Chương 164: Dấu Hiệu Biến Thiên.

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 164: Dấu Hiệu Biến Thiên.

Cuộc sống của Vô Song tại ' nhà ngục ' mới có thể nói là tương đối thoải mái ngoại trừ việc đến ngày thứ ba rồi mà Vô Song vẫn chưa thể xuống giường nổi, thân thể này vẫn đau nhức vô cùng, độ phế vật của thân thể đến cả Lạc Nhạn cũng phải âm thầm lắc đầu.


Chính vì việc ba ngày không xuống nổi giường nên suốt ba ngày nay thậm chí Vô Song cũng chưa có cơ hội đi ra ngoài thạch thất, hắn chỉ biết nhắm chặt mắt dùng Niết Bàn Hỏa liên tục ôn dưỡng kinh mạch mà thôi.


Kể từ lần đầu tiên sử dụng dị hỏa luyện thể thì kinh mạch của Vô Song đã to lên gấp 10 lần, so với ban đầu thì như khác biết giữa trời với đất bất quá nếu so với kinh mạch của người khác thì vẫn nhỏ hơn nhiều, tư chất của hắn từ ' trong lịch sử đệ nhất phế thể ' cũng từ từ chuyển hóa thành 'siêu cấp phế thể' đây cũng coi như là một bước tiến nhẹ cho Vô Song. Chính nhờ kinh mạch bước đầu được mở rộng mà Vô Song có thể bắt đầu dùng Niết Bàn Hỏa ôn dưỡng cơ thể.


Vô Song đang nhắm mắt thì hắn phát hiện một tia không gian ba động, trước mặt Vô Song một lần nữa Vũ hiện ra. Vũ hai tay chắp sau lưng khuôn mặt lạnh lùng nhìn Vô Song từ đầu đến cuối sau đó thở dài " Ngươi vẫn chưa thể đi lại được ư? ".


Vô Song mở mắt ra bình thản nhìn Vũ sau đó chậm rãi nhắm mắt lại " Hỏi thừa, nếu đi lại được thì ta còn ngồi im ở đây làm gì ".


Trong ba ngày qua Vô Song cũng đã suy nghĩ rất nhiều về hành động 'bắt cóc ' lần này, thứ nhất rõ ràng ngoại trừ lần gặp đầu tiên ra thì Vũ chưa bao giờ quay lại thăm Vô Song, thứ hai sự tự do của Lạc Nhạn và Vô Song còn chưa bao giờ bị kiềm chết và cuối cùng Vô Song không thể cảm nhận được địch ý của đối phương ít nhất là từ phía Vũ chính vì vậy Vô Song suy đoán những kẻ bắt cóc hắn tuyệt đối không có ác ý hoặc bọn họ cần hắn làm một việc gì đó quan trọng, nhờ điều này Vô Song hoàn toàn có thể bình ổn đối đáp với Vũ.


Vũ cũng không lấy làm lạ hay tỏ ra bực tức gì với cách đối đáp của Vô Song, hắn nhìn Vô Song thật lâu trong lòng ngày càng nặng trĩu. Hôm nay đáng nhẽ Vũ cũng không định đi tìm Vô Song bất quá hôm nay tại địa bàn của hắn xuất hiện một vị khách cực kì đặc biệt.


Một trong ngũ vương của Hắc Ám Mị Linh Tộc – Băng Hoàng – Hàn Nguyệt Lãnh Lãnh. Lãnh Lãnh chính là bản thân Vũ mời tới đây để bàn đại sự, đại sự liên quan đến Vô Song.


Hô Phong Hoán Vũ tuy cũng là tiên hoàng cảnh giới, cũng là nhân vật phong vân trên đại lục nhưng hắn còn tự biết mình là ai, Hô Phong Hoán Vũ còn cách thần cảnh rất xa trong khi Hung Hoàng của Dã Man Nhân chỉ còn cách chữ Thần có một bước chân mà thôi, Vũ tuyệt đối không có tự tin bằng sức một mình hắn ngăn cản Hung Hoàng đến đòi người.


Cũng chính vì kiêng dè Hung Hoàng mà Vũ mới phải mang Vô Song từ Vĩnh Dạ Thành về địa bàn tộc mình, chỉ có trong tộc địa của Hắc Ám Mị Linh Tộc mới có thể làm Hung Hoàng có chút kiêng dè.


Uy danh của Hung Hoàng cực kỳ kinh khủng tại Nam Địa, nếu không phải Hắc Ám Mị Linh Tộc có ngũ vương tồn tại, dùng sức năm người áp chế một mình Hung Hoàng chỉ sợ U Ám Sâm Lâm này còn không có chỗ cho Hắc Ám Mị Linh Tộc sống.


Dã Man Nhân cho đến trước khi Hung Hoàng xuất thể chỉ có thể coi là tam phẩm thế lực nhưng chỉ bằng một mình Hung Hoàng đã kéo nó lên nhất phẩm, tại Nam Địa này mỗi lần Hung Hoàng xuất thủ là gió tanh mưa máu là thiên hạ lầm than gần như không có mấy ai muốn đắc tội vị cường nhân này.


Hơn 300 năm trước tại U Ám Sâm Lâm từng có một cuộc chiến kinh thiên động địa diễn ra, Hô Phong Hoán Vũ cũng là một trong số ít những kẻ có tư cách quan sát cuộc chiến, đại chiến 7 ngày 7 đêm giữa Hung Hoàng của Dã Man Nhân cùng với Bắc Băng Cung – Chấn Thiên Hải Thần.


7 ngày 7 đêm liên tục chiến đấu không hề ngừng nghỉ vậy mà Hung Hoàng lấy phàm nhân thân chỉ chịu thua thần một chiêu chỉ để thua vị thần duy nhất ở Nam Địa một chiêu thậm chí Chấn Thiên Hải Thần còn không thể nào giết nổi Hung Hoàng từ đó địa vị của Hung Hoàng tại Nam Địa tuyệt đối không thể lay động.


Hô Phong Hoán Vũ một lần nữa nhìn vào Vô Song sau đó cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đến bây giờ hắn ta còn chưa hiểu Vô Song dùng phép màu gì mới có thể đánh bại Hách Mông trong cái thân thể tàn tạ đó.


Hô Phong Hoán Vũ cuối cùng cũng lên tiếng "Ngươi đến tộc cùng khi nào mới có thể đứng lên?".


Vô Song lười biếng đáp " Nhanh thì hai ngày nữa, chậm thì đợi tuần sau đi "


Vũ triệt để cạn lời với Vô Song sau đó từ trong tay hắn xuất hiện một lọ dược thủy " Đây chính là sinh mệnh chi thủy nổi tiếng toàn bộ đại lục, ngươi uống đi rồi đi theo bản tọa ".


Vô Song cầm lọ dược thủy trên tay sau đó nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp ném trả lại cho Vũ "Nếu mà dùng dược liệu có thể tăng tốc độ hồi phục thì ta sử dụng từ lâu rồi, thân thể của ta vốn không dùng được dược liệu, đợi hai ngày nữa đi, Lạc Nhạn tiễn khách ".

Sau khi nói xong Vô Song triệt để nhắm mắt căn bản không để ý đến Hô Phong Hoán Vũ. Vô Song cũng không phải là bốc phét bởi kinh mạch trên người hắn quá bé và cũng quá nhỏ yếu nếu dùng đan dược thậm chí có thể bạo thể mà chết chưa kể sinh mệnh dược thủy của Vũ vào tay Vô Song chẳng khác gì nước lã. Cuộc đời này của Vô Song cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu duy nhất là Sinh Mệnh Lực.


Vũ đến lúc này cũng chẳng thể bình tĩnh nổi nữa "khốn kiếp ngươi tu luyện kiểu gì mà đánh bại được Hách Mông, ngươi tu luyện kiểu gì được cái phế thể đến mức này? ".


Vô Song một lần nữa mở mắt ra khinh bỉ liếc nhìn Vũ sau đó lại nhắm mắt vào " Không biết, không quan tâm, Lạc Nhạn tiễn khách hai ngày sau gặp lại ".


Lạc Nhạn mặt cười ửng đỏ nhìn Vũ cùng Vô Song sau đó nhẹ nhàng tiến đến bên Vũ " Vũ tiền bối công tử đang điều trị thương thế Vũ tiền bối ở đây càng lâu càng làm chậm thêm thời gian của công tử thôi ".


Vô Song nhắm mắt nhưng hắn thậm chí còn nghe tiếng khớp xương của Vũ vang lên răng rắc nhưng cuối cùng phải bất lực quay đầu đi.

…..................

Vô Tận Hải, lãnh địa Hải Thần Tộc. Nơi đây được coi là đệ nhất hung địa đối với bất cứ chủng tộc nào ngoại trừ hải yêu.Ở dưới đấy biển sâu nơi cư ngụ của Hải Thần Tộc có một tòa tháp thần bí tồn tại, tòa tháp này có niên đại cực kì cổ xưa không biết từ bao đời, tòa tháp này cấm tất cả thần dân của Hải Thần Tộc bước vào, tòa tháp này chỉ có Thần mới được tiến đến.


Hôm nay Medusa mặc một bộ áo mỏng màu xanh để lộ từng đường cong tuyệt mĩ trên cơ thể, nàng chính là xuất hiện trước của tòa hắc tháp. Ánh mắt Medusa nhìn vào cánh cửa đó mang chút cảm xúc phức tạp tuy nhiên nàng vẫn quyết định đẩy cửa bước vào, tòa tháp này chính là tài sản của nàng, là nơi tạo nên bất thế chiến công của Tà Thần Medusa.


Medusa tuyệt đối không phải là phế vật như Trấn Thiên Hải Thần có thể so sánh, để giết Trấn Thiên Hải Thần nàng chỉ cần một ánh mắt, nàng là Tà Thần 24 trùng thiên trong khi Trấn Thiên Hải Thần chỉ mới là 1 trùng thiên mà thôi.


Medusa chậm rãi bước vào tòa hắc tháp, nàng bước rất châm rất chậm không khác gì một thiếu nữ vô lực không hề có tu vi cả. Tòa hắc tháp tổng cộng chia làm 9 tầng, từ tầng một đến tầng tám Medusa chưa bao giờ dừng lại nhìn lấy một nhịp nhưng khi bước lên tầng chín thì nàng bắt đầu dừng lại, ngắm nhìn những tác phẩm của mình, ngắm nhìn những chiến công của mình.


Trong căn phòng giam trước mặt Medusa lúc này cũng là một nữ nhân, toàn thân của nàng không có một mảnh vai che thân thay vào đó là những cây đinh to bằng cánh tay người cắm chặt lên người nàng, hai tay hai chân đều bị trọng xích trói lại lơ lưởng giữa không trung thậm chí một cây đinh còn xuyên từ bên tai này của nàn sang bên tai khác chỉ nhìn thôi cũng đã thấy kinh sợ.


Khi Medusa nhìn nữ nhân bị xích thì nữ nhân kia như cũng cảm nhận được, nàng ta ngửa đầu lên nhìn Medusa nhưng lúc này người ta mới có thể nhận ra, hốc mắt nàng đen ngòm, đôi con ngươi đã sớm bị người ta móc ra thậm chí đôi môi nàng cũng bị khâu chặt lại không thể mở miệng.


Medusa mỉm cười tiến vào bên trong, cánh cửa sắt tự động mở ra, Medusa lại gần nữ nhân trước mặt sau đó dùng tay khẽ chạm nhẹ lên cơ thể nàng, chạm nhẹ vào lớp da mềm mại nhưng đầy lạnh lẽo " Năm đó đáng lẽ ngươi không nên chống lại ta, năm đó đáng lẽ ngươi nên an phận thủ thường làm nữ nhân của ta, nhìn ngươi thế này ta cũng đau xót lắm ". Thân hình Medusa bay lên, môi của nàng khẽ chạm vào môi của nữ nhân trước mắt, khuôn mặt Medusa xuất hiện một tia yêu thương hiếm gặp sau đó nàng lạnh lùng quay đầu đi.


Khi Medusa vừa bỏ đi đột hai làn môi của nữ nhân kia vốn bị khâu lại không ngờ lại có thể mở ra, nụ cười của nàng tuyệt đẹp lạnh lùng và đầy sát khí "Medusa đợi đi, ngươi cứ đợi đi nếu một ngày bản thần thoát ra được khỏi nơi này thì ngươi sẽ hiểu thế nào là địa ngục ".


Căn phòng giam một lần nữa lại yên tĩnh như chết chỉ còn những tiếng bước chân nhẹ nhàng của Medusa vang lên giữa nhà ngục đầy lạnh lẽo. Trong tầng chín của tòa hắc tháp này có tổng cộng 12 phòng giam trong đó 11 phòng có chủ, toàn bộ 11 căn phòng này tù nhân của nó đều là thần.



Medusa cứ chậm rãi bước đi cuối cùng nàng đứng trước của phòng giam số 12, ở trong này vốn là một lồng giam nhưng hiện nay chính là phòng khách xa hoa tráng lệ, Medusa mỉm cười bước vào bên trong " Cuộc sống ở đây thế nào, thoải mái chứ?, vì ngươi mà ta phá lệ xây thêm một phòng khác ở đây đấy ".


Đối diện với Medusa là một nam tử tóc vàng, khuôn mặt cao ngạo mà hoàn mỹ, một bô bạch y không nhiễm bụi trần, hắn ta nhìn Medusa sau đó thở dài " Ngươi đến đây là chuẩn bị báo tin buồn cho ta đúng không? ".


Medusa mỉm cười " Chính xác, không ngờ ngươi là thần của thần giới, nhưng ngươi cũng không quá ngu như đám sống trên đó, ta đến đây là thông báo cho ngươi dọn đồ đi, ngươi bị trục xuất rồi còn nữa vì ngươi cùng ta có giao tình ta có thể đảm bảo cho ngươi ba ngày bình an để rời khỏi nơi đây, trong ba ngày kẻ đó sẽ không đuổi theo ngươi nhưng sau ba ngày bản thần mặc kệ ".


Nhìn theo bóng lưng Medusa rời đi vị nam thần kia rõ ràng thở dài, hắn chính là một trong những người dạy dỗ Medusa thành tài, Medusa thành thần cũng là một tay do hắn đào tạo nhưng khi nhìn theo bóng lưng vị Tà Thần này nam tử tóc vàng chỉ biết lắc đầu vô lực, tại Vô Tận Hải này bất cứ kẻ nào tiến vào đều phải thấp hơn Medusa một cái đầu nàng là vua của Vô Tận Hải.


Nam tử tóc vàng đứng lên, hắn cũng không mang thêm bất cứ vật gì theo, thân hình rất nhanh biến mất khỏi hắc tháp, hắn cần phải hảo hảo tính bước tiếp theo hiện nay hắn quả thật là 'không nhà để về'. Kẻ thù của hắn chính là Nguyên Tố Phán Quyết Giả một kẻ sinh ra chính là định sẵn phải đi đuổi giết nam tử tóc vàng bởi nam tử tóc vàng chính là Nguyên Tố Chi Thần.
Nếu hắn có thể yên ổn quay về Thần giới thì ván cược này hắn sẽ thắng, tính mạng của hắn có thể được đảm bảo nhưng nếu hắn không thể trở về Thần giới thì chắc chắn sẽ chết đối phương là thiên hạ đệ nhất khắc tinh của hắn.

Quyết định lần này của Medusa chính là mở ra một thời đại mới trên Nguyên Tố Thế Giới, chính Medusa cũng không biết quyết định của nàng ngày hôm nay chính là khởi đầu cho Chúng Thần Chi Chiến lần thứ ba.


Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv