng không tồn tại, tòa cổ mộ này tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, tách biệt với thời gian bên ngoài, khi ngươi đi ra thì thời gian chỉ như thoáng qua thôi ".

Vừa dứt lời Khinh Huyền nhẹ phất tay, thân hình Cửu U biến mất. Sau đó nàng mới chậm rãi nói "Để ta giới thiệu cho ngươi một chút về nơi này ".


" Như nhóc thấy đấy làm gì có linh hồn nào có thể tồn tại 10 vạn năm, ta sống được đến bây giờ là vì không gian này, bất qua chỉ cần đi ra khỏi đây thì chắc chắn hình thân cầu diệt, vô phương cứu chữa".


" Tiếp theo ở trong này cơ thể nhóc có thể lớn lên nhưng khi ra ngoài cốt linh không đổi, cho dù tu luyện bao lâu thì ra ngoài cốt linh vẫn không đổi như một cái chớp mắt vậy ".


" Nơi này không có thiên địa linh khí, vì vậy nếu đi vào là cửu tinh đấu linh thì cho dù có ở trong này tu luyện vạn năm khi đi ra vẫn là cửu tinh đấu linh mà thôi, không có gì thay đổi ".


" Điều mà ta nói nơi này là thiên đường của nhóc chính là vì toàn bộ thế giới nay không có nơi nào rèn luyện trụ cột tốt hơn, và cũng chẳng có ai trên thế giới này hiểu biết về phượng tộc nhiều hơn ta, ngoài ta ra không một ai có thể dạy dỗ ngươi thành tài đâu ".