Chương 157: Thú Triều (1)
Việt Quốc ở trên nguyên tố đại lục cũng là một quốc gia cực kỳ đặc biệt, không biết vì lý do gì cũng không ai biết tại sao Việt Quốc có thể tồn tại quá lâu so với cái đẳng cấp bát phẩm của mình, trung bình tại nguyên tố thế giới các thế lực bát phẩm chỉ có thể tồn tại vài trăm năm thì sẽ có một thế lực khác thay thế nhưng Việt Quốc đã tồn tại suốt 4000 năm lịch sử, cho dù nó vô số lần bị tấn công cũng vô số lần bị thế lực bên ngoài xâm lược nhưng quốc gia này vẫn mạnh mẽ vượt qua, vẫn mạnh mẽ tồn tại chưa từng một lần bị mất nước cũng chưa từng một lần chịu thất bại, một quốc gia quật cường.
Vô Song cùng Lạc Nhạn sau một ngày ngựa không dừng vó cũng đã nhìn thấy ngôi thành đầu tiên. Trước mặt họ là Vĩnh Dạ thành một đại thành ở biên cương Việt Quốc, thành nằm trong sự quản lý của Việt Quốc hoàng tộc.
Việt Quốc hoàng tộc cũng là một bát phẩm quốc gia kết hợp cùng hai bát phẩm tông môn là Âm Dương Ma Tông cùng Thiên Thu Tông giúp Việt Quốc có chỗ đứng vững chắc trong khu vực, cho dù thất phẩm thế lực cũng chưa chắc đã dám gây chiến cùng Việt Quốc.
Vĩnh Dạ thành rất lớn cũng rất phồn hoa, trong phương viên xung quanh có lẽ đây là ngôi thành lớn nhất với hơn 10 vạn binh lính thường trú, ngôi thành này ở ngay giáp danh U Ám Sâm Lâm là phòng tuyến đầu tiên bảo vệ người dân khỏi nguy hiểm.
Vô Song cùng Lạc Nhạn chậm rãi xuống ngựa, Vô Song dùng tay nhẹ gõ đầu Địa Ngục Mã, nó như hiểu ý tứ của Vô Song khẽ gật đầu hí vang một tiếng sau đó quay đầu lại tiến thẳng về phía U Ám Sâm Lâm, Địa Ngục Mã quá nổi tiếng đặc biệt là một con Địa Ngục Mã trưởng thành cũng có thể thoải mái cùng hóa anh kỳ cao thủ chiến đấu nếu để nó tiến vào biên giới Việt Quốc chắc chắn sẽ gây một cuộc bạo động, gây nên vô số rắc rối không cần thiết.
Trước cửa Vĩnh Dạ thành mà một tiểu đội binh lính che kín toàn thân bằng một bộ giáp trắng, ánh mắt sắc lạnh đang kiểm tra từng đoàn người ra người vào trong Vĩnh Dạ thành. Khí thế của những người này không mạnh chỉ là luyện khí kỳ nhưng bất kỳ ai cũng có huyết khí mạnh mẽ đồng thời phía sau họ thấp thoáng hơi thở của máu, thấp thoáng sát khí, tất cả binh linh nơi đây đều lớn lên từ trong chém giết, lớn lên từ chiến trường.
Lạc Nhạn ánh mắt khẽ đảo một chút sau đó trong tay xuất hiện vài đồng ngân tệ chuẩn bị trả phí qua cổng bỗng nhiên bàn tay của nàng bị Vô Song nắm lại, Lạc Nhạn lập tức nhíu mày " Công tử có việc gì không? ".
Sắc mặt Vô Song lúc này tương đối khó chịu, hắn không phải khó chịu với Vĩnh Dạ thành trước mặt mà là khó chịu với khí tức sau lưng, khí tức của U Ám Sâm Lâm. Vô Song là ma thú thậm chí là thần thú chưa kể trước kia hắn làm bá chủ Ma Thú Sơn Mạch hắn thừa hiểu cái cảm giác mà mình cảm thấy trong U Ám Sâm Lâm rốt cuộc là gì, 'thú triều'.
Thú triều nói đơn giản là một thủy triều yêu thú tràn ra tấn công thành trấn của con người nhưng nguyên nhân chủ yếu của thú triều chính là sự tăng dân số quá nhanh của yêu thú trong rừng, bọn chúng lao ra ngoài căn bản là nhờ con người giải quyết bớt số lượng yêu thú quá đông đảo của mình, ở sau mỗi thú triều đều có kẻ thao túng, không phải siêu cấp yêu thú thì sẽ là con người.
Vô Song khóe miệng cong lên sau đó quay lại hỏi Lạc Nhạn " U Ám Sâm Lâm có hay xảy ra thú triều không ".
Lạc Nhạn lập tức biến sắc quay đầu về phía U Ám Sâm Lâm sau đó khẽ gật đầu " Công tử bên trong U Ám Sâm Lâm xác nhận là có thú triều bất quá thú triều này chính là do Dã Man Tộc thả ra, Dã Man Tộc chính là dùng cách này cướp đoạt vô số thành trấn của con người tuy nhiên bọn chúng cũng rất biết chọn quả hồng mềm để nắm, không bao giờ gây chiến với những ngũ phẩm thế lực trở lên mà chỉ bắt nạt những thế lực thấp hơn đổ xuống. Chẳng nhẽ lần này Dã Man Nhân lựa chọn Việt Quốc để ra tay? ".
Vô Song ánh mắt lóe lên một vệt sát khí nhàn nhạt sau đó gật đầu với Lạc Nhạn " Đi vào thành trước, vào thành sau đó kể cho ta về Dã Man Nhân, về chủ nhân của U Ám Sâm Lâm ".
Trong một quán trọ bình dân của Vĩnh Dạ thành, Lạc Nhạn cung kính rót trà cho Vô Song sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn " Công tử Dã Man Nhân không phải là một thế lực mà tiểu nữ có thể nắm được thông tin, bọn họ quá mạnh mạnh hơn Cửu U nhất tộc rất nhiều, cho dù thực lực của Dã Man Nhân chưa thể lên được đến siêu cấp thế lực như Bắc Băng Cung nhưng tuyệt đối có thể đứng vào hàng ngũ nhất phẩm thế lực siêu mạnh ".
" Chủng tộc này trời sinh thân thể cường hãn, càng chảy máu bao nhiêu thì càng mạnh, càng bị thương bao nhiêu thì càng mạnh, sau mỗi lần bị thương thì lại càng mạnh căn bản là cực kỳ khó đối phó, huyết mạch chảy trong người bọn chúng nghe đồn chính là huyết mạch của chiến thần ".
" Dã Man Nhân không thích làm việc chỉ thích chiến đấu cùng cướp bóc, chúng luôn đi đầu trong mọi vụ gây hấn, đi đầu trong mọi cuộc chiến. Nếu đánh thắng thì vừa có thể cướp được đại lượng tài nguyên lại vừa có thể dùng thương vong giảm dân số chủng tộc còn nếu thua thì dân số chủng tộc lại càng giảm được nhanh hơn, gánh nặng kinh tế càng nhẹ hơn, bọn chúng chỉ cần chạy tiếp vào trong U Ám Sâm Lâm thì tuyệt đối không ai có thể làm gì ".
" Dã Man Nhân là một chủng tộc cũng chia thành nhiều bộ lạc nhỏ phân tán chủ yếu ở khắp mọi nơi trong U Ám Sâm Lâm, bọn chúng sống dựa trên một quy tắc vàng, chỉ bắt nạt những kẻ yếu hơn, bộ lạc nhỏ nuốt thế lực nhỏ, bộ lạc lớn nuốt thế lực lớn ".
Vô Song lặng im suy nghĩ từng lời Lạc Nhạn nói, hắn đang cảm thấy tương đối trùng hợp, khi hắn vừa từ U Ám Sâm Lâm đi ra thì lại phát hiện ra thú triều, sớm không đến mà muộn không đến lại đến ngay sau khi Vô Song vừa để lộ một nguồn sinh mệnh lực khổng lồ trong U Ám Sâm Lâm, rất có thể thú triều lần này một phần liên quan đến hắn.
Đúng như Vô Song dự đoán, khi Vô Song cùng Lạc Nhạn tiến vào thành là bình minh, đến lúc hoàng hôn buổi chiều thì bầu trời phía U Ám Sâm Lâm đen kịt lại, yêu khí bắt đầu hình thành, phô thiên cái địa yêu khí ít nhất phải do hàng vạn yêu thú tập trung mà thành ".
Lúc này không chỉ là Vô Song mà binh lính trong thành cũng đã phát hiện ra không ổn, đèn đuốc thắp sáng trưng, từng con bồ câu đưa thư bay ra khỏi thành tiến về những tòa thành lân cận, tất cả cổng thành đóng chặt lại, toàn bộ tòa thành bị đặt trong một áp lực vô hình, tuy nhiên tất cả binh sĩ ngạc nhiên lại không có một ai sợ hãi, nắm chắc vũ khí trong tay nhìn về phương xa.
Vĩnh Dạ thành được xây dựng chính là để ngăn cản thú triều của U Ám Sâm Lâm chạy ra, trong lịch sử 500 năm của tòa thành này đã có tổng cộng 4 lần phá đi xây lại, 4 lần tòa thành bị phá hủy không ra hình thù tuy nhiên lại chưa một lần nào thú triều có thể công phá qua nơi đây.
Ít thì một năm một lần, nhiều thì ba tháng một lần, số lượng thú triều mà Vĩnh Dạ thành ngăn cản căn bản không thể đếm hết, các binh lính cùng người dân nơi đây đã chết lặng với tình cảnh này từ lâu.
Cửu sau của Vĩnh Dạ thành lúc này cũng mở ra, từng đoàn người thẳng tắp nối đuôi nhau rời khỏi thành không hề chen lấn hay xô đẩy, trẻ con người già cùng phụ nữ đi trước thanh niên trai tráng theo sau, tất cả những người dân ở trong Vĩnh Dạ thành chính là tập thành thói quen rồi, căn bản việc di dân đã trở thành bài bản.
Cửa phòng của Lạc Nhạn cùng Vô Song cũng vang lên tiếng gõ cửa, giọng tiểu nhị vang lên " Hai vị xin mời rời khỏi Vĩnh Dạ thành, tiền thuê phòng của cả hai vị sẽ được trả lại đầy đủ, thú triều đến rồi nếu không muốn làm gặp nguy hiểm xin nhanh chóng rời khỏi ".
Vô Song cùng Lạc Nhạn bốn mắt nhìn nhau sau đó cùng gật đầu, Vô Song hắn đã đến đây thì không bao giờ có chuyện khoanh tay đứng nhìn. Hai người chậm rãi rời khỏi căn phòng của mình, phương hướng hai người lựa chọn chính là tường thành, vị trí cao nhất để quan sát thú triều.
Phát hiện ra Vô Song cùng Lạc Nhạn có biểu hiện bất thường lập tức một đoàn binh sĩ ngăn cản họ lại đứng đầu là một trung niên nam tử khoảng 30 – 40 tuổi " Hai vị xin dừng bước, thú triều sắp đến hy vọng hai vị không có phân sự gì thì nhanh chóng rời khỏi Vĩnh Dạ thành ".
Vô Song mỉm cười nhìn Lạc Nhạn, Lạc Nhạn hiểu ý gật đầu sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của thủ vệ quân không ngờ nàng lại đạp không mà đi, ánh mắt xuất hiện nụ cười như có như không " cho ta gặp đại tướng quân của các ngươi ".
Đạp không mà đi chính là dấu hiệu của hóa anh kỳ cao thủ, trong mắt Vô Song thì thực lực của Lạc Nhạn cũng rơi vào đấu tông tại đấu khí đại lục, 18 tuổi đấu tông thiên phú cỡ này nếu ném về đấu khí đại lục tuyệt đối là tuyệt đỉnh thiên tài vậy mà theo nàng nói nàng còn không vào nổi top 100 thiên tài hàng đầu Nam Địa thậm chí còn chưa tính đến toàn bộ thế giới đủ để nhận ra thế giới này khủng khiếp đến mức nào.
Nhìn thấy hành động của Lạc Nhạn thủ vệ quân ánh mắt ban đầu từ kinh ngạc chuyển sang cung kính cực độ, họ không biết nữ cường giả này là ai khi mà cả Việt Quốc số hóa anh kỳ cao thủ tuyệt đối không vượt qua hai bàn tay bất quá có sự xuất hiện của một hóa anh kỳ cao thủ cũng khiến cuộc chiến này nhẹ nhàng hơn rất rất nhiều.
Rất nhanh Vô Song và Lạc Nhạn gặp được đại tướng quân của Vĩnh Dạ thành, Điền Hạo. Điền Hạo thoạt nhìn là một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần, lông mày rậm đen thân hình to lớn khuôn mặt chữ điền cùng với đôi mắt cực sắc, chỉ nhìn từ bên ngoài không khác gì một tôn hộ pháp.
Điền Hạo nhìn thấy Vô Song cùng Lạc Nhạn tiến đến liền bước lên trước một bước cung kính cúi đầu với Lạc Nhạn " Không biết tiền bối tôn tính đại danh là gì để vãn bối biết xưng hô ".
Ở nguyên tố thế giới căn bản không dùng tuổi tác để đo, ngoại trừ vấn đề tôn ti trật tự như sư huynh sư đệ, sư phụ đồ nhi hay quan hệ máu mủ ruột thịt nếu không kẻ yếu hơn luôn phải thấp hơn một đầu trước kẻ mạnh hơn, Điền Hạo gọi Lạc Nhạn là tiền bối cũng là điều dễ hiểu.
Lạc Nhạn quay đầu lại xin ý kiến Vô Song thấy hắn nhẹ gật đầu liền mỉm cười " Ngươi cứ gọi ta là Lạc cô nương là được, ta cũng không phải là cường giả của Việt Quốc chỉ là đi ngang qua đây thấy việc nghĩa thì ra tay tương trợ, không nói nhiều nữa đưa ta lên tường thành ".
Điền Hạo lập tức cung kính, khuôn mặt vui vẻ như bắt được vàng mang Lạc Nhạn cùng Vô Song lên tường thành khi đi ánh mắt hắn nhẹ liếc qua Vô Song, ánh mắt xin ý kiến của Lạc Nhạn sao dấu nổi một đại tướng đã trải qua vô số thăng trầm như ông ta.
Điền Hạo cũng không có thời gian quan tâm đến thân phận của Vô Song cùng Lạc Nhạn căn bản mà nói chỉ cần hai người này chịu cứu giúp người dân Vĩnh Dạ thành thì Điền Hạo đã trăm ơn vạn ta. Hắn năm nay cũng đã 60 tuổi thực lực cũng chỉ là khai môn tứ trọng, cả đời này không biết có cơ hội Hóa Anh không, bằng vào thực lực của hắn muốn thủ qua một đợt thú triều vẫn có thể nhưng chỉ là thủ mà thôi chắc chắn phải có Hóa Anh cảo thủ tiến đến tọa trấn.
Trên tường thành Vô Song ánh mắt khẽ bao quát phương xa, cả Điền Hạo cùng Lạc Nhạn đều tự giác đứng sau hắn một đoạn lấy Vô Song làm trung tâm. Vô Song đứng trên cao ánh mắt càng ngày càng nhíu lại, khí tức của đợt thú triều này phi thường không ổn.
Vô Song lập tức lạnh giọng " Thú triều bình thường các ngươi gặp mạnh đến mức nào? ".
Điền Hạo giật mình nhưng cũng rất nhanh cung kính trả lời " Bẩm công tử thú triều nhỏ thì chỉ có khai môn kỳ yêu thú xuất hiện tại hạ vẫn có thể chống đỡ được nhưng nếu thú triều lớn thậm chí có hóa anh kỳ yêu thú cầm đầu khi đó tại hạ cũng chỉ biết tử thủ trong thành đợi cứu viện mà thôi ".
Vô Song thở dài một hơi sau đó cười khổ nói "Ngươi chuẩn bị tinh thần bỏ thành đi, đợt thú triều này căn bản Vĩnh Dạ thành không có tư cách thủ ".
…......................
Sâu bên trong thú triều, hàng vạn yêu thú ánh mắt đỏ rực xếp thành hàng chỉ cần có hiệu lệnh thì lập tức lao tới, hung hãn vô cùng. Ở ngay sau trận hình yêu thú khổng lồ đó là khoảng ba mươi bóng người thấp thoáng khoanh tay mà đứng.
Những người này chỉ mặc một cái nội khố để lộ từng đường cơ bắp khỏe mạnh hoàn mỹ, ánh mắt đỏ rực như có hỏa diễm bên trong, bọn họ màu da cũng cực kỳ lạ xanh và đỏ, trên mũi, tai hoặc môi đều đính nhẫn bạc đây chính là Dã Nhân Tộc.
Người đứng ở giữa đám người này toàn thân màu đỏ, sau lưng có một thanh đại đao dáng người phi thường cao lớn ít nhất cũng phải 3m thậm chí trên người hắn ta còn được trang bị một bộ chiến giáp khắc hắn với phần còn lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vĩnh Dạ thành nhè nhẹ xuất hiện một vòng sát khí " Ra tay đi ". Sau hiệu lệnh của hắn hàng vạn yêu thú như được thả xích ra vậy lập tức gầm rú lao ra khỏi U Ám Sâm Lâm, yêu thú nhiều đến mức còn tạo ra từng trận động đất, bên trong Vĩnh Dạ thành từng kiến trúc rung lên.
Trên thành cao Điền Hạo miệng há hốc kinh hãi gần chết lùi lại ba bước mới ổn định được thân hình hắn cả đời còn chưa nhìn thấy thú triều nào khủng khiếp như vậy, đi đầu đàn yêu thú đã có 10 con hóa anh kỳ đang đạp không mà tới khí thế bóp nghẹt lòng người, đây không phải là đồ thành bình thường, đây là trận hình diệt quốc.
Team Đang Bí Ý Tưởng-TruyệnCv