Chương 10: Hồng tuyền

Đạo Mộ Tàng Thư

Chương 10: Hồng tuyền

Thật thà tôi chẳng muốn tin vào mắt mình.

Tự dưng gặp một đống sự việc bất ngờ đến ào ạt như trút, những tưởng lần này đi sẽ được suôn sẻ, ai ngờ...

Nhưng có thể trong cái rủi cũng có cái may, biết đâu ta lại có thể tương kế tựu kế, chờ bọn chúng tìm ra trước rồi đoạt chẳng tốn công sức nào.

Lão Dương đang đi xung quanh dò xét nơi này, cơ hồ đã có chút phát hiện. Ngồi trước đống tro tàn ngoài cửa lều, hắn nói:

"Tro còn ấm, chưa đi được xa đâu. Chắc mới được chừng có nửa giờ, đang sục sạo trong rừng thôi"

Từ xa có tiếng vọng lại của bằng hữu tên Long Vũ:

"Dựa vào số lượng lều bạt và vật dụng, ta đoán đội ngũ của bọn chúng không đông lắm, có khoảng 6,7 người gì đó thôi, hơn nữa tro còn ấm, chắc chắn chưa đi xa. Trong núi trời tối, bụi cây lại rậm rạp, không thể di chuyển nhanh được đâu"

"Một vài trang thiết bị nặng vẫn còn nguyên đây, có thể tối nay chúng đi thăm dò thôi, sáng mai sẽ quay lại trại"-Lão Dương đáp

"Nhưng ta cũng không thể chờ chúng quay lại, hơn nữa để đến trời sáng thì rất phiền" -Tôi đáp lại

"Ngồi yên đợi không phải là cách, chúng ta mau đi thôi"- Lão Dương nói

Cả đám cùng gật đầu, lập tức xóa bỏ sạch mọi dấu vết để lại rồi rời đi.

"Đoàng" một tiếng súng nổ chát chúa, át tiếng côn trùng đêm. Lưỡi lửa liếm trên đầu súng tóe ra trong một khoảnh khắc. Phát đạn nổ ngay dưới chân tôi. Tôi lập tức hét lên theo bản năng:

"Có tập kích, tất cả nằm xuống"

Ngay lập tức, tôi nằm xuống rồi lộn người qua một phiến đá gần đó, mọi người cũng đã nhanh chóng ẩn nấp vào gốc cây bên cạnh

Tức thì, phát đạn thứ hai sượt qua thái dương của tôi, kình lực làm tôi cơ hồ có thể cảm nhận được mình đang cận kề đối mặt với tử thần gần thế nào.

Tiếng súng bắn trả vang lên từ phía Long Vũ. Lúc này, kinh nghiệm thực chiến trong quân ngũ của cậu ta chính là lá bùa hộ mạng duy nhất của chúng tôi, nhưng tiếng súng bắn trả vừa vang lên thì tiếp theo một tràng đạn găm lên chỗ gốc cây cậu ta đứng, gốc cây lỗ rỗ như tổ ong. Trong đêm tối mà khả năng bắn chuẩn xác chỉ trật có 1, 2 cm như vậy quả thực là không tầm thường. Kẻ này xem ra đã được huấn luyện đặc chủng, khả năng sử dụng súng cực kì đáng gờm, hơn nữa súng mà hắn ta sử dụng hình như là súng trường tự động Type 56 của Trung Quốc nhái theo AK47 của Nga, xét về hỏa lực thì ăn đứt mấy cây lục Glock trong tay mà chúng tôi khó khăn lắm mới mua được. Nhìn vào độ lớn của đốm lửa đầu súng, tôi đoán hắn đang ở cách chúng tôi có vài chục mét, trên một cây cổ thụ. Mang được cả vũ khí quân dụng như vậy vào Việt Nam, nhóm người này thực không tầm thường rồi.

Lại tiếp tục một tràng đạn nữa vang lên, khắc vào phiến đá tôi đang nấp. Mục tiêu của hắn là tôi, nhưng với năng lực thiện xạ như hắn, tốn 2 loạt đạn vô ích mà không giết tôi, xem ra chỉ là cảnh cáo thôi, nhưng mục đích của hắn là gì? Đe dọa sao? Hay mục đích chính là để cầm chân? Nhưng lúc này không phải là lúc suy đoán. Tôi ra thủ ngữ với hai người còn lại đang đứng ở gốc cây hai bên hông tôi là lão Dương và Long Vũ.

"Mục tiêu của hắn là tôi, để tôi dụ hắn, sau đó một người yểm trợ tôi, một người phản công" - Tôi nói khẽ

"Không được, quá nguy hiểm" Lão Dương đáp lại

"Hắn ta sẽ không giết tôi, hai loạt đạn vừa rồi chắc là cảnh cáo thôi" -Tôi đáp

"Cứ nấp thế này cũng không phải là ý hay, mục đích của hắn có thể là cầm chân chúng ta, nên làm theo ý Sơn huynh, tôi bắn phản công cho"

Lão Dương thở dài: "Cũng đành vậy"

"Vậy tôi giơ tay đếm 1,2,3. Khi nào đến 3 thì tôi sẽ chạy ra khỏi phiến đá đang nấp tới chỗ bụi cây đằng kia nhá. Các anh khi đó hãy hành động như tôi bảo. Chuẩn bị một, hai,....Ba..a"

Tiếng "ba" vừa từ miệng tôi thoát ra, tôi lập tức dồn hết sức lực có thể chạy vòng qua bụi cây kia, cảm giác như là "Usain Bolt nhập". Một loạt đạn tiếp theo ngay dưới chân tôi, chếch lên chút nữa thì chắc tôi đã mất mạng. Ngay lập tức, tiếng súng phát ra từ phía Long Vũ và lão Dương. Một tiếng "huỵch" phát ra từ phía gốc cây của cái cây mà tên xạ thủ kia đang ngồi trên đó, có vẻ như là hắn đã rơi khỏi cây. Quả là bộ đội đặc chủng, khả năng thực chiến với súng thật đáng gờm, một phát bắn có thể làm cho tên bí ẩn kia "rụng" được luôn.

"Hắn chưa trúng đạn đâu, đuổi theo " Lão Dương dơ tay chỉ thẳng vào bóng đen đang chạy đằng trước. Tức thì cả bốn người cùng lao theo đuổi như 4 con trăn gió săn mồi

Bỗng, bóng đen đằng trước bỗng khụy xuống, cơ hồ hình như bị một con dao săn cắm trên đùi.

Tôi lập tức quay lại nhìn, con dao là từ tay vị huynh đệ cao ngạo bí ẩn nãy giờ không nói một lời. Lúc nổ súng thì mất tích không tăm hơi, ai ngờ xuất hiện đã "xử đẹp" ngay tên xạ thủ bí ẩn.

"Đoàng", một tiếng súng nổ lại vang lên, tiếp theo là tiếng kêu đau đớn phát ra từ Lâm

"Vai tôi trúng đạn rồi, đừng đuổi nữa "

Từ xa, trên một cây cổ thụ khác, một tên khác vừa bắn trúng Lâm. Lão Dương lập tức ra hiệu:

"Có tiếp viện, không đuổi nữa"

Cả 4 đành nấp vào bụi cây gần đó, đưa mắt nhìn theo bóng đen bí ẩn đằng trước chạy thoát, tan biến vào trong bóng đêm.

"Rời khỏi nơi này, tìm nơi nào có nguồn nước để sơ cứu vết thương cho Lâm đã " Long Vũ tiếp lời

"Còn ổn không?" Lão Dương hỏi với ngữ khí dồn dập

"Còn đi được, chỉ là tay phải giờ vô hiệu "

"Đi thôi "

Cả 4 người cùng đứng lên ra khỏi bụi cây, mải truy đuổi mà không hề hay biết đã chạy lệch ra khỏi đại bản doanh của bọn người kia khá xa...

"Xem ra bây giờ chúng ta đã lạc rồi, tên dẫn đường vừa nãy đã chạy mất rồi. Ta cũng không để lại kí hiệu gì cả. Tốt nhất ta tìm chỗ nào bằng phẳng, dùng tạm nước uống dự trữ sơ cứu vậy "

"Khoan đã, mọi người xem này"- Long Vũ chỉ tay vào một khu vực hõm xuống thành rãnh, chất đầy lá cây mục ẩm, đỏ hồng.

"Có thể có lạch nước gần đây, đi theo cái rãnh ẩm này "

"Thế thì tốt quá, không cần phải dùng nước uống dự trữ, ta mau đến đó thôi " dẫn đường đi Tiểu Vũ

Trời lúc này cũng đã mờ mờ sáng, tuy trong rừng cấy cối rậm rạp nhưng cũng có thể cảm nhận được. Cả ba người cùng một người bị thương lê lết trong cánh rừng già. Cũng may lúc truy đuổi vừa rồi không làm mất ba lô, nếu không còn nguy khốn hơn nữa.

Đi bộ chừng khoảng tiếng rưỡi, một dòng suối nhỏ hiện ra trước mắt chúng tôi. Lão Dương ra hiệu:

"Hạ trại ở đây thôi, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta sẽ xuất phát tiếp"

Công cuộc sơ cứu bắt đầu, tôi nhóm một đống lửa, múc nước suối đun sôi lên. Long Vũ lấy một ống thuốc tê tiêm cho Lâm rồi đốt con dao găm quân dụng trên lửa để sát trùng. Tiếp theo, cậu ta dùng dao rạch vết thương, chích mũi dao xuống. Cũng may viên đạn găm không sâu, không vào đến xương cốt. Viên đạn được moi ra, máu tươi túa ra đỏ vai. Tôi dùng nước ấm rửa vết thương rồi xức thuốc sát trùng và băng bó lại. Vết thương tạm thời được xử lý. Cũng may mang theo đủ thuốc men và xử lý kịp thời, nếu không vùng xung quanh nhiễm trùng rồi hoại tử thì đúng là chuyện lớn.

Vị huynh đệ bí ẩn kia đã yên bị trên một cành cây cao từ lúc nào, ánh mắt lạnh lẽo chĩa xuống dòng nước, khẽ nói:

"Nước ở đây có màu đỏ hồng"

Tôi đáp:

"Chắc là do thổ nhưỡng vùng này. Mà theo tôi được biết, ở đây không có khoáng sản kim loại nên cũng có thể là màu hồng từ một thứ khác"

Tôi vục tay xuống, hứng dòng nước mát lạnh lên rửa mặt:

"Lá cây mục cũng không có màu hồng đỏ như máu này, côn trùng cũng không phải "

Bất giác, tay tôi hình như vớ được vật gì đó khum khum như cái hốc, trên đó còn dính một chút gì đó mềm mượt như lông, cơ hồ như một hòn đá bám rêu, nhưng với trọng lượng này thì không phải đá

Tôi nhấc nó lên xem thử, một thứ kì dị đến kinh hoàng, tôi không khỏi hét lên một tiếng lớn rồi quăng mạnh cái thứ kia đi

Một chiếc đầu lâu cơ hồ còn nguyên tóc, 2 hốc mắt và lỗ mũi không ngừng bò ra thứ trùng bọ màu đỏ hồng như máu...
_____________________________________________________

Usain Bolt: Vận động viên điền kinh người Jamaica, Giữ kỷ lục thế giới ở nội dung chạy 100 m với thành tích 9,58s