Chương 8: Đội ngũ tập hợp

Đạo Mộ Tàng Thư

Chương 8: Đội ngũ tập hợp

"Nói vậy là huynh cũng mơ thấy giấc mơ đó?"- Tôi sững sờ hỏi

"Không hẳn. Ta không mơ nhưng vài ngày trước có một kẻ lạ mặt để lại trước cửa nhà ta một mảnh giấy. "

"Trên đó có gì vậy?"

"Trên đó nói cậu đang gặp nguy hiểm, nếu ta không ra tay thì không chừng sẽ không còn gặp được cậu nữa. Ta lúc đầu cũng không tin. Nhưng sau đó email của ta được gửi đến một bức ảnh. "

"Là ảnh của tôi?"

"Không sai. Hơn nữa còn rất đáng sợ. Mặt cậu bê bết máu, tóc dài che kín hết mặt, râu ria xồm xoàm như chưa bao giờ cắt. Ta lập tức cho người đi điều tra nhưng không thể tìm ra dấu vết của kẻ kia. Hắn đã xóa sạch toàn bộ dấu vết trước khi gửi thông tin cho ta. Ta cũng đã nhờ chuyên gia máy tính xác minh, bức ảnh đó có thể hoàn toàn là thật, không hề dấu hiệu làm giả."

Mồ hôi tôi đổ đầy dọc khắp sống lưng thẳng, ướt lạnh. Giữa mùa hè nhưng bỗng dưng tôi không cảm thấy nóng mà rét run.

"Ta cũng thực không tin vào mắt mình, nhưng bức ảnh đó không phải là giả mạo. Quen biết từ nhỏ tới lớn, huynh không giấu ta là có người anh em nào song sinh đó chứ?" Lão Dương cười khểnh.

"Đừng có mà đùa ta. Huynh cũng biết ngoài ta ra thì ông già ta chẳng còn ai khác nữa đó thôi."

"Ai mà biết được ông già cậu có phong lưu đa tình, quãi "hạt giống" lung tung không đấy chứ? Ông ta có mấy khi ở nhà đâu?" Hắn ta cười lớn

"Thật là tức chết mà, đến nước này rồi mà huynh còn đùa được à?" Tôi tức đến vằn mắt

Mà kể ra hắn nói cũng hoàn toàn có lý, ông già tôi có mấy khi ở nhà. Chuyện mà ông ấy quãi lung tung ở ngoài, ai mà biết được. Nhưng dù sao thì giả thiết này cũng không đáng tin cho lắm. Ông là người không có thói trăng hoa, làm việc bên ngoài nhưng mẹ tôi chẳng bao giờ phiền lòng vì ông, còn ủng hộ ông bôn ba ở ngoài.

"Ngay sau khi được gửi ảnh, ta lập tức lên đường đến đây. Vừa đến đây thì ta cho người đi điều tra, may thay cậu chưa gặp chuyện gì. Thấy nơi này quá yên ắng nên ta thử làm loạn một vố xem. Ai ngờ làm cậu tức chết, còn đắc tội tay Trung gì đó nữa, thật là vui quá đi mà " Hắn ta vẫn tiếp tục cười

"Huynh muốn chết à?" Tôi giơ quả đấm lên dọa

Bất giác hắn lại trở nên nghiêm túc, rũ bỏ đi dáng vẻ "không đứng đắn" vừa rồi

"Cũng có thể còn một khả năng khác."

"Là gì?" Tôi vội vàng hỏi

"Chính là cậu trong bức ảnh."

Tôi giật mình đến mức tim như bị đè nén lại bằng một khối sắt lớn. Nếu như trường hợp đó là thật thì sao? Tôi đã đi lại trên giang hồ chục năm nay, không có lý gì lại sơ suất như thế. Điều này nghe thật vô lý nhưng không phải là không thể xảy ra. Một khi đã loại bỏ hết tất cả các khả năng không thể xảy ra, thứ còn lại cho dù không đáng tin đến mấy, cũng vẫn là sự thật.

"Cũng chỉ là ta đoán vậy thôi, bất quá cậu không cần lo lắng đến mức ấy." Hắn điềm tĩnh rồi lại nhấp một ngụm trà Long Tỉnh thượng hạng

Xem ra chuyến đi này có chút không dễ dàng rồi.

"Ta biết được truyện đi đổ đấu cũng là nhờ hắn để lại một ảnh mảnh đồ hình rách trong email ẩn mà hắn gửi cho ta. Ta biết ngay là kẻ này muốn ta đi đổ đấu cùng cậu nên ta đến đây để thương lượng. Ta thực sự muốn xem trò chơi mà hắn bày ra cho chúng ta là cái gì "

"Nếu đã là như vậy, cứ theo huynh nói, chúng ta sẽ đi đổ đấu. Nhưng làm sao huynh biết là ta cũng có ý muốn tương tự?"

"Hắn ta cho ta biết sự cố xảy ra với đoàn thổ phu tử của ông nội cậu hôm đó."

"Huynh...huynh biết rồi? "

"Không sai. Xem ra kẻ này biết thực quá nhiều chuyện, hơn nữa, rất có thể là một người trong số chúng ta. Chắc chắn hắn đang ở nơi nào xung quanh đây, nhìn bộ mặt khờ khệch của chúng ta mà cười." Ánh mắt lão Dương bỗng chốc lộ rõ vẻ sâu hun hút, không thấy đáy, khiến người khác không khỏi nhìn vào mà không thoát ra được.

Tôi run tay, đưa chén trà lên hớp một hụm. Trà nóng đối lập với cái thứ khí hàn lạnh bỗng dưng trào lên trong người tôi kia, bất giác tạo nên một cảm giác thật nhộn nhạo khí trong bụng, khó chịu, bứt rứt không yên. Mục đích của kẻ đã đưa bảo đồ vào tay tôi rốt cuộc là gì. Liệu có còn kẻ nào trong bóng tối giật dây cho hắn, điều khiển hắn?

Tôi liếc ánh mắt đăm chiêu sang lão Dương một lúc, cố gắng trấn định tinh thần rồi nói:

"Ta trước giờ chưa xuống đấu lần nào, kinh nghiệm thực không có. Hơn nữa trước đến nay chủ yếu chú trọng đến việc kinh doanh nên quen biết khá ít với thổ phu tử, mà đội ngũ lần này tiến vào cái đấu đó hung hiểm vô cùng, khiến ta không khỏi lo lắng việc tìm ra một đội ngũ có chất lượng tốt."

"Cậu yên tâm, ta đã chuẩn bị chu toàn cho cậu. Cố gắng sắp xếp kinh doanh ở đây, ngày mai theo ta về Hải Phòng gia nhập đội ngũ. Tình hình cấp bách, không thể chậm trễ."

"Theo ý huynh vậy. Vậy đêm nay huynh nghỉ ở đâu?"

"Khách sạn Thiên Vũ. Chỗ đó có người của ta hoạt động ở đây. Cậu không cần lo lắng. Bây giờ ta về khách sạn trước. Bao giờ chuẩn bị xong thì tới chỗ ta "

Dứt lời, hắn chỉnh lại vạt áo ngay ngắn rồi theo thuộc hạ lên xe.

Tôi ngồi lại trong tiền sảnh, bất giác không khí trở nên thật khó tả, vừa có cảm giác áp lực vơi đi nhưng cũng có linh cảm một thứ gì khác còn dữ dội hơn sẽ đến tiếp theo.

Tôi lập tức cho gọi Tiểu Viễn, giao cho cậu ta xử lý thương vụ làm ăn trong thời gian Tiểu Hoàng dưỡng thương thế. Nếu bất trắc lão Trung kia quay lại gây sự thì cứ gọi điện cho ông chủ Long là chủ quản trong giới ở Hà Thành, tôi đã thu xếp trước. Ông chủ Long ra mặt thì tên Trung kia nhất định không thể không nể.

Tôi nói với Tiểu Hạnh:

"Chuẩn bị cho tôi một chút quần áo, không cần cầu kì, càng gọn nhẹ càng tốt cùng một số đồ dùng cá nhân, cố gắng nhanh cho tôi một chút. Tôi có chuyện gấp "

"Vâng, ông chủ"-Tiểu Hạnh nhẹ giọng đáp.

Sáng hôm sau, tôi đã đến khách sạn của thuộc hạ lão Dương. Hắn đã chờ sẵn trong xe. Khi tôi vừa lên xe thì lập tức xuất phát rời khỏi thành đến Hải Phòng.

Gia tộc lão Dương là một gia tộc nổi tiếng trong giới ở Hải Phòng, chủ yếu buôn bán qua đường chợ đên trên biển với Trung Quốc. Hơn nữa với sự rối ren trong giới ở Hải Phòng, có thể đứng vững lâu như vậy chứng tỏ gia tộc này không những nắm tài lực mà còn có thế lực trong tay không hề nhỏ. Ông nội hắn cũng là thổ phu tử cùng thời ông nội tôi, có thể nói là một thổ phu tử hàng đầu Việt Nam thời đó. Gia tộc hắn cha truyền con nối bản lĩnh, hắn hiện nay cũng là một trong những phu tử hàng đầu. Còn tôi, xem sách còn bị cấm đoán huống chi là xuống đấu.

Sau khi đi một quãng đường không ngắn cũng không dài, tôi cũng đã đáp chân tại gia viên của Phan gia. Gia viên hoàn toàn không thua kém gì gia viên của gia đình tôi tại Hà Nội. Bên trong đã tấp nập có người chờ sẵn. Tôi nhanh chóng bước vào. Lão Dương bước vào, lập tức trong tiền sảnh tiếng huyên náo trùng xuống, xem ra hôm nay là một buổi trưng bày hàng mới ra lò của lão.

"Các vị, xin hãy trật tự. Hôm nay Phan gia chúng tôi có một số hàng mới ra lò vừa được đem từ đấu lên, còn nóng hôi hổi chưa qua tay người nào cả. Thế nên các vị hôm nay hãy đấu giá một cách công bằng nhất. Thần vật hôm nay là một Long Triện từ thời Lý, hàng độc có một không hai"

"Tuấn, cậu cho bắt đầu buổi đấu giá đi. Ta có chút chuyện muốn bàn với ông chủ Sơn"

Gã thuộc hạ tên Tuấn gật đầu rồi bắt đầu cho đấu giá hàng.

Tôi cùng lão Dương đi vào hậu sảnh, đã có một nhóm người chờ sẵn.

"Đây chính là đội ngũ của chúng ta. Lần gắp lạt ma này đều là nhờ công sức của ông chủ Vương ra mặt nên đội ngũ của chúng ta mới có thể tập hợp được các cao thủ đây. Nào, mọi người làm quen đi"

Tôi tiến đến bắt tay từng người, lão Dương từ từ giới thiệu

"Đây là Long Vũ, cậu ta từng là quân nhân xuất ngũ, bản lĩnh không hề nhỏ, theo tôi cũng đã lâu. " Một gã đàn ông trung niên nhưng nhìn vẻ ngoài không hề già một chút nào bắt tay tôi. Hắn khá cởi mở

"Chào ông chủ Sơn, nghe danh ông chủ đã lâu. Hôm nay được diện kiến quả thật là niềm vinh dự của Vũ tôi."

"Huynh đệ quá khen, chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân nhỏ, không đáng để huynh bận tâm. " Tôi bắt tay lại hắn."

"Vị này là Trung Lâm, một trong những thổ phu tử có tiếng của phía nam, thuật tham huyệt định vị đã đạt đến cảnh giới thâm sâu "

"Chào vị huynh đệ đây" Tôi cười bắt tay với hắn

"Ông chủ Dương chẳng phải lại nói quá rồi hay sao, lần gắp lạt ma lần này nhất định là rất khó khăn, được hợp tác với mọi người là một niềm may mắn " Hắn cười ha ha lớn

"Còn vị huynh đệ đây..." Tôi đưa tay định bắt tay với người cuối cùng, hắn ta lạnh lùng quay đi, chỉ nở một nụ cười nhạt trên môi rồi bước ra ngoài. Người nọ mặc một chiếc áo gió nhẹ trùm đầu, sống lưng thẳng, dáng đi tiêu sái, đạo mạo cao thấm tràn đầy vẻ bí hiểm.

"Hắn...?"

"Là người thân tín của ông chủ Vương, tay "to" như thế nào thì ta cũng không biết. Nhưng người này được ông chủ Vương tín nhiệm, chắc chắn không phải tầm thường. Đề phòng hắn vẫn hơn."

Tôi khẽ gật đầu theo lão Dương.

"Nào, chúng ta mau chuẩn bị, ta đã đặt bàn rồi. Chuyến đi này cần sự giúp đỡ của các vị huynh đệ bằng hữu rất nhiều. " Nói rồi hắn đưa tay ra trước mời hai vị còn lại.

Tôi đứng lặng im hồi lâu nhìn theo thân ảnh bí ẩn rồi lại nheo mắt nghĩ về bức ảnh kia. Trong đầu tôi bất chợt hiện ra hình ảnh đầu tóc tôi bù xù, mặt mũi đầy máu, thật đáng sợ. Bức màn bí mật này ngày một dẫn đến nhiều bí ẩn dù đang được tôi từ từ vén lên.

____________________________________________________