Chương 13: Thất lạc (1)

Đạo Mộ Tàng Thư

Chương 13: Thất lạc (1)

"Khục...Khục"- Âm thanh phát ra do 2 cánh cửa dần tách rời nhau ra

"Hay quá, cửa mở ra rồi này" - Vũ vui mừng.

"Huynh làm thế nào mà mở được mật mã đó vậy?" -Lão Dương hỏi

"Ta cũng không biết được, nhưng có vẻ là nhờ tấm bảo đồ này. Khi ta vừa thử giơ lên soi sáng, tình cờ đặt vào những nét đứt đoạn, không ngờ tất cả những nét đứt đoạn đó đều dần dần thu về giống một hình thù rồi sau đó cơ quan khởi động cho cửa mở ra." Lâm đáp

"Hình gì vậy?" Tôi hỏi

"Huynh có thể lại đây xem"

Tôi và Dương tiến lại, dưới ánh sáng chiếu của đèn mỏ, đường nét ẩn dưới bảo đồ hiện ra mờ mờ.

"Là đầu sói" - Tôi và Dương cùng nhìn nhau

"Không sai, và hình dạng hợp thành từ những nét đứt đoạn trên cửa kia cũng tương tự. "

"Bảo đồ có khả năng mở cửa, xem ra kẻ đó còn cho sẵn chúng ta cả chìa khóa để vào. Nhưng.... làm thế nào mà mở được, cuộn tấm da này vào thành chìa khóa rồi đút vào à? " Vũ hỏi

"Là từ tính" Lâm trả lời một cách đương nhiên.

"Từ tính, huynh đùa tôi à, làm sao một tấm da dê lại có từ tính. Mà cho dù nó có gắn nam châm thì chắc chắn ta đã biết, vì nếu gắn vào nó đâu có nhẹ như vậy, hơn nữa, cho là khả năng trong lòng ngọn núi này có chứa loại quặng có từ tính mạnh, thì đến bây giờ chắc chắn chúng ta không nói chuyện với nhau qua bộ đàm rõ thế này đâu. "

"Nếu ta bảo được thì sao? "

"Thì ta sẵn sằng dập đầu gọi huynh hai tiếng Đại Ca, còn huynh không làm được thì ngược lại" Vũ đáp chắc chắn.

"Nói được làm được " Lâm cười

Nói rồi hắn lấy ra một chiếc la bàn, nhẹ nhàng đặt lên tấm da dê. Kim la bàn quay tròn, những đường nét ẩn lại dần dần hiện lên, ghép lại với nhau thành hình đầu sói, thậm chí còn rõ hơn lúc hắn đặt thử lên cánh cửa.

"A... Là.. thật à? "

"Chắc kèo tôi mới dám chơi chứ "

"Vậy huynh thử giải thích đi, giải thích được coi như ta khuyến mãi thêm 2 tiếng Đại Ca Lâm nữa. " Vũ lập tức lật lọng vì biết chắc tên kia dù là chuyên gia về cơ quan mật mã cũng chưa gặp thể loại này bao giờ, hắn còn chưa hiểu mô tê gì, mới nhận ra là từ tính thì cửa đã mở, làm sao mà giải thích được.

"Cái này thì ta cũng không biết, coi như ta không cần cái khuyến mãi của ngươi, nào dập đầu gọi đi"

"Không phục, huynh không giải thích được thì cũng chỉ là ăn may thôi "

"Là bột sắt từ được rắc vào bên trong tấm bản đồ " Huynh đệ bí ẩn nói

"Bột sắt từ có trong da dê? Mụ nội nó con dê này ăn sắt à?"

"Dê không ăn sắt, nhưng cho bột sắt từ vào da dê là có thể. Các người nhìn kỹ đi "

Tôi lập tức lật tấm bản đồ lên căng mắt ra nhìn thật kỹ.

"Là 2 lớp da dê ép sát vào nhau chứ không phải 1 lớp. Nhưng 2 tấm da dê mà ép đến mức tưởng chừng như một thế này, kĩ thuật gì cao siêu vậy?"

"Là 2 lớp da dê, chính xác là khi chế tác, người chế tác sau khi khắc biểu tượng sẽ đặt một sợi kim loại mỏng hơn sợi tóc theo đường đã vẽ rồi phủ bột sắt từ lên tấm da, sau đó lấy tấm da khác đậy lại và mang đi ép, sau khi ép xong thì mới vẽ đồ hình lên trên. Và bằng một cơ chế đặc biệt nào đó trên cửa, từ tính sẽ được kích hoạt vào sợi kim loại bên trong và bột sắt từ sau đó sẽ bám vào dây như nam châm, lộ ra biểu tượng ẩn "

"Sao huynh biết" Tôi há hốc mồm sau khi vừa được thông não bằng tràng kiến thức uyên thâm.

"Thứ như này ta từng gặp một lần, trong một cổ mộ bên Trung Quốc. "

" Vãi, sợi kim loại mỏng hơn sợi tóc, hai tấm da dê ép vào tưởng chừng như một, lại còn bột sắt từ và cơ chế chính xác trên cửa. Kĩ thuật chế tác cao như vậy, không thể tin nổi đây còn là một dân tộc đang lạc hậu đến bây giờ."

"Có thể tổ tiên của họ đã gặp một biến cố nào đó mà toàn bộ những công nghệ đó biến mất. Tình cờ ta biết được điều này trong một thư tịch cổ trong lần đạo mộ đó. Tuy nhiên kẻ am hiểu về văn tự nhất của đoàn ta, lại chết trước đó nên ta cũng không dịch được gì nhiều vì đó là tiếng cổ, chỉ đọc được vài dòng như trên."

"Thôi nghỉ ngơi cũng đủ rồi, kĩ thuật chế tác cao cùng với cơ quan làm cho nước chảy theo giờ đủ hiểu là nơi này không biết còn bao nhiêu cơ quan nguy hiểm nữa đang chờ chúng ta đâu. Tốt nhất nên cẩn thận. Khởi hành thôi. " - Lão Dương lên tiếng

"Khoan đã, hắn ta còn chưa lạy " - Lâm cười rồi chỉ vào Vũ.

"Giờ không phải lúc, để sau đi, rời khỏi nơi này 2 người muốn làm cái gì thì làm. "

Cả đoàn lại thu dọn lại, xốc ba lô lên và đi vào đường hầm có cửa vừa mở. Con đường này cũng không có gì khác con đường lúc nãy. Vẫn hai bên phẳng lỳ, thi thoảng có nơi nước thấm. Nhưng có vẻ như là ở đây đông vui hơn, ít ra còn có vài ngọn cỏ mọc len qua các khe nứt, không như cái mới vào, trơ trọi toàn đá với nước đọng. Mùi ẩm thấp sộc mạnh vào mũi. Tôi đành miễn cưỡng bóc phong kẹo cao su nhai rồi lấy khẩu trang bịt mũi lại.

"Chỗ này ẩm quá, mùi hình như cũng hơi nặng thì phải " - Vũ nói sau khi vừa bước chân vào căn thất vừa mới đến.

"Hình như ở đây có minh khí này " Lâm reo lên, chỉ vào góc tường có một đống xu cùng dây chuyền đựng đầy trong mấy cái bát bằng kim loại đã rỉ hoen xanh lè.

"Để xem nào, Đại Việt thông bảo, còn có niên hiệu Thuận Thiên, xem ra là vào đầu thời Lê rồi."
Lão Dương xoa cằm. " Còn mấy cái bát rỉ xanh loét kia ta đoán là đồng, trong điều kiện ẩm ướt đã rỉ gần hết. Mấy thứ này chẳng đáng giá đâu, bỏ đi.

Lâm tiu nghỉu bỏ ra, nhưng bỗng nhiên trong tay hắn tự dưng ngứa kỳ lạ.

"Có ngửi thấy mùi gì không mọi người, ngai ngái mùi... thảo dược và nhựa thông, lại còn hơi nặng mùi... tử thi " Vũ nói

"Là đồng tiền đút miệng của người chết.Xem ra... lượng tiền này cho thấy có lượng người chết rất lớn ở đây, có thể là một hố chôn tập thể,thế nên nơi này mới có mùi tử khí nặng như vậy " Lão Dương xem xét

"Vậy xác đâu, tiền nhiều như vậy mà vẫn còn nặng mùi, chứng tỏ xác được bảo quản tốt chưa tan hết, nhưng lạ ở chỗ quanh đây đều không có xác, còn chỗ tiền kia nữa, không lẽ có tên điên nào rảnh háng móc hết tiền trong mồm xác chết ra rồi chất lại một đống ở đây, lại còn để bốc mùi nữa. "

"Rất có khả năng những đồng tiền này bị nhiễm thi độc "

Lúc này, bàn tay Lâm bỗng rưng nóng ran rồi xuất hiện mảng màu tím than dần kết lại trên tay. Hắn thét một tiếng rồi nói: "Hình như tay tôi thi độc rồi "

"Sơn, lục trong túi lấy một ống huyết thanh trị độc đa dụng tiêm cho hắn "- Lão Dương bảo tôi

Tôi bèn bỏ ba lô ra sau lục túi, nhưng dường như mọi thứ không thể "nhọ" hơn được nữa

"Hình như... là rơi rồi... Có thể trong lúc chúng ta vượt thác "

"Cái gì? Tôi còn quý cái mạng này lắm, đừng đùa tôi như thế " - Lão Lâm cười khổ

"Thực sự là vậy"

"Tổ tông ơi, Lâm ta đường đường một đời uy danh hiển hách trên bánh tông dưới tử thi ta còn không sợ, nay lại gặp cái tên hậu đậu nhà ngươi"

Vị huynh đệ bí ẩn khẽ lắc đầu, từ trong người rút ra một con dao găm đen, cầm bà tay tím bầm của Lâm lên

"Huynh định làm gì vậy, đừng nói là... chặt tay... ta nha"

Hắn gật đầu, con dao găm giơ lên rồi hạ xuống nhanh như chớp. Lâm nhắm mắt để tránh cảnh tượng máu me. Đạo mộ từng này năm rồi, thôi thì hôm nay con như xui xẻo mất cánh tay đi. Những hắn chỉ cảm nhận một đường cứa dọc lòng bàn tay.

" Nắm chặt tay vào, bóp mạnh cho máu độc ra hết "

Lâm bèn nắm chặt tay, Bí Ẩn liền dồn lực điểm vào hai huyệt trên vai và bắp tay Lâm.

"Ta đã phong huyệt lại, trong vòng 72 tiếng nữa, độc sẽ không phát tác, còn sau đó ta không chắc, huynh sống được hay không là do ý chí của huynh. Và đương nhiên là cần phải trong bệnh viện, chứ 72 h nữa mà không thoát ra thì ý chí có bằng trời huynh cũng không thoát chết đâu "

"Có tiếng thứ gì đó động đậy" Long Vũ dò xét, rồi cạo lớp đất ẩm dưới nền lên

"Là một quan tài.... thủy tinh. "

Tử thi trong quan tài nhìn vẫn còn rất nguyên vẹn, một cô gái thật đẹp, nhìn trông giống như ngủ say dưới làn da trắng chứ không ai nghĩ đây là một tử thi

Bỗng tử thi đột dưng mở mắt, nắp quan tài bật ra. Vũ hét

"Maaaa.... À quên.... Bánh tông "

Tức thì, tất cả mọi người đều quay lại phía sau:

"Mụ nội nó, phải dùng móng lừa đen sớm thế à" - Dương bực bội lục ba lô lấy móng lừa đen

"Không công hiệu đâu, Tử khí của nó, ta không để đo được. Đây là đại tông tử tích oán khí trăm năm rồi, móng lừa đen bình thường... e không công hiệu " Bí Ẩn nói

"Vậy làm thế nào??? "

"Còn làm thế nào nữa, chạyyyyyy..... "

"Mọi người, theo tôi lối này, chạy mau, chúng ta đấu không lại "

Mọi thứ xảy ra như chớp mắt, cái thứ xinh đẹp lúc nãy, giờ đã hóa thành dị dung, đôi mắt hóa thành màu đỏ, lưỡi dài ra tách thành hai, sau lưng mọc thêm 4 cánh tay nữa, miệng không ngừng phun ra thứ dịch đen ngòm kinh khủng. Dưới chân bắt đầu bị thay thế bằng một đám tóc rậm rạp

"Bà nội nó- Là Oán Thi Tử Phụ, chạy nhanh lên đừng có quay lại "