Chương 2: Liễu Huệ Lan (edit)

Dâm Ma Tông Chủ

Chương 2: Liễu Huệ Lan (edit)

Trần Tiêu giật mình tỉnh táo lại, cũng không đuổi theo thân ảnh Khả Nhi, mà vòng tay ôm thân hình quyến rũ của Mộ Diệp Khuynh Thế, kéo sát vào lòng, cười hỏi:

"Muội ghen?"

Mộ Diệp Khuynh Thế cười nhạt, đưa tay ra sau đầu ôm khuôn mặt Trần Tiêu lại, khẽ vuốt ve:

"Ai ghen chứ? Muội không phải kiểu nữ nhân đó."

"Vậy muội..." Trần Tiêu nghi hoặc.

"Khả Nhi cô nương đó, muội cảm nhận được trên người nàng ta ẩn giấu một cỗ khí tức âm hàn rất thâm hậu. Dường như là âm hàn thể trời sinh!" Giọng nói Mộ Diệp Khuynh Thành rất có từ tính, chầm chậm chầm chậm, khiến cho người ta phải lắng tai nghe.

Trần Tiêu giật mình, nhưng không hề tỏ ra nghi ngờ. Hắn biết thân phận của Mộ Diệp Khuynh Thế rất đặc biệt. Đồng thời cũng biết nàng sở hữu một khả năng cảm ứng công lực nhạy bén hơn võ giả bình thường rất nhiều, có thể dễ dàng nhìn thấu được sự ẩn giấu của bất kỳ ai. Nghĩ nghĩ một lát, hắn nói:

" m hàn chi thể? Cũng không tính là quá kỳ lạ! Dù sao võ công của Lý gia nàng cũng chủ tu băng hàn công lực. Ta chỉ cảm thấy tò mò, rốt cuộc muội đã đạt tới cảnh giới nào mà có thể dễ dàng nhìn thấu thể chất Khả Nhi như vậy?"

"Điều đó không quan trọng!" Mộ Diệp Khuynh Thế nói. "Sớm hay muộn huynh cũng sẽ biết thôi. Muội chỉ cần huynh tin tưởng rằng muội sẽ không làm điều gì bất lợi cho huynh là được!"

"Bởi vì ta có Dâm Ma Huyết trong người hay sao?" Trần Tiêu buồn bực.

Mộ Diệp Khuynh Thế lắc đầu:

"Đừng như vậy! Trong người huynh có Dâm Ma Huyết, trong người muội mang trọng trách chấn hưng Dâm Ma tông. Không phải chúng ta chính là trời sinh một cặp hay sao?"

Trần Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ:

"Nói đi nói lại, muội lúc nào cũng nhớ lấy trọng trách đó trong đầu."

"Huynh cũng nên như vậy đi! Đừng quên, huynh chính là tông chủ đại nhân, còn muội chỉ là phó tông chủ mà thôi!" Mộ Diệp Khuynh Thế là người rất cố chấp. Nàng sẽ không bao giờ rút lại bất kỳ lời nói nào của mình.

"Ài..."

Trần Tiêu chỉ còn cách thở dài. Hắn không biết rằng, lúc này, trong một căn phòng rộng rãi ở Trần phủ, rất nhiều người đang tiến hành bàn luận về mình.

"Lần này xảy ra đại sự rồi. Tiểu tử Trần Tiêu thật quá mức tự tung tự tác, không coi ai ra gì. Hắn lại dám đưa thiên kim tiểu thư của Lý gia Lý Khả Nhi đi vào kĩ viện. Lý gia mà biết được chắc chắn sẽ tìm chúng ta gây rắc rối." Một lão già tóc hoa râm cất tiếng nói đầy tức giận.

Ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng nghị sự là một lão giả râu tóc bạc phơ, trên người tản ra một luồng khí tức hùng hậu. Đôi mắt đang nhắm chặt của lão bỗng mở ra, để lộ hai luồng tinh quang. Lão cất giọng chậm rãi:

"Tam đệ, ngươi khẳng định những điều mình vừa nói là đúng sự thật chứ? Việc này ảnh hưởng đến danh dự của Lý gia và Trần gia chúng ta. Tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ nhầm lẫn nào!"

Lão giả tóc hoa râm được gọi là "tam đệ" cười lạnh:

"Còn có thể sai được sao? Bây giờ chuyện này đã bị đồn ầm lên rồi."

"Cái gì?" Tất cả mọi người trong phòng nghị sự đồng loạt hô lên, duy chỉ có lão già ngồi ở ghế chủ toạ vẫn mười phần bình tĩnh, nói:

"Nếu chuyện đã không thể giấu giếm, vậy thì không cần giấu giếm nữa. Trần Trung!"

"Dạ!" Một nam tử trung niên đứng dậy, cung kính đáp lời. "Gia gia có gì sai bảo?"

"Mau mau gọi Trần Tiêu về, đừng để hắn tiếp tục gây chuyện nữa! " Lão già tóc bạc tiếp tục nói, "Các ngươi hãy mau chóng tìm cách ứng phó với người của Lý gia, cố gắng giải quyết mọi chuyện cho êm đẹp, đừng để cả hai gia tộc phải mất mặt!"

"Dạ!" Mọi người trong phòng đồng thanh ứng tiếng. Lão giả nghe vậy gật đầu hài lòng, thân ảnh thoáng chốc biến mất khỏi chỗ ngồi ban đầu. Chỉ để lại một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

"Vậy là... Lão nhân gia vẫn không trách phạt tiểu tử đó à?"

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc, tiểu tử đó đã làm gì để được người ưu ái như vậy chứ?

**********

Mặt trời cuối cùng cũng lặn về đằng tây, màn đêm theo đó mà phủ xuống toà Thanh Thạch thành.

Lúc này, chính là thời điểm các kĩ viện trở nên náo nhiệt nhất. Đèn hoa giăng tứ phía, tiếng chèo kéo khách vang lên khắp các con phố.

Duy nhất ở Lệ Xuân viện, không khí vẫn mười phần yên tĩnh. Tựa hồ đây không phải là đệ nhất kĩ viện Thanh Thạch thành, mà chỉ là một viện tử xinh đẹp lung linh nằm giữa đại lộ.

Cách Lệ Xuân viện không xa, trong một con ngõ nhỏ tối tăm, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cùng với đó là một lời than thở ai oán:

"Ui da, nữ nhân kia càng ngày càng hung bạo rồi. Không ngờ lăn lộn cùng ta hơn sáu tiếng đồng hồ không biết mệt. Cũng may là ta nhanh trốn, nếu không chắc chắn bị ả hành chết."

Một người thanh niên tay cầm quạt xếp bước đi trên đường. Cánh tay còn lại của hắn không ngừng xoa bóp cơ thể mình, đặc biệt là vùng lưng và eo đã mỏi nhừ.

"Mệt chết thôi! Có đánh chết mai ta cũng không đến nơi đó nữa." Trần Tiêu hết bóp eo lại đấm lưng, hướng về phía Lệ Xuân viện sáng đèn đằng xa mà chĩa ra một ngón giữa.

"Này, ngươi làm gì vậy?"

Một giọng nói đột ngột chui vào lỗ tai hắn. Trần Tiêu giật nảy mình, sống lưng lạnh toát, vội vàng xoay người đánh về phía sau một chưởng.

Trong khoảnh khắc, từ bàn tay phải của Trần Tiêu bùng lên một luồng lực lượng mạnh mẽ, ép mạnh về nơi phát ra giọng nói vừa rồi.

"Í."

Người kia có vẻ hơi ngạc nhiên, chỉ thấy y khẽ nghiêng người đã nhẹ nhàng tránh né được chưởng lực hùng hậu của Trần Tiêu. Đồng thời, trong lúc nghiêng người, từ bàn tay y phát ra ba đạo quanh ảnh, bắn về phía lồng ngực hắn.

Phốc phốc phốc...

Ba đạo quang ảnh đến trước ngực Trần Tiêu, từ trên người hắn liền phát ra một cỗ chấn động mạnh mẽ ngăn chặn chúng. Sau đó cả ba đạo quang ảnh và cỗ chấn động lập tức biến mất.

Trần Tiêu còn định xuất thủ, nhưng một giọng nói khiến cho hắn lập tức phải ngừng tay lại.

"Tiêu nhi, là ta?"

Trần Tiêu nhìn kĩ người đó, khoé miệng bỗng nở nụ cười:

"Mẫu thân!"

Ngươi kia từ trong bóng tối bước ra, được ánh trăng chiếu lên người, dần dần lộ rõ chân diện mục.

Đó là một ni cô mặc bộ tăng y màu xám, trên đầu đội phật quan, tay cầm tràng hạt. Tuy là một ni cô, nhưng từ khí chất, dáng người, khuôn mặt, có thể thấy, trước khi nàng xuống tóc, ắt hẳn đã từng là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Nữ ni cô này là mẫu thân của Trần Tiêu, tên của nàng là Liễu Huệ Lan. Sau khi quy y cửa Phật, lấy pháp hiệu là Tuệ Tĩnh.

Đã rất lâu rồi Trần Tiêu không được gặp nàng, lần gần nhất cũng đã cách đây vài năm. Hắn không khỏi có xúc động muốn tiến lên ôm lấy mẫu thân mình. Nhưng lý trí lại không cho phép hắn lộ ra vẻ yếu đuối, khiến cho đôi chân hắn đang định bước tới bỗng nhiên khựng lại.

"Tiêu nhi, con khỏe không?"

Liễu Huệ Lan trông thấy biểu hiện của Trần Tiêu, dĩ nhiên hiểu được tâm trạng của hắn hiện tại, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót.

"Khoẻ, dĩ nhiên là ta rất khoẻ!" Trần Tiêu gắng gượng nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc. "Bao nhiêu năm nay không có phụ mẫu che chở, một đứa trẻ như ta nếu không thật "khoẻ mạnh" thì làm sao có thể sinh tồn chứ?"

"Không phải ta đã truyền Nhật Nguyệt Thần Kiếm cho con hay sao? Còn kẻ nào ở Thanh Thạch thành này đủ khả năng ức hiếp con cơ chứ?" Liễu Huệ Lan nhíu chặt mày, nói.

"Ha ha ha, phải rồi!" Trần Tiêu đột ngột cười lớn. "Nhật Nguyệt Thần Kiếm, Nhật Nguyệt Thần Kiếm, chỉ vì thứ chết tiệt đó mà các người đều rời bỏ ta."

"Không phải, Tiêu Nhi..."

Ánh mắt Liễu Huệ Lan thoáng chút dao động, định lên tiếng giải thích. Thế nhưng Trần Tiêu không để bất cứ cơ hội nào cho nàng phân trần, liên tục buộc tội.

"Không phải? Có gì mà không phải? Mẫu thân à, người có biết thế nào là "thất phu vô tội, hoài bích có tội" hay không? Ngươi có biết vì để bảo vệ bí mật Nhật Nguyệt Thần Kiếm đó, một đứa trẻ mới vài tuổi đầu như ta phải vất vả khổ sở như thế nào? Hừ hừ..."

Thân hình Trần Tiêu run lên vì phẫn nộ, lỗ mũi phun ra từng luồng hơi thở hằn học. Hắn như một đứa trẻ đang kể hết những uất ức bao năm qua phải chịu đựng cho người mẹ nghe. Chỉ khác ở chỗ trong ánh mắt hắn không chỉ có uất ức, đau khổ mà còn hàm chứa nỗi phẫn hận đến tận cùng.

Liễu Huệ Lan thở dài, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói:

"Ta đã cố gắng hết sức rồi."

Dứt lời, nàng vung tay, phóng ra một miếng thẻ bài kim loại bay về phía Trần Tiêu. Miếng thẻ bài bay đến trước ngực hắn thì tự động rơi xuống.

"Ta đến để truyền cho con nốt quyển hạ của Nhật Nguyệt Thần Kiếm. Hãy cố gắng tu luyện, đừng để công sức của ta và phụ thân con bị lãng phí!"

Liễu Huệ Lan xoay người, chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã!" Trần Tiêu chợt quát lớn, khiến thân hình nàng khựng lại. Hắn hít sâu một hơi, nói với giọng cầu khẩn:

"Cho ta biết, kẻ sát hại phụ thân là ai?"

Thân thể của Liễu Huệ Lan run lên. Nàng lập tức điều chỉnh cảm xúc, sau đó nhún chân, bóng dáng biến mất không còn. Chỉ để lại một câu nói theo gió truyền lại:

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!"