Chương 36: Tạm Biệt

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 36: Tạm Biệt

Cho dù đã có sự chuẩn bị từ trước thì sau khi nuốt hỏa chủng vào cơ thể thân hình Vô Song cũng run lên liên tục, thứ này tuyệt đối không dễ chịu gì, cũng chẳng ngon lành gì.


Tâm thần Vô Song chìm vào trong cơ thể, lập tức bên trong cơ thể Vô Song xuất hiện một biển lửa màu đen, khi hỏa chủng xâm nhập vào cơ thể đã phân hóa thành từng sợi hắc sắc hỏa diễm cực nhỏ mang theo năng lực hỏa diễm đáng sợ tùy tiện tàn phá các kinh mạch, tàn phá lục phủ ngũ tạng của Vô Song, chỉ có điều lúc này toàn bộ bọn chúng đều bị bất tử hỏa ngăn cản lại mà thôi.



Bất Tử Hỏa đang đối chọi cùng hắc sắc hỏa diễm thì đấu khí vô cùng vô tận của Vô Song từ phía dưới cũng tiến đến, kết hợp với bất tử hỏa tạo thành một bức tường vô hình không ngừng đẩy lùi hắc sắc hỏa diễm vào chính giữa, cách ly toàn bộ bọn chúng trong một vùng không gian riêng.

Tinh thần lực của Vô Song bạo phát, ánh mắt tập trung cực độ hắn bắt đầu dùng tâm thần của mình chậm rãi khống chế đoàn sắc hỏa diễm đang cố gắng chống cự này.


1 lần, 2 lần, 3 lần ….. đến lần thứ 9 thì khóe miệng của Vô Song xuất hiện một nụ cười như có như không, hắc sắc hỏa diễm vốn đang điên cuồng bạo động không ngừng thì lúc này theo tâm thần của hắn bắt đầu chậm rãi chuyển hướng, bắt đầu đi theo lộ tuyến kinh mạch từ từ vận chuyển.



Khó nhất chỉ là bảo vệ lục phủ ngũ tạng khỏi sự tàn phá của dị hỏa mà thôi, tiếp theo là việc dùng tâm thần không chế những hắc sắc sợi tơ đầu tiên. Khi mà Vô Song có thể từ từ chậm rãi điều khiền từng sợ hắc sắc hỏa diễm chạy dọc theo kinh mạch thì những sợ hắc sắc hỏa diễm khác cũng như bị đồng bọn hấp dẫn cũng từ từ tiến vào theo lộ tuyến Vô Song đặt ra.


Cuối cùng khi tất cả hắc sắc hỏa diễm tập chung lại trong cơ thể hắn, lại một lần nữa ngưng tụ thành những giọt hỏa diễm màu đen, Vô Song lập tức mở mắt ra, hai tay hắn kết lại thành những thủ ấn kì dị toàn bộ thân thể biến thành hình dạng yêu thú, biến về Phượng Hoàng chân thân.


Đồng thời Vô Song mạnh mẽ đưa toàn bộ chất lỏng màu đen vào trong kinh mạch, sau khi nó có thể tiến vào kinh mạch không nghi ngờ gì nữa lại một lần nữa bạo động, nó như muốn phá tan kinh mạch trên người Vô Song thoát ra ngoài nhưng tất cả chỉ là mơ tưởng giữa ban ngày, kinh mạch của yêu thú đặc biệt là thần thú như phượng hoàng tuyệt đối không phải là nó muốn làm gì thì làm.


Áp chế đau nhức trong cơ thể Vô Song ánh mắt nhíu chặt từ từ đưa toàn bộ hắc sắc hỏa diễm vận chuyển nốt lộ tuyến của chúng, cố gắng hoàn thành một vòng tuần hoàn trong kinh mạch.


Khi mà dị hỏa đã hoàn thành một vòng tuần hoàn thì tâm thần Vô Song càng dễ dàng khống chế nó hơn, sau đó bất tử hỏa trong người Vô Song bạo nộ cùng với đấu khí của hắn dẫn hắc sắc hỏa diễm vận hành theo lộ tuyến công pháp của Phần Quyết.


Khi Lục Đạo Luân Hồi Viêm bị dẫn dắt theo công pháp Phần Quyết bản năng nó cảm thấy sự nguy hiểm một lần nữa đang ngoan ngoãn lập tức bạo phát, bất quá hiện nay nó như cá trong chậu thì sao có thể thay đổi số phận của mình.


Thân thể bên ngoài của Vô Song rung lên từng đợt đồng thời đã ướt đẫm mồ hôi nhưng nụ cười của hắn ngày càng tươi hơi, ngày càng rõ ràng hơn bởi cuối cùng Lục Đạo Luân Hồi Viêm đã bị ép đi vào lộ tuyến vận chuyển công pháp của Phần Quyết.


Cỗ nhiệt lương mang tính phá hoại khủng khiếp đột ngột thu liễm đi rất nhiều, trở nên ngoan ngoãn như một tiểu hài tử vậy, Phần Quyết quả không hổ danh là khắc tinh của dị hỏa trong trời đất này.


Ngay khi cảm nhận được thành công, Vô Song lập tức trở về nhân loại hình thể, hắn không muốn dừng lại như thế này, hắn không chỉ muốn thu phục dị hỏa mà còn muốn đột phá đấu vương cảnh giới.


Hai chân rất nhanh một lần nữa khoanh lại, toàn bộ thiên địa linh khí xung quanh bỗng nhiên bị hấp thu lại, cơ thể Vô Song như một máy hút đấu khí khổng lồ vậy, xung quanh Vô Song xuất hiện từng vòng xoáy nhỏ.


Từ trong trữ vật giới chỉ Vô Song lấy ra ma hạch, nhân loại không thể dùng ma hạch để hấp thú đấu khí mà phải sử dụng đan dược bởi thân thể họ không chịu được nhưng Vô Song là ma thú, hắn có thể. Trong tay Vô Song chính là 3 viên ma hạch lục giai ma thú, chứa một lượng đấu khí khủng khiếp, Vô Song đã đợi ngày này lâu rồi.


Sau khi hấp thụ Lục Đạo Luân Hồi Viêm công pháp của phần quyết cũng tiến thêm một bước, từ huyền giai trung kỳ tiến vào huyền giai hậu kỳ, dù không quá nhiều thay đổi nhưng cũng khiến tốc độ hấp thụ cùng luyện hóa đấu khí của Vô Song bạo tăng.


Toàn bộ đấu khí hút vào từ ma hạch cực nhanh bị dị hỏa thôn phệ, thanh lọc biến thành đấu khí bản thân, kết hợp với luồng đấu khí khổng lồ đang dâng lên khi hấp thụ dị hỏa chưa kịp trở lại, nhất cổ tác khí một đường tiến thẳng về phía vách ngăn cảnh giới mỏng manh giữa cửu tinh đấu linh cùng đấu vương.


Kinh mạch trong cơ thể Vô Song căng phồng vì một hơi hấp thụ quá nhiều đấu khí, vì lưu lượng đấu khí chảy qua kinh mạch là quá lớn nhưng với sự bảo vệ của bất tử hỏa kinh mạch vẫn chưa hề tổn thương.


Rất nhanh một viên ma hạch rồi hai viên ma hạch của lục giai yêu thú đước sử dụng toàn bộ, vạt áo Vô Song tung bay, hai mắt mở lớn đồng từ lúc này có thêm màu đen yêu dị vô cùng, sau lưng Vô Song xuất hiện một đôi cánh đấu khí hai màu đỏ đen cực kỳ bắt mắt, thân hình hắn nhè nhẹ huyền phù giữa trời, nếu đấu khí lúc trước chỉ có thể coi là một con sông thì đấu khí hiện tại của Vô Song tuyệt đối là biển.


Ánh mắt Vô Song có chút điên cuồng, bàn tay hắn nắm chặt viên ma hạch cuối cùng, ma hạch của lục giai hậu kỳ ma thú, Bôn Lôi Lục Dực Hổ bá chủ của ma thú sơn mạch cho đến khi Vô Song xuất hiện.


Cắn chặt răng, ánh mắt Vô Song khẽ động sau đó không hề ngần ngại hấp thu nó, ẩn bên trong viên ma hạch nhỏ bé là một luồng đấu khí mạnh bạo và bá đạo vô cùng, chưa kể bên trong còn là phong lôi song hệ biến dị đấu kĩ, phong phiêu nhiên khó nắm bắt, lôi bạo động hủy diệt tất cả quyện vào nhau tiến vào kinh mạch, tiến vào thân thể Vô Song, sự đau đớn làm Vô Song khẽ bật lên thành tiếng.


Hai mắt một lần nữa nhắm chặt, cơ thể Vô Song rung lên từng hồi, sau đó thét lên một tiếng biến về phản thể phượng hoàng, đấu khí đi vào cơ thể là quá khổng lồ,đến mức kinh mạch của hắn còn chưa thể chịu đựng nổi, Vô Song liền dẫn toàn bộ đấu khí vào hai cánh phía sau của phượng hoàng, nhờ vậy sự bạo động trong cơ thể Vô Song mới dần dần bần tĩnh lại.


Cứ giữ nguyên tư thế khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, không biết qua bao lâu Vô Song lần đầu mở mắt, tinh tế kiếm tra đấu khí trong cơ thể, Vô Song mỉm cười " Tam tinh đấu vương sao, không mạnh lắm nhưng cũng đủ dùng rồi ".


Những ngày tiếp theo Vô Song cũng không hề vội vàng, hắn thường xuyên đấu luyện cùng thuộc hạ nhưng thay vì lục giai ma thú như trước Vô Song dùng lục giai ma thú để luyện tay, đồng thời qua chiến đấu không ngừng gia cố cảnh giới của mình, không ngừng nắm rõ khả năng vận dụng của Lục Đạo Luân Hồi Viêm.


3 tháng sau, trong động phủ của Cửu U, Vô Song đang bình thản ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường, đôi mắt nhắm chặt. Hỏa diễm màu đèn từ trong cơ thể hắn tràn ra, huyền phù giữa trời, Vô Song đang sử dụng một tia luân hồi lực lượng của luân hồi hỏa.


Suốt 3 tháng mỗi ngày Vô Song đều dành 5 giờ tu luyện trong động phủ của Cửu U, hắn đang tham ngộ năng lục của luân hồi hỏa, cách đây 7 ngày lần đầu tiên Vô Song được báo đáp, nhờ luân hồi lực lượng Vô Song có thể nhìn thấy một tia hình ảnh của quá khứ dù cực kì khó quan sát, hình ảnh mờ ảo như ẩn như hiện tuy nhiên Vô Song vẫn có thể loáng thoáng nhận ra một thân ảnh mặc hắc y già nua đang luyện đan. Có lẽ đây chính là luyện đan sư đã sống trong động phủ này trước cả Cửu U.


7 ngày nay Vô Song dành gần hết toàn bộ thời gian ở hang động của Cửu U gần như không bao giờ đi ra ngoài, huyết nhãn mở lớn, hai tay liên tục kết ấn, thủ ấn cực kỳ trúc trắc nhưng ít nhất vẫn nhìn ra hình thù, không như 7 ngày trước đến cả một ấn cũng không kết được.


Theo lời sư phụ nói (Khinh Huyền) thì linh hồn lực càng mạnh mẽ khả năng tham ngộ quá khứ, khả năng nhìn rõ hình ảnh càng cao, trong 7 ngày Vô Song thực sự có thể nhìn thấy thủ pháp luyện đan của vị luyện dược sư tiền bối thế hệ trước, điều hắn làm chỉ là đang bắt chước mà thôi.


Vô Song đã bị giam ở cảnh giới tứ phẩm luyện dược sư từ rất lâu rồi, hắn muốn trước khi rời khỏi ma thú sơn mạch tiến vào ngũ phẩm luyện dược sư, khi đó tiến vào Trung Châu hay bất cứ đâu đều tiện hơn nhiều.


Vân Lam Sơn, Vân Lam Tông, một tiểu hải tử chỉ khoảng 9 – 10 tuổi đang lười biến dựa lưng vào cây, miệng ngâm nga huýt sáo. Nếu nhìn vào thực lực của đứa trẻ này trực tiếp có thể dọa sợ toàn bộ Gia Mã đế quốc, Vô Song thiếu chủ Vân Lam Tông năm nay 9 tuổi vào 3 tháng trước đã trở thành đại đấu sư, khiến toàn bộ cao tầng Vân Lam Tông chấn động, khiến Vân Sơn thậm chí suýt chút nữa tâm tình kích động mà đột phá thật bại.


Một âm thanh cực kỳ dễ nghe vang lên " Vô Song ngươi muốn tỷ tỷ tìm một cây sáo làm gì, tỷ tỷ mang đến cho ngươi rồi này ". Vô Song lười biếng nhìn xuống phía dưới sau đó mỉm cười " Sử Tỷ lên đây ngồi với ta luôn không ".


Vân Vận bật cười " Ngươi tên tiểu tử này càng lớn càng lười, càng có suy nghĩ quái dị, ta là tông chủ Vân Lam Tông sao có thể lên đó vô tư như ngươi". Nói rồi Vân Vận ném cây sáo trúc cho Vô Song sau đó quay người rời đi, nàng còn quá nhiều việc phải làm.


Vô Song mân mê cây sáo trúc, ánh mắt nhìn về phía Vân Vận đi xa, ánh mắt chứa đựng một tình cảm khó nói lên lời. Vô Song sau đó nhắm mắt lại, đưa cây sáo trúc lên môi và bắt đầu thổi, hắn như bước vào cảnh giới vong ngã vậy, không hề quan tâm gì đến thế giới xung quanh, một người một sáo ngân nga giữa trời đất.


Tiếng sao của Vô Song cao vút, tiếng sáo theo gió đi đến muôn nơi, tiếng sáo thể hiện tâm tình của hắn, tiếng sáo như đang vẽ lên từng hồi ức tuyệt vời những năm tháng qua của Vô Song tại Vân Lam Tông, những năm tháng vui vẻ bên cạnh sư tỷ Vân Vận, những năm tháng bình bình an an bên cạnh mẫu thân Phượng Dĩnh, sau đó tiếng sáo biến đổi không ngừng, bỗng nhiên lại tràn ngập khát vọng, tràn ngập hùng tâm như một con rồng quẫy đuôi bay ra biển lớn vậy.


Vân Vận chưa đi xa nghe thấy tiếng sáo của Vô Song liền dừng lại, tim nàng bất giác đạp loạn, nàng quay đầu lại thẫn thờ nhìn thân ảnh có vài phần non nớt của Vô Song nhưng lúc này lại mang theo vẻ phong trần, khuôn mặt chăm chú của sư đệ đột ngột trở nên tuấn mỹ một cách lạ thường, suốt 4 năm qua lâu lắm rồi Vân Vận mới lại thấy được khuôn mặt chăm chú đó của sư đệ.


Ở phía xa Nạp Lan Yên Nhiên đang luyện tập đấu kỹ cũng dừng lại, nàng đột ngột bị tiếng sáo hấp dẫn, đây là âm thanh tuyệt nhất mà cuộc đời nàng được nghe, ánh mắt thất thần nhìn tiểu sư thúc trên cây, không biết vì lý do gì khuôn mặt Nạp Lan Yên Nhiên khẽ ửng đỏ.


Sau khi Vô Song mở mắt ra, cũng là lúc tiếng sáo chấm dứt, Vân Vận lúc này đang huyền phù giữa trời, đôi cánh đấu khí rung lên liên tục, đứng ngay trước mặt Vô Song, ánh mắt nàng có chút phức tạp " Ngươi muốn đi đâu ".


Khi nghe đến khúc nhạc cuối của Vô Song thì Vân Vận đột nhiên có cảm giác mình thật nhỏ bé, đột nhiên có cảm giác Vân Lam Tông, Gia Mã Đế Quốc không giữ nổi Vô Song nữa, nơi đây chỉ là ao tù của hắn, hắn phải đi đến nơi xa hơn, rồng phải quay về biển rộng.


Vô Song thờ dài sau đó đứng lên " Đệ muốn rời khỏi nơi này, muốn ra ngoài thế giới, muốn đến Trung Châu, muốn danh tiếng của Vô Song vang vọng tứ hải, muốn mang Vân Lam Tông đến tai tất cả thế lực trong thiên hạ ".


Vô Song lúc này tràn ngập tự tin cũng tràn ngập mị lực, trong phút chốc thân hình Vô Song trở nên cao lớn rất nhiều rất nhiều trong mắt Vân Vận, đột nhiên nàng có cảm giác tiểu sư đệ của mình đã trưởng thành, tiểu sư đệ có thể gánh vác cả thế giới trên vai.


Vô Song nhảy xuống cây, đi thẳng về căn phòng của mình mà không đợi Vân Vận kịp phản ứng, đột nhiên Vân Vận ở phía sau hét lên " Đứng lại ai cho ngươi đi, ngươi còn quá yếu ai cho phép ngươi đi, ta sẽ báo với sư phụ, người chắc chắn sẽ ngăn cản ngươi ".


Vô Song nhẹ nhàng nhìn Vân Vận sau đó mỉm cười " 3 ngày trước đệ đến bế quan thất của sư phụ, khi đó đệ hỏi người rằng nếu sư phụ muốn Vân Lam Tông xuất hiện một đấu tôn giúp Vân Lam Tông danh truyền toàn bộ các đế quốc thì hãy giữ ta lại nhưng nếu muốn Vân Lam Tông xuất hiện một đấu thánh đưa Vân Lam Tông dang tiếng vang truyền toàn bộ thiên hạ thì để ta đi ".


" Tỷ biết sư phụ nói gì không, ông cho phép ta rời đi ".

Để lại Vân Vận đứng lặng im sau lưng Vô Song trở về căn phòng của mình, thân ảnh hắn dần dần biến mất trong tầm mắt nàng.


Trái tim Vân Vận quặn đau, khi ở bên cạnh nhau, khi thân thuộc với nhau người ta sẽ không nhận ra những thứ bên cạnh mình mới là thứ đáng quý nhất Vân Vận đột nhiên cảm thấy mình đánh mất một thứ cực kỳ quan trọng của cuộc đời mình, nàng đột nhiên phát hiện cậu bé nhỏ nhắn còn nằm trong ngực nàng năm nào thực sự không đơn thuần là sư đệ như nàng thường nghĩ.


Vân Vận muốn tiến vào căn phòng của Vô Song tuy nhiên đi được một nửa nàng lại dừng lại, nàng là đấu hoàng cường giả, là tông chủ của Vân Lam Tông nàng không thể làm được chuyện này. Thân hình Vân Vận khẽ run lên sau đó quay đầu rời đi "Tạm biệt tiểu sư đệ, sau này nếu quay lại Vân Lam Tông thì hãy đến thăm tỷ tỷ này ", giọng nói của nàng cực nhỏ cực nhỏ.


Khi thân ảnh Vân Vận quay đầy lại rời khỏi tòa tiểu viện, Vô Song khẽ thở dài, bàn tay nắm chặt "Đợi ta, muộn nhất 3 năm sau ta sẽ quay về bên nàng, khi đó nàng tuyệt đối sẽ không phải là sư tỷ mà là đạo lữ của ta ".