Chương 8: Dâm Ma ngoại truyện (1)

Dâm Ma Tông Chủ

Chương 8: Dâm Ma ngoại truyện (1)

[Số Một]

Một ngày nọ, Trần Tiêu cùng với Khả Nhi cùng nhau ra phố mua sắm. Khả Nhi lăng xăng chạy hết hàng này hàng nọ với tâm trạng vui vẻ. Nàng bỗng nhìn thấy một gian hàng bán hoa quả, liền kéo Trần Tiêu tiến đến xem:

"Trần Tiêu, đố huynh biết đây gọi là gì?" Nàng cầm một trái lên hỏi.

Trần Tiêu cười đáp:

"Là dưa chuột, không chỉ ăn được mà còn có tác dụng làm đẹp. Quan trọng là nữ nhân rất cần nó nếu ở một mình."

Khả Nhi nghe vậy sáng mắt:

"Thực sự tốt như vậy sao? Ta muốn mua!"

Trần Tiêu đương nhiên không tiếc rẻ với nàng. Dù rằng dưa chuột này được nhập khẩu từ Việt Nam, giá cả đắt đỏ, nhưng chưa đủ để hắn phải do dự.

‘Tốt, lão bản, ta mua, gói riêng từng trái nhé!"

Người bán hàng liền vui vẻ đi làm, một lúc lâu sau đi ra với một bịch hoa quả lớn.

Khả Nhi đột nhiên chỉ tay vào một loại trái khác, hô lên:

"Trần Tiêu, kia là gì?"

"Là trái chuối, cũng có tác dụng làm đẹp và cũng quan trọng với nữ nhân cô đơn luôn!" Trần Tiêu tỏ ra rất hiểu biết.

"Tại sao hai thứ này này lại quan trọng với nữ nhân cô đơn?" Khả Nhi ngây thơ hỏi.

"Cái này…" Trần Tiếc ấp úng. "Muội về hỏi bá mẫu là biết!"

" n." Khả Nhi khó hiểu gật đầu, nói:

"Ta muốn mua!"

Trần Tiêu lần này cũng không từ chối.

"Lão bản, ta mua, nhớ gói riêng từng trái!"

Người bán hàng lại vui vẻ đi làm theo lời Trần Tiêu. Một lúc sau, đi ra với một bọc chuối lớn trong tay.

Trần Tiêu đột nhiên sáng mắt, hỏi:

"Lão bản, đây là thứ gì?"

"Là hạt dưa, hàng chất lượng cao nhập khẩu từ Việt Nam." Người bán hàng kia giới thiệu, trong mắt chợt xuất hiện vẻ lo lắng.

"Vậy được, ta lấy hết! Nhớ gói riêng…"

Trần Tiêu chưa nói hết câu, lão bảo đã vội vàng xua tay, gấp rút nói:

"Không, không, thứ này bọn ta không bán, không bán!"

Trần Tiêu: "..."


[Số Hai]

Trong một cuộc thi săn bắn được Thanh Thạch thành tổ chức, địa điểm là nơi hoang dã, Trần Tiêu và Khả Nhi đi cùng gia tộc đến tham quan. Hai người đi cùng nhau, nhưng Trần Tiêu đột ngột mắc tiểu, đành phải để Khả Nhi đứng đó đợi, còn hắn đi tìm một bụi cỏ khá xa.

Trần Tiêu vừa rời khỏi vài giây, Khả Nhi chợt nghe thấy tiếng cỏ cây bị thứ gì đó dẫm đạp nên. Nàng tò mò bước tới quan sát, liền giật nảy mình, kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã ra sau.

Grừ… Grừ…

Trong đám bụi rậm trước nàng, bỗng xuất hiện hai điểm sáng thật lớn, đỏ ngầu. Nó càng ngày càng gần, dần lộ ra hình dáng thật. Đó là một con cọp vằn lớn, to gấp vài lần một con bò mộng bình thường, răng nanh dài ngọn từ miệng nhô ra, nước dãi nhỏ tong tong xuống mặt đất thành bãi. Đây là một đầu yêu thú nguy hiểm nổi tiếng trong rừng rậm, tên là Hắc Hoàng Hổ. Loài yêu thú này cực kỳ hiếm gặp, chẳng hiểu tại sao hôm nay lại mò tới đây.

Hắc Hoàng Hổ có vẻ bị tiếng hét sợ hãi của Khả nhi kích nộ, gầm lên một tiếng rồi bổ hào tới, hàm răng sắc bén há ra, để lộ cái miệng đỏ ngòm như chậu máu.

Khả Nhi run rẩy đến mức không dám đứng lên bỏ chạy. Nàng có cảm giác dường như cái chết đang đến rất cận kề. Điều duy nhất nàng có thể làm hiện tại chỉ là nhắm chặt mắt, câu mong kỳ tích phát sinh.

Quả nhiên, nhân vật chính thì bất tử!

Một mũi tên từ trên một cành cây cao bắn xuống, đâm xuyên qua lá cây, bắn trúng lưng Hắc Hoàng Hổ. Lực tên mạnh đến mức tuy không thể phá được lớp da siêu bền của yêu thú, nhưng khiến cho cú vồ của nó thất bại, chệch sang một bên.

Hắc Hoàng Hổ giận dữ gầm lên một tiếng, muốn truy kích trẻ đánh lén mình. Nhưng vừa đưa ánh mắt đỏ ngầu khát máu nhìn sang, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một tia sáng màu đen.

Phập!

Mũi tên đen sì cắm vào mắt Hắc Hoàng Hổ, nó gào rú trong đau đớn và sợ hãi, nhanh chóng quay mình bỏ chạy, để lại Khả Nhi ngồi dưới bãi cỏ, bên cạnh còn một vũng máu lớn, lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Trần Tiêu, là…" Sau vài giây, Khả nhi đã hồi phục tinh thần, quay sang vui mừng nói.

"Là ta!"

Không phải trần Tiêu, từ trên một cây to gần đó nhảy xuống là một thiếu niên mặt bộ đồ da. Mái tóc dài, hơi quăn và xơ xác. Sau lưng y đeo một ống tên, tay phải mang cung, chậm tiến về phía nàng.

"Tiểu cô nương làm gì? Sao lại bị lạc ở đây?" Thiếu niên hỏi.

Khả Nhi nhìn thiếu niên sơn dã này, sau đó nhanh chóng nhớ ra cuộc thi thợ săn, liền vui mừng nói:

"Ngươi là người tham dự Liệp Thú thí luyện sao?"

"Phải!" Thiếu niên gật đầu đầy chắc chắc, không quên nhắc nhở. "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

"A, ta là Lý Khả Nhi, ngươi cứ gọi thẳng là Khả Nhi được rồi!" Khả Nhi ngượng ngùng trả lời.

Thiếu niên sơn dã này gật đầu, cũng không tiết lộ danh tính, chỉ nói:

"Nơi này rất nguy hiểm, sao ngươi lại một mình ở đây?"

"Ta đợi Trần Tiêu ca ca của ta." Khả Nhi không suy nghĩ liền đáp.

Thiếu niên nghe vậy hơi giật mình:

"Hắn là người tình trong mộng của ngươi?"

Khả Nhi nghe vậy liền lập tức lắc đầu, nhưng khuôn mặt đỏ lên.

"Ta… Không…"

Thiếu niên kia vừa nhìn đã hiểu, trong lòng không khỏi ghen tỵ, nhưng đột nhiên nhíu mày nói:

"Hắn để nàng ở đây một mình sao?"

"Không phải… Hắn… Hắn có việc bận." Khả Nhu bối rối, nàng không dám nói là Trần Tiêu đi tiểu tiện. Dù sao nàng là tiểu thư quý tộc, ăn nói phải tế nhị.

"Một kẻ như vậy thực sự không đáng để yêu." Thiếu niên tiếp tục nói, dường như muốn khuyên bảo Khả Nhi nên từ bỏ kẻ kia.

"A.. Không phải…" Khả Nhi cảm thấy thiếu niên này thực sự hiểu lầm rồi. Thậm chí nàng còn hơi chút tức mình. Người này quá xen vào việc của người khác rồi, cứu mạng nàng thì sao chứ. Nàng nàng trấn tĩnh nói:

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Hiện tại ta an toàn rồi. Ngươi cứ làm việc cần làm đi!"

Thiếu niên kia dường như không nhìn ra ý định muốn đuổi khách của nàng, vẫn tiếp tục khuyên bảo:

"Như vậy không được, ngươi ở đây vẫn gặp nguy hiểm."

"Trần Tiêu ca ca sắp về rồi, huynh ấy sẽ bảo vệ ta."

"Ta không tin hắn!" Thiếu niên rất chân thành nói.

Khả Nhi sắp khóc, nàng sao biết được người này lại vô lý như vậy chứ. Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, mặt đỏ tía tai, tức giận quát:

"Ta không quan tâm ngươi nghĩ thế nào. Mau đi đi!"

Thiếu niên sững sờ, không nghĩ ý tốt của mình bị cự tuyệt như vậy, thở dài một tiếng quay người rời đi. Khả Nhi lúc này mới yêm tâm, đứng lên lau chùi quân áo một chút cho sạch sẽ.

"Ế, chuyện gì xảy ra vậy? Khả Nhi, muội không sao chứ?"

Thiếu niên kia vừa đi không lâu, Trần Tiêu liền trở về. Hắn phát hiện dấu tích chiến đấu xung quanh, lại thấy Khả Nhi an toàn đứng đó, trong lòng thở phào, chạy vội đến hỏi.

"Ta không sao, vừa rồi…" Khả Nhi liền đem câu chuyện vừa rồi, kể cả thiếu niên áo da kia cũng thuật lại cho Trần Tiêu biết.

Trần Tiêu nghe xong, trầm mặc một lúc mới e dè hỏi lại:

"Muội chắc là có một đầu Hắc Hoàng Hổ muốn ăn thịt mình, sau đó được một thiếu niên đánh bị thương đuổi đi đúng chứ?"

Khả Nhi liền gật đầu khẳng định. Trần Tiêu nghe vậy mới thả ra một hơi, khẽ nói:

"May mắn thật!"

"Đúng là rất may mắn! Nếu không có thiếu niên kia, có lẽ muội đã bị ăn tươi nuốt sống." Khả Nhi cũng nghĩ lại mà sợ.

"Không!" Trần Tiêu làm một vẻ mặt rất trêu ngươi. "Ta cảm thấy đầu Hắc Hoàng Hổ này rất may mắn. May mắn là nó không động chạm vào muội. Nếu không, hậu quả còn có thể thê thảm hơn nữa nhiều."

Khả Nhi đỏ bừng mặt, véo tai Trần Tiêu:

"Huynh thật sự muốn chết rồi!!!!"
__________________________________________

Cầu đậu và nguyệt phiếu!!!

Kẻ nào không ném đậu quăng nguyệt phiếu là đồ con rùa!!!