Chương 11: Huyết động

Đạo Mộ Tàng Thư

Chương 11: Huyết động

Cái đầu lâu còn nguyên vẹn cả tóc đang bị lũ trùng đỏ đục khoét bị tôi ném văng xa ra mấy mét, lăn lông lốc trên nền đất lá cây khô mục ruỗng, da thịt trên cơ mặt vẫn còn chưa phân hủy hết, nhưng cũng không hề còn nguyên vẹn mà lại nhầy nhụa một đống xen lẫn cả trùng.

"Cái...cái kia...!" Tiếng nói xen lẫn hơi thở mạnh của Long Vũ, hòa lẫn vào trong bầu không khí ngột ngạt nơi rừng rậm.

"Chính xác là một cái thủ cấp, thật tàn nhẫn. Đi, ra xem xem thế nào." Lão Dương thở dài một tiếng rồi bước đến, nhanh chóng đeo vào chiếc găng tay cao su rồi đi về chỗ tôi ném cái đầu.

Lão Dương soi đèn, nheo mắt. Buổi sáng sớm nơi rừng rậm, ánh sáng lập lòe giữa từng tầng lá cây xen lẫn, cơ hồ làm người ta không thể nhìn rõ được mà toàn bộ hình ảnh diễn ra trước mắt đều trong một trạng thái mờ ảo, hư vô.

"Là...., hình như là tên dẫn đường... thì phải, nhìn tình trạng phân hủy này, có thể là chết từ đêm qua, về nguyên tắc thì mới chết không thể phân hủy ra mức độ này nhanh như vậy...Quá nửa là do đám trùng kia gây ra." Lão Dương lật qua lại cái đầu lâu.

"Nhưng xác hắn đâu, ở đây chỉ có mỗi thủ cấp của hắn. Không có dấu vết tấn công của dã thú, không có dấu hiệu va đập, nhưng thứ gì lại khiến hắn chết man rợ và đau khổ thế này." Tôi lắc đầu thở dài

"Không do dã thú tấn công, có khi nào là đám người chúng ta đụng độ trong rừng? Nhưng, giết tên này thì đâu có giá trị gì với chúng, hơn nữa mục tiêu của chúng hôm qua là chúng ta, có thể hắn đã chạy trốn trong lúc chúng ta đấu súng với đám người kia. Liệu có phải bọn chúng muốn cản đường chúng ta, hay ít nhất là phân tán sự chú ý của chúng ta về chúng. Đám người này quả thực quá tà môn..." Vũ tiếp lời

"Nếu muốn cản chân chúng ta thì từ đầu mời chúng ta đến cái chỗ khỉ gió này làm quái gì " Lâm phì mạnh một tiếng

"Vũ khí hỏa lực tốt, trang thiết bị mạnh, nếu như mục đích là đổ đấu thì sao còn mời chúng ta. Mục đích là muốn chúng ta đến dò đường cho chúng, nhưng lại giết người dẫn đường của chúng ta, lại còn xua chúng ta đến góc nào không biết, làm như vậy là có ý gì. Cái bọn này tôi thực muốn đánh một trận, giết sạch cả lũ đi cho xong. " Vũ nghiến răng.

"Còn một khả năng khác, tuy hơi vô lí, nhưng có thể. Là do lũ trùng kia gây ra" Lão Dương lạnh lùng đặt cái đầu xuống, liếc mắt về phía vị huynh đệ tâm cao khí ngạo đang ngồi trên cây, tỏa ra luồng dư quang sắc lạnh đến gai người.

"Trùng giết người, phân hủy xác nhanh với tốc độ chóng mặt, lại còn giết người theo kiểu chặt đầu chứ, con bà nó, nghe cứ như là phim trinh thám với thủ đoạn giết người tinh vi bằng trùng bọ chiếu trên truyền hình à" Lâm lại phì phát thứ hai.

"Không có gì là không thể" Giọng nói lạnh lẽo u hàn phát ra từ vị huynh đệ bí ẩn

"Loại độc trùng tà môn thế này, ta phải cách xa chúng ra một chút, không biết phía trước còn nguy hiểm gì, nhưng đây chính là mối nguy hiểm đầu tiên, hiện tại ta chưa rõ ràng về chúng, tuyệt đối nên cẩn thận" Tôi nhẹ cất tiếng.

Dòng nước nhỏ trước mặt có màu đỏ, có thể... là do loại trùng này gây ra. Thử lần theo dòng nước xem có phát hiện gì nữa không. Mọi người, mau xuất phát, tuyệt đối không chậm chễ được." Lão Dương lên tiếng, sốc lại tinh thần cho mọi người.
Tất cả đều thu dọn hiện trường nhanh chóng, đeo lại ba lô lên lưng, lấy lá cây mủn và đất mùn đắp cho cái thủ cấp đáng thương kia một cái nấm đất nhỏ, rồi tiếp tục mò theo dòng nước có màu đỏ đó.

Được khoảng 20 phút, cả bọn đã ra đến một khu vực ven bờ dòng nước, chất ngổn ngang đá cuội tròn lông lốc, xen lẫn màu hơi đỏ của dòng nước. Khu vực này quang đãng hơn khu rừng rậm vừa rồi, trời cũng đã sáng hơn, sương sớm trong rừng cũng đã dần tan, đang từ từ được ánh nắng ấm áp thay thế

"Nhìn kìa, kia chẳng phải là... " Vũ đột nhiên lên tiếng

Cả đám chạy về hướng Vũ chỉ, một cái xác không đầu cạnh dòng nước, chứng tỏ là của tên dẫn đường xấu số kia rồi.

Chạy đến nơi, thấy bên cạnh cái xác rơi ra một đống lỉnh kỉnh nào là đèn pin, thuốc nổ dẻo, bộ đàm, chúng tôi không khỏi lắc đầu thở dài:

"Đúng là quả báo mà, đây chẳng phải là đồ của chúng ta sao, tính ăn cắp xong đem bán hả, đáng tiếc, đáng tiếc, chết trước khi nhìn được thấy tiền, thật là khổ quá đi mà." Long Vũ lắc đầu

"Xem ra, cuộc đấu súng hôm qua là do hắn và đồng bọn gây ra, tính giết người diệt khẩu trong núi hoang rừng thẳm để cướp đồ, cuối cùng lại chết thảm hại trên chính địa bàn của mình, coi như ông trời có mắt đi"
Tôi nhìn vào cái xác nằm im lìm trên mặt đất, khẽ hít một ngụm khí lạnh rồi nhắm mắt.

"Tên đồng bọn hôm qua của hắn bị dao săn làm thương ở đùi, chắc hẳn cũng không ngờ được là lại đụng phải cao thủ, tạm thời di chuyển khó khăn, bất quá chúng ta không cần lo đến hắn " Lão Dương đáp

"Chỉ cần hắn quay lại ta sẽ giết không tha, diệt cỏ phải diệt tận gốc, tránh gây hậu họa ", vị huynh đệ kia hướng ánh mắt lạnh lùng sắc như dao nhọn vào cái xác không đầu nằm bất động

"Mau thu dọn lại đồ đạc hắn cướp, hôm nay tạm xem như không thu hoạch được gì cả, mau tìm đường thoát ra khỏi nơi này, rồi sau đó quay lại sau." Lão Dương ra hiệu

Cả bọn đành miễn cưỡng nghe theo hiệu lệnh, dù sao thì đội ngũ này cũng là do hắn lập nên, hiển nhiên là đội trưởng rồi.

Tôi đành thũng thẵng bước đi, trong lòng như nặng hơn, bỗng dường nhu có vật gì nhọn nhọn đâm vào đế giày cao su.

Tôi nhấc chân lên, một mảnh sứ, mảnh sứ tráng men đỏ, trên đó có một vài họa tiết đối xứng hình vuông, xen lẫn hình cầu. Tôi thầm thắc mắc, ở đây là vùng núi hoang vu, không người ở, trừ phi thợ săn lên núi, nhưng núi này làm gì có thú lớn, nên chắc chắn không phải của thờ săn để lại, vậy thì do dòng nước này từ đầu nguồn mang đến. Mà đây lại là dòng suối nhỏ trên núi, chắc hẳn là chảy từ trong lòng núi ra, Trong lòng núi mà lại có mảnh sứ này thì....

Tôi bỗng cất tiếng:" Khoan đã, tôi tìm được thứ này"

Mọi người bất giác quay lại nhìn tôi, và đương nhiên là mảnh sứ đỏ đang trên tay tôi.

Lão Dương cầm mảnh sứ lên xem rồi bất giác lông mi rung lên một chặp:

"Là họa tiết gốm sứ tiến cống của dân tộc, mà theo như Sơn thì có thể dòng nước chảy từ trong núi ra, hoặc cũng có thể chảy từ trên đỉnh núi xuống, và khả năng cao nhất chính là... tồn tại căn cổ mộ đó trong lòng núi này, và chìa khóa dẫn đến là nhờ dòng nước. Được rồi ta mau tiến đi thôi, chỉ cần xác định được vị trí, ta sẽ dùng tham huyệt để xác định cửa vào.Mau tiến lên thôi "

Tức thì, cả bọn như tiếp thêm sinh lực xóa tan cảm giác hụt hẫng vừa rồi. Giờ thì chỉ cần xuôi theo dòng nước là tìm đến nơi.

Ngược dòng nước chừng một giờ, tiếng nước ầm ầm rần rõ dệt, từ trong lòng núi chảy ra một cái thác nhỏ hiện ra trước mắt

"Quả đúng như suy đoán, có nước chảy ra. Theo cục diện thế này thì chắc chắn sẽ còn 7 cái thác nhỏ như thế này nữa."

"Những 7 cái, sao huynh biết " Vũ tròn mắt nhìn lão Dương

"Đây là thế cục bát bảo liên đăng, hoa sen tám cánh nở ra. Tương truyền Lý tộc dành được ngôi từ tay Lê Thị để lập ra nhà Lý chính là nhờ cha của vua Lý Thái Tổ, một lần lạc vào rừng, tương truyền tìm thấy một cái giếng, định cúi xuống uống nước, nào ngờ ngã vào đó và chết đuối trong đó. Mà trùng hợp cái giếng đó chính là huyệt quân vương, xung quanh đá xòe ra như bông hoa sen tám cánh, vì vậy mà nhà Lý tồn tại và nắm quyền lực tám đời, trừ nữ vương Lý Chiêu Hoàng "

"Nói như vậy, người được chôn trong đây, không tầm thường rồi, như câu chuyện vừa kể, chỉ là một cái giếng mà có thể tạo thành huyệt phát quân vương, đằng này là... cả quả núi " Long Vũ liếm môi

"Hay lắm, béo bở đấy.... " Lão Lâm cười thầm

"Vậy thì ta tiến vào thôi, không thể để lỡ cơ hội như thế này được" Tôi thúc giục

"Đi thôi, một trong tám cánh cửa đã mở ra rồi, thác nước nhỏ đằng trước kia chính là cánh cửa, cơ quan dựa vào sức nước, thay đổi theo giờ, mỗi giờ sẽ có một cánh cửa mở ra, dựa vào tốc độ nước chảy qua, cánh cửa ở thác nước đằng trước sẽ đóng lại sau nửa tiếng nữa thôi " Vị huynh đệ bí ẩn cất tiếng.

"Sao huynh biết " Tôi hỏi

"Ngươi không cần phải biết nhiều vậy đâu, hại đến bản thân ngươi đó"

Tôi không khỏi lè lưỡi một cái, đã chứng kiến thực lực, không ai không khỏi lạnh sống lưng

"Tiến lên thôi" Lão Dương ra hiệu

Bước nhanh lên phía trước, dùng bao chống nước bọc ba lô và cơ thể, vung tay bắn dây móc vào vách đá rồi leo ngược thác. Cũng may, thác không quá cao nên tốc độ chảy của nước không đến nỗi là không thể vượt qua, khi người cuối cùng của nhóm bước lên cũng là lúc tiếng ầm ầm phát ra, phiến đá đằng sau từ từ đóng chậm lại, dòng nước ngừng chảy.

Bật đèn pin mở, chúng tôi từng bước bước đi trên hành lang dài bằng đá, từng giọt nước nhỏ xuống qua nhũ đá, đỏ như máu

Đây chính là huyết động, là cổ mộ bí ẩn đó. Cuối cùng cũng đặt được những bước đầu tiên vào trong căn cổ mộ bí ẩn, từng bước tìm lời giải đáp.

______________________________________________________