Chương 155: Hắc Ám Mị Linh Tộc.
Tại nguyên tố thế giới ngoại trừ Vô Tận Hải cùng Đông Địa được coi là thiên đường của yêu tộc thì cả ba khu vực khác đều do nhân tộc làm chủ bất quá xen kẽ bên trong những đại lục của nhân tộc đó cũng tồn tại dị tộc.
U Ám Sâm Lâm chính là một nơi tập trung của dị tộc là nơi sinh sống và tồn tại của hai nhất phẩm thế lực Dã Man Nhân cùng Hắc Ám Mị Linh Tộc, lợi dụng địa thế địa hình của nơi này cho dù là siêu cấp thế lực tự mình ra tay cũng có thể ăn trái đắng chình vì vậy hàng vạn năm nay xuất hiện một quy định ngầm, nơi đây là hung địa của nhân tộc chỉ cần nhân loại tiến vào đây thì tính mạng căn bản không bao giờ được đảm bảo, trong U Ám Sâm Lâm mọi việc đều có thể xảy ra.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Vô Song giải quyết hết đám người của Cửu U nhất tộc, bên cạnh một dòng sông nhỏ trong vắt, hắn cùng Lạc Nhạn dựng một ngôi nhà trên cây, nơi đây chính là địa điểm sinh sống của Vô Song cùng Lạc Nhạn trong những tháng tiếp theo.
Lạc Nhạn trong mấy ngày gần đây cũng đã triệt để từ bỏ ý đồ bỏ chạy khỏi Vô Song, không phải là nàng không thử mà nàng căn bản không thể, Vô Song như có thể khống chế nàng từ xa, trên đầu của nàng như có một chiếc vòng kim cô vậy chỉ cần một ý niệm của Vô Song liền đau đến chết đi sống lại, khổ sở vô cùng.
Vị trí của Lạc Nhạn cùng Vô Song hiện nay mới chỉ được coi là rìa của U Ám Sơn Mạch chứ chưa hề tiến vào trung tâm bên trong bằng vào thực lực của Vô Song cũng có thể coi nơi đây là địa điểm an toàn.
Lúc này Vô Song đang ngồi khoanh chân dưới một gốc cây đại thụ, cả người để trần lộ ra cơ thể gầy gò ốm yếu cùng xanh xao thậm chí nhìn Vô Song không khác gì những kẻ ăn xin chết đói cả.
Cách đó không xa Lạc Nhạn đang nhíu mày nhìn Vô Song, mắt đẹp nhẹ chuyển. Nhìn thân thể Vô Song thì Lạc Nhạn trực tiếp nói không ra lời thân thể quá đỗi tàn tạ thậm chí Lạc Nhạn không thể nào liên tưởng được đến kẻ giết người không chớp mắt mấy ngày trước cùng kẻ thiếu niên gầy yếu trước mặt mình.
Vô Song năm nay mới 15 tuổi, ở cái độ tuổi này trong nguyên tố thế giới được gọi là ấu long. Một đầu ấu long được tính hợp cách là từ 15 đến 20 tuổi đây là thời gian để các thiên tài lên tiếng để các thiên tài vượt lên các thế hệ cùng lứa, đây là độ tuổi thể hiện khoảng cách rõ nhất giữa người và người.
Ấu long là một tên gọi cho cấp độ thiên tài, trên ấu long chính là tiềm long, một thiên tài tiềm long cấp đủ để làm cả một lục phẩm tông môn dốc lòng bồi dưỡng. Ở trên tiềm long chính là giả long loại thiên tài mạnh mẽ tuyệt luân này lục phẩm tông môn không có tư cách nắm giữ và cũng không có tư cách bảo vệ ít nhất phải là ngũ phẩm tông môn hoặc tứ phẩm tông môn mới có thể.
Thử nghĩ mà xem sẽ chẳng ai trên đời này chấp nhận nhìn thấy một thiên tài bên phía đối phương lớn lên và phát triển, thiên tài là một danh xưng cực kỳ cao quý nhưng đồng thời cũng là một thử thách, thiên tài nếu không thể không ngừng lột xác và tiến lên, không ngừng đạp các thiên tài khác xuống dưới chân thì chỉ có thể coi là đá lót đường. Một thiên tài muốn phát triển tối đa tiềm năng của mình thì ngoại trừ tài nguyên cũng cần một thế lực đủ mạnh bảo về tính mạng, đủ để vì họ chống lưng.
Ở trên giả long chính là chân long, loại thiên tài này căn bản cả nghìn năm mới có thể xuất hiện một người, tư chất bậc này không phải tam phẩm tông môn không có tư cách nắm giữ. Cuối cùng trên chân long cấp bậc thiên tài chính là thiên long cấp bậc thiên tài đây chính là thần trong loài người, tư chất có thể chạy song song cùng những thái cổ hung thú của Vô Tận Hải hay Đông Địa. Loại thiên tài thiên long cấp không phải nhất phẩm thế lực không có tư cách nắm giữ.
Đương nhiên Vô Song lúc này trong mắt mọi người chỉ có thể làm giun chứ đừng hòng được gọi là ấu long ngoại trừ Lạc Nhạn. Nàng vẫn bị màn thể hiện lúc trước của Vô Song làm cho kinh sợ, Lạc Nhạn năm nay 18 tuổi thiên phú của nàng chính là một đầu giả long đầy cao ngạo cho dù tại bảng xếp hạng giả long của Nam Địa thì Lạc Nhạn cũng chỉ có thể đứng thứ 98 trên 100 tuy nhiên cũng đủ để nàng tự ngạo.
Lạc Nhạn tự ngạo bao nhiêu thì khi đứng trước thân thể gầy yếu ở xa xa kia lại càng tầm thường bấy nhiêu, cảm giác mà Vô Song đem lại cho Lạc Nhạn tuyệt đối chỉ có ở những thiên tài Chân Long cấp bậc mới có thể đem lại.
Đột nhiên ở phương xa Vô Song đang bình tĩnh như mặt nước hồ mùa thu đột nhiên phun ra một búng máu sau đó cơ thể hắn xuất hiện vô số vết rách như có một thứ gì đó đang điên cuồng tàn phá Vô Song từ bên trong vậy, một vết, hai vết, ba vết …. cuối cùng cả người Vô Song, cả khuôn mặt Vô Song bị tàn phá không ra nhân hình, hoàn toàn biết thành một huyết nhân, toàn thân của hắn không có chỗ nào lành lặn.
Nhìn thân thể của Vô Song lúc này Lạc Nhạn lập tức giật mình há hốc miệng, không hiểu tại sao Lạc Nhạn lại không lựa chọn chạy trốn không ngờ Lạc Nhạn lại chạy gần đến quan sát Vô Song, khuôn mặt xuất hiện nét lo lắng hiếm thấy mà chính nàng cũng không nhận ra.
"Ngươi không sao chứ, ngươi tu luyện cái gì lại thành gia thế này, cơ thể ngươi căn bản không thích hợp để tu luyện, ngươi muốn chết à ".
Nằm im trên mặt đất Vô Song mở mắt ra sau đó mỉm cười " Lùi lại một chút đi, cô đứng gần ta chỉ sợ trọng thương đấy, nữ nô hôm nay không lựa chọn chạy trốn nữa, đáng khen ".
Nhìn ánh mắt trong vắt đầy tự tin của Vô Song đột nhiên Lạc Nhạn thở dài một hơi, nàng đã đúng khi quyết định không quay đầu bỏ chạy, Lạc Nhạn cũng cực kỳ nghe lời lùi lại phía sau một khoảng cách an toàn lúc này ánh mắt nàng chuyển từ lo lắng sang tò mò, nàng muốn biết rốt cục Vô Song đang làm gì, rốt cục hắn đang tu luyện kiểu gì.
Vô Song thân thể phế vật là không giả, Vô Song cơ thể yếu nhớt là không giả, Vô Song trên người không có một chút linh khí nào cho dù đến cả luyện khí nhất trọng thiên cũng không thể đạt đến cũng là thật tuy nhiên một kẻ chẳng có gì đó lại có thể trong một giây giải quyết ba hóa anh cao thủ đồng thời khống chế một hóa anh cao thủ khác tuyệt đối làm người ta tò mò.
Nhiệt độ không khí dần dần nóng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Nhạn một đôi cánh đỏ rực hiện lên, từng chiếc lông vũ rực cháy mang theo một ngọn lửa huyền áo mà thần bí. Từ trong ngọn lửa Lạc Nhạn có thể cảm thấy được sự cuồng bạo khủng khiếp nhưng ẩn ẩn bên trong lại cho người ta cảm giác ôn nhu của sinh mệnh.
Đôi cánh phượng hoàng ôm lấy người Vô Song sau đó toàn thân thể hắn bị thiêu đốt bởi hỏa diễm, sức nóng của hỏa diễm thậm chí đột khô vết máu trên người Vô Song, đốt cháy cả miệng vết thương. Ngoại trừ đôi mắt vẫn đang mở to thì không có một bộ phận nào trên người Vô Song thoát khỏi hỏa diễm thiêu đốt.
Nhìn từ vị trí của Lạc Nhạn thì Vô Song không khác gì bị người ta tẩm dầu rồi hỏa thiêu vậy, sự đau đớn của nó làm Lạc Nhạn từ phía xa cũng thấy lạnh sống lưng bất quá Vô Song chưa bao giờ rên rỉ hắn cũng chưa bao giờ nhíu mày một cái, sự lạnh lùng của Vô Song làm trái tim Lạc Nhạn như thắt lại.
Không biết Niết Bàn Hỏa thiêu đốt trong bao lâu cuối cùng phiến không gian cũng yên bình trở lại, nhiệt độ một lần nữa trở về bình thường chỉ có điều toàn bộ thân hình Vô Song đã bị cháy đen, hắn đã bị cháy tro.
Từ trong đống tro tàn một nguồn sinh mệnh lực khổng lồ xuất hiện, một đôi cánh lại một lần nữa xuất hiện, từ trong tro tàn một hỏa nhân chui ra, khi mà tất cả hỏa diễm biến mất thì Vô Song một lần nữa xuất hiện dưới ánh mắt trời, một lần nữa xuất hiện trước mặt Lạc Nhạn.
Vô Song sau một lần dục hỏa trùng sinh thì cơ thể của hắn đã không còn cho người ta cảm giác xanh xao trắng bệch nữa, làn da của hắn hiện nay không khác gì một người bình thường tuy chưa thể so với tu sĩ tu luyện linh khí nhưng đã khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Đứng lặng im trên mắt đất khẽ kiểm tra cơ thể mình, khẽ làm vài động tác đơn giản sau đó Vô Song mỉm cười, hắn hiện nay không cần Nhân Ấn duy trì vẫn có thể tự tin đi lại.
Vô Song đang đứng lặng im giữa không gian rộng lớn, hắn đang chuẩn bị gọi Lạc Nhạn bảo nàng đi chuẩn bị đồ ăn thì bỗng phát hiện Lạc Nhạn đã quay đầu đi từ bao giờ, cô nàng này không dám nhìn thẳng Vô Song.
Vô Song như nhớ ra điều gì đó, hắn bật cười. Vô Song lúc này rõ ràng từ đầu đến chân không có mảnh vải che thân.
…..........
Ở sâu bên trong U Ám Sâm Lâm nơi được coi là thánh địa của Dã Man Nhân cùng Hắc Ám Mị Linh Tộc. Nếu Dã Man Nhân là bá chủ mặt đất thì Hắc Ám Mị Linh Tộc lại là ông vua dưới lòng đất, ngay khi Vô Song bắt đầu sử dụng Niết Bàn Trùng Sinh thì một ánh mắt già nua mở ra, con mắt đục ngầu nhìn thẳng về phương hướng của Vô Song cùng Lạc Nhạn.
Thân hình già nua đứng lên, cơ thể bà ta không ngờ lúc này đang dần dần bị hóa đá, dần dần bị biến thành hóa thạch, gần một nửa cơ thể căn bản đã chết căn bản đã hóa thành đá nhìn kinh sợ vô cùng tuy vậy lão nhân khuôn mặt vẫn điềm tĩnh lạ thường " Nói với Vũ là ta muốn gặp hắn, nhanh lên ".
Giọng nói già nua vừa phát ra lập tức có hai cái bóng lóe lên rồi biến mất, tốc độ nhanh vô cùng.
Lão nhân già nua lúc này quay lại, ánh mắt đục ngầu của bà ta quan sát xung quanh nơi đây đầy những thân hình bị hóa thành tượng đá, có người là bạn bè, có người là tiền bối cũng có người là bậc con cháu, trong hang động này có đến gần ngàn bức tượng đá khác nhau, tất cả đều đã chết ngoại trừ lão nhân.
Không gian trước mặt lão nhân rung động, một cánh cửa không gian được tạo ra từ bên trong một nam tử che mặt đi đến, ánh mắt đầy tình cảm nhìn lão nhân đồng thời trong mắt hắn ta còn có cả sự hổ thẹn và bất lực.
" Bà nội, Vũ đến rồi người có gì yêu cầu Vũ tuyệt đối sẽ thực hiện đầy đủ ".
Người nam tử đang quỳ ở đây là một nhân vật kinh thiên tại Nam Địa, một trong ngũ vương của Hắc Ám Mị Linh Tộc, cao thủ đỉnh đỉnh đại danh tại Nam Địa, hắn chính là Hô Phong Hoán Vũ.
Hắc Ám Mị Linh Tộc đương nhiên cũng không giống với con người, bọn họ có làn da màu đen đối với nam tử cùng màu nâu đối với nữ tử đôi tai cực dài và cực nhọn vểnh lên, chủng tộc này cực kỳ hiếu chiến cũng cực kỳ cường đại.
Lão nhân bị mù lúc này mỉm cười với Vũ sau đó cởi bỏ chiếc mũ trùm đầu để lộ một khuôn mặt già nua khắc khổ " Vũ, bà nội sắp đi theo tiên hiền rồi, bà nội không cố được nữa ".
Vũ lập tức run lên, ngay khi hắn được gọi đến đây thì hắn đã hiểu bà nội của hắn có lẽ đã đến giới hạn rồi. Vũ quỳ một chân xuống cung kính, hắn đang đợi di ngôn của nội.
Lão nhân già nua thở dài, thân hình của bà ta đang bị hóa đá với tốc độ ngày càng nhanh, bàn tay già nua mà vô lực nhẹ xoa lên đầu Vũ " Trước khi chết ta nhìn thấy hi vọng của Hắc Ám Mị Linh Tộc, trước khi chết ta nhìn thấy sinh mênh ".
" Vũ ta không còn thời gian nữa, chúng ta là phàm nhân không thể chống lại thần, hắc ám mị linh tộc đã bị đầy đọa cả vạn năm nay rồi lúc này may mắn có một tia hy vọng lóe lên đừng bao giờ để vuột mất ".
Bà lão lúc này toàn thân đã hóa đá, sinh mạng của bà ta đã đi đến điểm cuối cùng chỉ để lại cho Vũ một ấn ký trên trán, một ấn ký mang theo ước vọng cả đời của một đại tế ty Hắc Ám Mị Linh Tộc.
Team Đang Bí Ý Tưởng - TruyệnCv