Chương 31: Tình Lữ Chi Mộ

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 31: Tình Lữ Chi Mộ

Vô Song nắm tay Cửu U đi xa hơn về phía trước, càng đi nhiệt độ càng nóng khủng khiếp, áp lực càng mạnh, tim Vô Song đập càng nhanh còn Cửu U sau lưng khuôn mặt nàng đã trắng bệch, nếu không phải cố gắng đi theo Vô Song chỉ sợ nàng đã ngất lịm đi rồi, uy áp quá đáng sợ.


Người ta nói quan tâm quá tất loạn, Vô Song lúc này không hề phát hiện ra một hiện tượng cực kỳ khó hiểu, rõ ràng thất tinh đấu hoàng hậu kỳ như Cửu U trước uy áp đó đi còn không nổi trong khi đấu linh đỉnh phong như Vô Song thì vẫn có thể đi lại bình thường, chỉ có điều cảm giác lồng ngực bị đè ép hơi khó chịu mà thôi.


Cả Vô Song và Cửu U cũng không biết mình đã đi bao xa nữa, trước mặt họ là một mảnh không gian vô định, hai người chỉ biết bước bước và bước mà thôi. Ngoài cách tiến về phía trước ra thì hoàn toàn không có cách nào khác, thậm chí Vô Song còn cảm thấy bên trong căn phòng thứ tư cả không gian và thời gian đều không tồn tại vậy, hai người cứ như đang lặp đi lặp lại một hành động luẩn quẩn.


Thế rồi từ lúc nào không hay, Vô Song cảm thấy cánh tay mình nhẹ đi, hắn cảm thấy mình để quên một thứ gì đó rất quan trọng, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía sau, ở đó Vô Song đã không thấy Cửu U nữa rồi.


Ánh mắt Vô Song có một tia khó hiểu, một tia nghi hoặc, nhưng lúc này cơ thể không nghe theo hiệu lệnh của hắn nữa, đôi chân chỉ biết bước về phía trước mà thôi, đến cả đại não của Vô Song cũng mông lung vô định, không rõ đâu là thật đâu là giả nữa.


Vô Song cứ như người mất hồn, như một cương thi di chuyển trong vô định vậy, tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn còn một tia lý trí, một tia nhận thức chỉ là không điều khiển được cơ thể nữa mà thôi.


Thế rồi đôi tai Vô Song bỗng nghe thấy âm thanh, âm thanh đầu tiên xuất hiện trong tòa cổ mộ này. Một tiếng đàn du dương, một tiếng đàn như tiên âm vang vọng cửu thiên, tiếng đàn có thể hút hồn người, khiến người nghe mãi mãi trầm ngâm trong đó.


Thân hình Vô Song nhẹ bước, hắn cảm thấy dễ chịu hơn không ít, tiếp tục đi về phía tiếng đàn phát ra, âm thanh đó có một sức hấp dẫn kỳ lạ với Vô Song, khiến hắn không dứt ra được.


Cuối cùng không biết qua bao lâu, không biết là năm nào tháng nào, có thể là một ngày, hai ngày hay cũng có thể là 100 năm, 1000 năm, 1 vạn năm cũng không biết nữa Vô Song đột nhiên mở bừng mắt ra, như một người tỉnh dậy sau giấc mộng dài vô tận vậy.


Cả người Vô Song run lên, mồ hôi nhễ nhại, hắn cảm thấy lạnh cả xương sống, việc đầu tiên sau khi mở mắt ra không phải là nhìn xem vật phía trước là gì mà là quay về phía sau tìm kiếm Cửu U, sau đó Vô Song mới thở phào nhẹ nhõm, Cửu U đang ở trong trạng thái bản thể, nàng đang say ngủ như một đứa bé mới sinh vậy.


Chầm chậm quay đầu lại, Vô Song mới có thể nhìn rõ khung cảnh trước mặt, một hồ nước khổng lồ bao quanh bởi bốn mặt là núi cao, cây cối xanh um tùm, nhưng tất cả mọi thứ chẳng là gì so với thứ trước mặt Vô Song đang được thây cả, hai bộ cốt yêu thú dính chặt vào nhau, cho dù không biết đã chết bao nhiêu vạn năm tuy nhiên khí thế của nó vẫn không thua kém gì đấu thánh cường giả, vẫn đủ sức khiến đấu hoàng không còn đấu chí, chỉ biết quỳ bái mà thôi.


' tinh, tinh '. Một tiếng đàn vang lên phá tan không khí yên lạnh xung quanh đồng thời cũng hấp dẫn tâm thần của Vô Song, ánh mắt Vô Song nhìn về phía thác nước, đang chảy từ trên cao xuống, ngay phía chân thác nước có một tảng đá lớn nơi đó một nữ nhân tóc dài chấm lưng, khuôn mặt mờ ảo nhìn không rõ, nàng mặc bộ áo dài màu đỏ, toàn bộ hai tay hai chân đều đang bị xích lại, gần như nàng không thể rời khỏi tảng đá đó được, bàn tay ngọc đang chầm chậm gảy đàn, tiếng đàn vang vọng cửu thiên.


Nàng ngồi đó hòa vào thiên nhiên, như phiến không gian này với nàng là một vậy, nàng đẹp đẽ thoát tục, khinh thường thiên hạ, chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là nàng không có tự do mà thôi. Nữ nhân đang gảy đàn giống hệt nữ nhân Vô Song nhìn thấy trong 108 bức họa, từ cách ăn mặc, phong thái, khuôn mặt hay khí chất đều không khác một chút gì.


Vô Song đang định cất tiếng thì nữ nhân cũng ngừng động tác lại, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Vô Song, đánh giá hắn từ đầu đến chân sau đó bỗng nhiên âm luật từ tiếng đàn của nàng thay đổi, dù Vô Song không hiểu về âm luật những cũng biết đây là sát âm.


Nữ nhân thần bí lần đầu tiên lên tiếng " Có thể từ trong không gian ảo mộng đi ra nhanh như vậy chứng tỏ linh hồn lực của ngươi cực cường, thiên phú tu luyện cũng cực tốt tuy nhiên cho dù mi có là thần thánh phương nào đã tiến vào đây thì chắc chắn phải chết ".


Nữ nhân chỉ một ý niệm, phô thiên cái địa hỏa diễm bao trùm lấy Vô Song, hỏa diễm mạnh đến mức làm không gian xung quanh như bị đốt cháy, biến ảo liên hồi.

Sau đó nàng tiếp tục gảy đàn, như Vô Song chưa hề tồn tại, trong mắt nàng một đấu thánh cửu tinh đỉnh phong thì đấu linh cửu tinh chẳng là gì, như con kiến hôi đập là chết.


Bất quá đột nhiên nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng " Di, không thể nào ", đến cả dây đàn làm bạn với nàng bao năm nay cũng bị nàng trong lúc thất thố làm đứt, khuôn mặt nàng nhìn về Vô Song kinh hãi cực độ " làm sao có thể, ngươi làm sao có thể ".


Vô Song lúc này đang ở trong trạng thái phượng hoàng, chỉ có ở trong trạng thái này thân thể Vô Song mới có tính kháng hỏa lớn nhất nếu không sau một chiêu vừa rồi hắn chắc chắn phải chết.


Vô Song trong lòng lửa giận ngập trời, hắn còn chưa kịp hiểu sự việc thế nào đã bị nữ nhân kia một tay diệt sát, nếu không phải hắn là phượng hoàng không sợ lửa thì bây giờ đã thành một đống xác khô rồi.


Tuy nhiên giận là một việc còn xử lý thế nào lại là một việc khác, đối phương dù sao cũng mạnh gấp hắn một tỷ lần, tuyệt đối không có cơ hội đánh lại.


Vô Song lùi một bước, trong tay hắn thả trữ vật giới chỉ xuống, cầm lên được thì bỏ được đạo lý này Vô Song vẫn hiểu " Tiền bối vãn bối không biết đã mạo phạm nơi tĩnh tu của tiền bối, nhưng xin tiền bối hạ thủ lưu tình, vãn bối xin giao nộp lại tất cả vật phẩm lấy được, chỉ mong tiền bối giơ cao đánh khẽ cho vãn bối rời đi ".


Thân hình Vô Song lặng lặng bước về phía sau, nắm lấy Cửu U đang hôn mê bất tỉnh định rời đi, tuy nhiên nữ nhân thần bị mỉm cười " Cô bé kia hồn vẫn bị giam trong không gian ảo mộng, ngươi có mang đi lúc này cũng chỉ mang ra một cái xác mà thôi ".


Vô Song liền nhíu mày sau đó rất nhanh điều chỉnh tâm tình, đối phương đã nói điều này cho hắn chứng tỏ không có ý làm khó, cố tạo một nụ cười tự nhiên nhât Vô Song lễ phép hỏi " tiền bối vậy không biết có cách nào để cứu cô ấy tỉnh lại không? ".


Nữ nhân thần bí không trả lời, ngón tay thon dài chỉ về phía hai bộ xương mang theo khí tức đáng sợ vô cùng nàng mỉm cười với Vô Song " Biết hai bộ xương đó là loài yêu thú nào không? ".


Vô Song nhè nhẹ lắc đầu, hai bộ xương này đã gắn chặt thành một khối, nhìn không ra được bất cứ loài yêu thú nào, thoạt nhìn hình thù cực kỳ dị dạng.


Nữ nhân thần bí mỉm cười " Khi còn sống cả hai đều là đấu thánh đỉnh phong, nửa bước đấu đế nhưng chiến lực không thua gì đấu đế cả, xin giới thiệu với ngươi đây là một tòa tình lữ mộ địa, nam là hoàng kim thánh long của chân long nhất tộc nữ là cửu đầu thiên phượng của phượng hoàng nhất tộc ".


Giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân thần bí khi đến tai Vô Song lại như một tiếng pháo nổ vang, hắn hoàn toàn bị sự kinh ngạc làm đứng chôn chân một chỗ.