Chương 162: Thắng Bại.

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 162: Thắng Bại.

Vô Song hiện nay căn bản là dầu hết đèn tắt, linh hồn lực của hắn đã cạn khô rồi, 5 lần sử dụng Nhân Ấn, 3 lần sử dụng Súc Sinh Ấn, 1 lần Thiên Ấn cùng 1 lần Thần Ấn chưa kể Phượng Hoàng Tru Thiên Tiễn cũng cực kì cần linh hồn lực khống chế, Vô Song căn bản là không còn chiến lực.



Vô Song ánh mắt hướng về phía Hách Mông đồng thời lại nhìn về cơ thể tàn tạ của mình liền liên tục chán nản, người so với người thực là tức chết, Vô Song chỉ có thể dùng thân thể này đánh nhanh thắng nhanh duy trì trong 10 phút tối đa mà thôi, sau 10 phút khi mà cảm giác mỏi mệt hay đau đớn xuất hiện trở lại thì khối thân thể này căn bản là phế nhân.


Dùng thân thể này Vô Song tự tin có thể leo lên đệ nhất nhân tại Chân Long Bảng cũng có tự tin vào top 10 Thiên Long Bảng nhưng để tiến vào top 1 thì quá khó. Vô Song đã đi thi thì hắn phải hướng đến top 1, không phải người đứng đầu đối với hắn chính là thất bại.


Đối với Vô Song không bao giờ có khái niệm về nhì hay được giải á quân, hắn phải là người giỏi nhất, nếu không phải giải nhất thì đều là thất bại, tính cách của Vô Song là thế kể từ khi sống lại lần thứ nhất, cố chấp và ngang bướng.


Vô Song nhìn về Hách Mông đằng xa kia, nhìn đối thủ đầu tiên để mình phải khổ chiến, Vô Song chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ cần thế là đủ để hạ Hách Mông, hắn tin tưởng Hách Mông có thể bị trọng thương nhưng còn xa lắm mới thua. Từ đầu đến cuối cuộc chiến này vẫn luôn là Vô Song rơi vào vị trí hạ phong, cuộc chiến kéo dài đến mức này chỉ vì Hách Mông quá tự ngạo và hắn chẳng biết gì về Vô Song cả.


Đúng như Vô Song dự đoán, những ngón tay của Hách Mông khẽ cử động sau đó hắn chậm rãi ngồi dậy, bộ ngực của Hách Mông vỡ nát toàn máu là máu tuy nhiên hắn rõ ràng không hề có dấu hiệu của sự đau đớn có chăng chỉ là tức giận, vô hạn tức giận.

Với kiếm khách coi kiếm như mạng thì đao khách cũng coi đao như mạng, Hách Mông sống bên Địa Ngục Ma Đao, ăn cùng nó ngủ cùng nó, trong 5 năm qua đây là lần đầu tiên đao và người tách rời nhau ra.


Nhìn thân thể trọng thương của mình Hách Mông chậm rãi đứng lên, thực lực của hắn lúc này tuy vẫn là Vấn Đỉnh cảnh hậu kỳ nhưng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều thậm chí đã rất gần Vấn Đỉnh cảnh đỉnh phong, thiên phú của Dã Man Tộc quá đáng sợ.


Hách Man không tấn công Vô Song vội mà hắn đứng một chỗ hú lên, tiếng rống giận của hắn vang vọng cả bầu trời lúc này Vô Song mới được chiêm ngưỡng một thứ nữa của Dã Man Nhân, một thứ mà chỉ có Dã Man Nhân mới có thể làm được.


Người ta nói Dã Man Nhân là hậu duệ của Chiến Thần cũng không phải là sai lầm, ngoại trừ việc càng đánh càng mạnh ra thì Dã Man Nhân còn có thể mượn sức mạnh từ nơi khác, đương nhiên mượn ở đâu thì không ai biết bất quá rất nhiều nguồn tin đều cho biết Dã Man Nhân mược của thần giới, nghe đồn Dã Man Nhân có không chỉ một mà là vài vị thủy tổ sinh sống trên thần giới.


Dã Man Nhân cũng không đơn thuần chỉ có một tộc đàn, cùng là Dã Man Nhân nhưng chia làm rất nhiều sắc thái khác nhau, Dã Man Nhân màu đỏ như Hách Mông thường sử dụng vũ khí là nặng có khả năng phá huỷ siêu mạnh.


Khi những Dã Man Nhân màu đỏ như Hách Mông kêu gọi sức mạnh của thần giới thì bọn họ được giao cho một bộ giáp, một bộ giáp được tạo ra hoàn toàn bằng thần lực với màu đỏ như chính bản thân họ vậy.


Hách Mông mặc giáp lúc này mới là Hách Mông mạnh nhất, hắn không ngờ chỉ mới một tháng sau Long Bảng lại có kẻ làm hắn phải tất tay, làm hắn ra nông nỗi này.


Hách Mông lao tới trên đường đi đương nhiên không quên nắm lấy cây đại đao của mình, đối mặt với Hách Mông như vậy Vô Song căn bản vẫn chỉ mỉm cười, tuy hắn không còn linh hồn lực lượng, cơ thể cũng không đứng lên nổi nhưng Vô Song vẫn chưa lật hết bài.


Hách Mông quên,Hách Bạt quên, Hô Phong Hoán Vũ quên và tất cả mọi người có may mắn quan sát cuộc chiến này cũng quên từ đầu đến cuối luôn có một người chưa hề tham chiến, đó là Tử.


Vô Song không còn sức chiến đấu không có nghĩa là Tử không còn sức chiến đấu, thân hình nàng ta đang đứng im như một bức tượng đá xinh đẹp tuyệt trần bỗng nhiên biến mất, Tử xuất hiện ngay trước mặt Hách Mông, lưỡi hái tử thần chém thẳng vào cổ hắn.


Hách Mông lúc này mới nhận ra còn một kẻ khác trên chiến trường rất nhanh nắm lấy đại đao đặt ngang cổ đỡ lấy lưỡi hái tử thần của Tử, đồng thời ánh mắt Hách Mông xuất hiện một vệt sát khí " Đáng chết ta quên mất còn có ngươi ở đây bất quá ngươi đã tham chiến thì cũng chết luôn đi, đừng nghĩ là nữ nhân mà ta thương hoa tiếc ngọc ".


Một tay nắm chặt Địa Ngục Ma Đao đỡ lấy lưỡi hái tử thần của Tử đồng thời tay kia nắm chặt lại, khải giáp màu đỏ bảo vệ tay hắn đấm thẳng về phía khuôn mặt xinh đẹp của Tử, quả nhiên hắn chưa bao giờ thương hoa tiếc ngọc.


Tử khuôn mặt xinh đẹp căn bản không có một chút biến động, thân hình của Tử xoay tròn trên không trung không theo một quy luật vật lý nào cả, sau đó chân ngọc đạp nhẹ vào nắm đấm của Hách Mông mượn lực bay thẳng ra ngoài.


Thân hình của Tử tiếp tục dừng lại giữa không trung cứ như cô nàng này căn bản không bao giờ bị lực hút ảnh hưởng vậy, Tử đưa ngón tay nhỏ nhắn của mình chỉ thẳng vào người Hách Mông đang lao tới.

" Ấn chú thứ nhất ta nguyền rủa ngươi chậm chạp".


" Ấn chú thứ hai ta nguyền rủa người yếu ớt ".


" Ấn chú thứ ba ta nguyền rủa ngươi nhút nhát ".


" Ấn chú thứ tư ta nguyền rủa ngươi xui xẻo ".


" Ấn chú thứ năm ta nguyền rủa ngươi sợ hãi ".


Lời nói của Tử vang lên, những âm thanh trong miệng nàng phát ra dựa theo một ngôn ngữ khó hiểu nào đó mà chỉ Vô Song mới có khả năng nghe rõ. Tử của phiên bản tiến hóa này không ngờ lại nguyền rủa theo một cách khác, một cách rất mới.


Lời nói của Tử cư như lời sấm truyền vậy, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo tới đồng thời một cột bóng tối từ trên chín tầng trời bắn thẳng xuống vị trí của Hách Mông trong sự bất lực của chính hắn.

Sau khi cột bóng tối đánh xuống bầu trời một lần nữa trong trẻo trở lại, mọi thứ hoàn toàn không thay đổi gì ngoại trừ Hách Mông. Bộ giáp mà hắn tự tin nhất không ngờ lại bị phá huỷ, phá huỷ triệt để, năng lực mà hắn mượn của thần giới không ngờ còn chưa kịp sử dụng liền biến mất.


Tử sử dụng chính là lời nguyền một dạng năng lực làm đối phương suy yếu tất nhiên với tùy từng dạng đối thủ mà hiệu quả suy yếu khác nhau dù sao Tử cũng có giới hạn, linh hồn lực của Vô Song mạnh bao nhiêu thì Tử mạnh bấy nhiêu, linh hồn lực của Vô Song kể cả thời kì đỉnh cao cũng chưa chắc đã áp chế nổi Hách Mông thì sao Tử có thể đánh bại hắn tuy nhiên lời nguyền của Tử sử dụng chính là khắc tinh của một thứ, khắc tinh của Thần Lực.


Thần Lực là năng lực của Thần thứ thần thánh và trang nghiêm nhất, không rõ năng lực của mỗi vị thần cùng thần lực của bọn họ thế nào nhưng nếu thần lực cho người khác mượn thì chỉ cần thần lực bị vấy bẩn thì cũng tự sụp đổ, bộ giáp của Hách Mông chính là bị lời nguyền làm bẩn.


Hách Mông sau khi mất đi bộ giáp hắn mới cảm thấy thân thể của mình yếu dần đi, tốc độ giảm đi gấp đôi, khả năng phòng ngự giảm gấp đôi, khả năng tấn công giảm gấp đôi, đến cả sự tự tin cũng giảm gấp đôi, trống ngực của Hách Mông đang đập liên hồi, lần đầu tiên trong lòng hắn dâng lên cảm giác thất bại.


Hách Mông khẽ cắn răng sau đó mạnh mẽ cắn vào đầu lưỡi của mình, tiên huyết phun ra làm cho đầu óc hắn lấy lại sự thanh tỉnh, Hách Mông một tay nắm chặt lấy Địa Ngục Ma Đạo chém thẳng về phía cổ của Tử " Yêu nữ ta không biết mi dùng yêu pháp gì nhưng chết đi ".


Đáng tiếc khi mà lưỡi đao của Hách Mông chém tới thì thân thể của Tử đã biến mất, Tử lúc này đã trở về bên trong cơ thể Vô Song, nhiệm vụ của nàng căn bản đã hết.


Hách Mông một lần nữa tấn công thất bại khuôn mặt liền biến sắc, ngày hôm nay những việc không ngờ mà hắn gặp phải còn nhiều hơn cả cuộc đời hắn cộng lại đương nhiên Hách Mông vô cùng khó chịu.


Chiến trường lại một lần nữa trở về vẻ yên tĩnh, một lần nữa chỉ còn Vô Song cùng Hách Mông. Hai người lúc này đầy tập trung bốn mắt nhìn nhau.


Hách Mông cố gắng giữ bình tĩnh, hắn nhìn thẳng về phía Vô Song " Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, đấu kỹ của ngươi rốt cuộc là cái gì? ".


Vô Sogn thản nhiên mỉm cười " Thắng được ta đã rồi nói, ngươi hình như còn chưa thắng ".


Hách Mông nhìn Vô Song yếu đến nỗi từ nãy đến giờ không thể đứng lên liền thở dài một hơi " Ta nghĩ lại rồi, ta sẽ bắt ngươi về tra hỏi thay vì giết ngươi, giết ngươi thì quá tiếc ".


Hách Mông lần này cũng rút kinh nghiệm, hắn ăn quá nhiều thiệt thòi rồi, lần này năm ngón tay của hắn cong lại thành trảo, một tay vẫn nắm chặt Địa Ngục Ma Đao chậm rãi bước từng bước về phía Vô Song, hắn không còn lao lên không khoan nhượng cũng không suy nghĩ nữa. Căn bản mà nói từ nãy đến giờ mỗi lần Hách Mông nghĩ Vô Song sẽ thua hắn đều trở lại mạnh mẽ hơn.


Vô Song thì chỉ mỉm cười nhìn Hách Mông, khi mà Hách Mông chỉ còn cách Vô Song khoảng 20 bước chân thì Vô Song mới chậm rãi lên tiếng "Ta có tổng cộng ba trợ thủ, một bị ngươi dùng địa ngục hỏa thiêu chết, một bị ngươi chém chết còn một đã hoàn thành nhiệm vụ tuy nhiên ngươi thực sự nghĩ bọn chúng đã chết hết chưa? ".


Một câu nói của Vô Song làm Hách Mông rùng mình, hắn lập tức quay lại nhìn ra xung quanh nhưng rõ ràng không có khí tức nào ở gần hắn cả, Hách Mông còn đang nghĩ Vô Song chơi đòn gió với mình thì đột nhiên cái bóng Vô Song to lên, một cái đầu sói khổng lồ cắn thẳng về phía Hách Mông.


Vô Song đưa một ngón tay lên " Nó là Lang bạn tốt của ta, nó ở trong bóng của ta ".

Lang đã bị Hách Mông huỷ diệt một lần nhưng rõ ràng lại không có chết bởi đây là Ảnh Lang, Ảnh Lang có thể tạo ra phân thân tấn công đối thủ chứ không cần dùng bản thể.


Nếu lúc trước cái bóng của Vô Song là nơi Linh sinh sống thì hiện tại nó được nhường cho Lang. Thấy cái đầu sói đang lao tới Hách Mông lập tức vung Địa Ngục Ma Đao lên ngăn lại, lần này hắn không thể dễ dàng chém Ảnh Lang ra làm đôi nữa mà thanh Địa Ngục Ma Đao bị Ảnh Lang mạnh mẽ ngậm chặt lại không thể rút ra.


Vô Song vẫn thản nhiên ngồi dưới đất không hề có ý định tấn công,hắn đưa tiếp một ngón tay ra "Người bạn thứ hai của ta là Thiên Lang, nó cũng rất chích chơi trốn tìm, nó hay trốn trong những đám mây ".


Vô Song vừa dứt lời thì một cái đầu lang khổng lồ màu trắng từ trên không trung lao thẳng xuống Hách Mông phía dưới, lúc này Hách Mông rõ ràng không chạy nổi, một tay của hắn gắn liền với thanh Địa Ngục Ma Đao đang bị khóa lại.


Thiên Lang lao xuống với tốc độ quá nhanh, Hách Mông lần này chỉ có thể dùng tay còn lại nắm chặt thành quyền va chạm toàn lực cùng Thiên Lang, sức mạnh đến từ Thiên Lang làm cho cả hai chân Hách Mông khụy xuống đất.


Đương nhiên Hách Mông không đến nỗi thảm như vậy tuy nhiên Hách Mông đang dính lời nguyền của Tử, muốn mạnh hơn cũng không nổi.


Cuối cùng Vô Song mới đưa ngón tay thứ ba lên " Người bạn cuối cùng của ta là địa lang, nó chính trốn dưới mặt đất ".


Hách Mông nghe đến đây liền biến sắc nhưng hắn căn bản vô lực phản kháng, một cái đầu khổng lồ màu nâu từ dưới đất chui lên cắn thẳng vào hông Hách Mông, nó như nuốt chọn vẹn nữ thân dưới của Hách Mông vậy, thân dưới mất trụ không còn sức chống cự thì cả Ảnh Lang cùng Thiên Lang đều lao tới, thân hình Hách Mông cứ như bị ba cái ô tô cùng đâm vậy.


Cuối cùng Hách Mông toàn thân là máu, xương cốt vỡ vụn đang nằm trong miệng một con quái thú ba đầu, Lang của Vô Song phiên bản nâng cấp.


Lang ngậm lấy Hách Mông sau đó ném thẳng Hách Mông lên trời, thân hình của hắn bay lên cao rồi rơi xuống U Ám Sâm Lâm phía sau, Hách Mông trận này bại triệt để rồi.


Lang nhìn Vô Song một chút sau đó cũng biến mất, Vô Song lúc này mới chậm rãi đứng lên, thân hình lung lay như lúc nào cũng có thể ngã, may mắn một bóng hình xinh đẹp đỡ lấy hắn "Công tử để tiểu nữ đỡ người ". Lạc Nhạn rất nhanh xuất hiện đỡ lấy hắn.


Một nam một nữ chậm rãi bước vào Vĩnh Dạ thành trong ánh hoàng hôn đồng thời trong sự tung hô của 10 vạn binh sỹ Việt Quốc, Vô Song hôm nay chính là thần trong lòng họ, một chiến thần, một huyền thoại của quốc gia nhỏ bé này đang được sinh ra.


Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv