Chương 1: Trần Tiêu (edit)

Dâm Ma Tông Chủ

Chương 1: Trần Tiêu (edit)

Trần Tiêu là phế vật của Trần gia. Điều này khắp cả Thanh Thạch thành không ai không biết, không ai không rõ. Có thể nói, hắn đã trở thành một người nổi tiếng nhất nhì ở toà thành thị náo nhiệt này. Ngay cả cái danh hào Thiên Hạ Đệ Nhất Phế Vật cũng được vinh dự trao tặng cho hắn. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, kẻ tai tiếng như vậy lại vẫn luôn được một hoàng hoa khuê nữ đem lòng ái mộ...

"Trần Tiêu, huynh lại định đi đâu?"

Giữa đường phố náo nhiệt, một thân ảnh màu hồng đang nhanh chóng xuyên qua dòng người tấp nập, vương trong không khí một làn gió thơm ngát, sau đó dừng lại trước mặt một người thanh niên áo trắng.

"Trần Tiêu, mau trả lời cho muội, có phải huynh lại định đến Lệ Xuân viện không hả?"

Lệ Xuân viện là kĩ viện nổi danh khắp Thanh Thạch thành. Người thanh niên cười khổ nhìn thiếu nữ áo hồng đang hùng hùng hổ hổ, bất đắc dĩ nói:

"Ta không tới đó... thì tới đâu chứ? Khả Nhi, nếu muội thấy rảnh rỗi quá thì tìm mấy thiếu nữ khác chơi cùng đi!"

Thiếu nữ tên Khả Nhi nghe thế liền phùng mang trợn mắt, cáu gắt:

"Hừ, suốt ngày chỉ biết đến kĩ viện chơi, nơi đó có gì tốt đẹp chứ? Còn nữa, đừng có mà xem muội như tiểu nữ hài vắt mũi chưa sạch nữa. Người ta lớn rồi đó!"

Vừa nói vừa ưỡn ngực lên khiêu khích. Trần Tiêu nhịn không được nuốt nước bọt một cái, lập tức đưa hai bàn tay về phía trước...

"Aaaaaa..."

"Ha ha ha, còn nói không phải! Chỉ tiểu nữ hài thì mới có cái mặt búng ra sữa thôi, biết không?"

"Đừng có véo má người ta nữa, đồ khốn!"

Trần Tiêu buông hai núm đồng tiền vừa bị véo cho đỏ ửng ra, xoa xoa đầu thiếu nữ, xoay người cười nói:

"Ta đi đây! Muội ngoan ngoãn về gia tộc làm tiểu thư cành vàng lá ngọc đi!"

Thiếu nữ đưa đôi bàn tay che hai bên má, cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng bừng. Chẳng biết là do má bị véo hay vì quá xấu hổ? Nhác thấy thân hình thanh niên đang dần đi xa, liền vội vàng đuổi theo đứng bên cạnh, sau đó vòng qua ôm cánh tay hắn.

"Ê ê, muội định làm trò gì đấy?"

"Theo huynh!"

"Này, ta đang tới kĩ viện đó!"

"Ưm."

"Nơi đó rất đáng sợ."

"Nói dối, đáng sợ sao nam nhân các huynh lại cứ muốn đến?"

"A, ta là nam nhân mà, nam nhân thì phải dũng cảm nha!"

"Xí, đừng tưởng ta không biết, nam nhân toàn là lũ háo sắc."

" y dô, ai bảo muội vậy?"

"Mẫu thân."

"Bá mẫu nói vậy là không đúng. Ta đến kĩ viện chẳng qua là muốn rèn luyện bản thân."

"Có quỷ mới tin!"

"Muội buông tay ra!"

"Không buông!"

"Chẳng lẽ định cả đời bám lấy ta hay sao?" Thanh niên thở dài.

"Ưm, ta theo huynh đến già, làm quỷ cũng không tha cho huynh!" Thiếu nữ che miệng cười khúc khích.

**************

Kĩ nữ được coi là nghề nghiệp lâu đời nhất. Bởi vậy, có thể khẳng định rằng, dù trời có sập, đất có nứt, sông có khô, cây có héo thì kĩ viện vẫn luôn luôn tồn tại đấy. Trần Tiêu kéo theo Khả Nhi tiểu cô nương đến Lệ Xuân viện, tức khắc liền gây ra một hồi chấn động cho những đại nhân vật trong thành. Có điều, cả hai người vẫn hoàn toàn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

" y dô, Trần Tiêu thiếu gia đến đấy à? Ý, ai kia, không phải Khả Nhi tiểu thư của Lý gia đấy sao?" Tú Bà hỏi.

Trần Tiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, ghé tai Tú Bà, nói:

"Cho ta một phòng bao kín đáo!"

Vừa nói, hắn thần không hay quỷ không biết nhét vào tay Tú Bà một khối bạc. Động tác thuần thục tựa mây trôi nước chảy, dường như đã làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần. Tú Bà liếc nhìn khuôn mặt khả ái của Khả Nhi, tỏ vẻ hiểu ý, sau đó dẫn đầu đưa hai người đến phòng bao.

Vừa vào bên trong đại sảnh, không khí liền thay đổi, mùi son phấn hoà quyện vào nhau, hương thơm từ cơ thể nữ nhân toả ra đủ làm người ta ngây ngẩn. Vì là kĩ viện nổi tiếng đệ nhất Thanh Thạch thành, các cô nương ở đây ai ai cũng đều xinh đẹp như hoa như ngọc, ngàn người có một. Hơn nữa cũng không xuất hiện tình trạng chèo kéo khách như các kĩ viện phổ thông. Trái lại, không gian thập phần yên tĩnh, tạo ra cảm giác ưu nhã chứ không quá thô tục. Nếu đến các kĩ viện khác, Trần Tiêu dám đảm bảo, Khả Nhi đang đi bên cạnh sẽ bị dọa chết ngất từ lúc mới vào.

Trần Tiêu đã quá quen thuộc nơi đây. Chính vì vậy hắn cứ một mạch đi theo Tú Bà. Tuy nhiên, Khả Nhi lại là lần đầu đến nơi phong hoa tuyết nguyệt như kĩ viện. Bản tính tò mò nổi lên, nàng liên tục nhìn ngó xung quanh. Ngắm nghía từ kiến trúc nơi đây, cho đến màu sắc, các bức phù điêu... Đặc biệt, nàng phát hiện ở hai phía trái phải của đại sảnh đặt rất nhiều bàn tròn. Các cô nương bên trong Lệ Xuân viện đều đang ngồi trên những chiếc bàn đó, y phục đủ loại màu sắc, khí chất mỗi người cũng rất đặc thù. Điều khiến nàng cảm thấy có phần chột dạ, đó là ánh mắt của họ khi nhìn mình lại lộ ra vẻ thích thú, làm cho tâm tư non nớt của Khả Nhi lo lắng không thôi. Trong khi đó Trần Tiêu thì cứ thẳng một mạch về phía trước, dường như đang muốn để nàng tự khám phá nơi này vậy.

Trong khi suy nghĩ Khả Nhi đang xoay vòng, nàng bất chợt cảm thấy một bàn nay to béo đặt lên vai trái mình.

"Tiểu mỹ nữ, đi đâu vậy?"

"A." Khả Nhi giật bắn mình, hét lên một tiếng khiến Tú Bà và Trần Viêm đồng thời quay người lại nhìn.

Một lão béo với vẻ mặt hèn mọn và đôi mắt híp đang nhìn chằm chằm vào Khả Nhi. Trong ánh mắt còn lộ ra một tia dâm tà. Lão ta mặc một bộ trường bào màu kim, trên người treo đầy trang sức bằng vàng ròng, tạo cho người ta cảm giác như "nhà giàu mới nổi". Bàn tay mập mạp xỏ đầy nhẫn ngọc, trông tựa một nải chuối tiêu, hiện đang giữ chặt lấy bả vai nhỏ nhắn của Khả Nhi không cho nàng di chuyển. Trần Tiêu nhìn thấy vậy, sắc mặt liền tối sầm lại. Hắn biết lão béo này, lão là một thương nhân thành đạt trong Thạch Thanh thành, đồng thời cũng nổi tiếng là một khách làng chơi có máu mặt. Sở dĩ Trần Tiêu có ấn tượng với lão, là bởi vì lão béo này có khẩu vị với nữ nhân rất đặc biệt. Không ưa thích những cô nương trẻ trung xinh đẹp, mà cực kỳ mê mẩn các mỹ phụ đã luống tuổi hoặc là những tiểu nữ hài chưa lớn giống như Khả Nhi đây.

"Hoàng Kiều, ngươi biết mình đang làm gì không?" Trần Tiêu uy hiếp nói, đồng thời đi đến gạt tay lão béo ra khỏi người Khả Nhi. Khả Nhi vừa được giải thoát liền sợ hãi nấp ngay ở đằng sau lưng Trần Tiêu, ngay cả thò đầu ra nhìn cũng không dám.

"Ồ, là Trần Tiêu đại thiếu gia sao? Hạnh ngộ, hạnh ngộ!" Hoàng Kiều này cũng giỏi diễn lắm, rõ ràng biết Khả Nhi đi cùng với Trần Tiêu rồi mà vẫn giả bộ. Trần Tiêu âm thầm khinh bỉ, nói:

"Không dám, Hoàng Kiều ngươi quá khách khí rồi. Tiểu cô nương này đi cùng với ta, chắc ngươi không định giở trò gì với người của bản thiếu đấy chứ?" Trần Tiêu không thể để lộ thân phận của Khả Nhi được, dù sao con gái nhà người ta cũng là tiểu thư quyền quý mà.

"Ha ha, đương nhiên là ta không có ý định đoạt người của Trần thiếu. Có điều.."

Lão bẽo làm một bộ mặt bí hiểm.

"Chúng ta có thể làm một giao dịch, ngài thấy sao?"

"Không có hứng thú!" Trần Tiêu cảm thấy lười nói chuyện với mấy con buôn kiểu này lắm lắm, hắn quay sang nói với Tú Bà. "Đi, đưa bọn ta đến phòng bao!" Nói rồi dắt Khả Nhi khuất bóng sau một dãy hành lang dài, dưới ánh mắt hậm hực của Hoàng Kiều.

"Huênh hoang cái rắm ấy! Chẳng qua là có Trần gia giúp ngươi chống lưng mà thôi!" Lão béo nắm chặt tay, ánh mắt nhìn bóng hình thanh niên ở phía xa, loé lên lửa giận.

***********

Trái với tâm trạng khó chịu của lão béo họ Hoàng kia, tâm trạng của Trần Tiêu khá tốt. Nguyên nhân bởi vì hắn đang nằm trên giường của một nữ nhân, lại là một nữ nhân rất xinh đẹp nữa. Bên tai còn được nghe giọng nói êm ái như rót mật, rất chi là sung sướng. Chỉ là, nội dung lời nói làm hắn có phần bất đắc dĩ mà thôi.

"Tiểu Khả Nhi, mau cho tỷ tỷ ôm một cái đi!"

"Tiểu Khả Nhi, thơm một cái được không?"

"Tiểu Khả Nhi, muội muốn ăn gì? Bánh ngọt ở đây có rất nhiều loại!"

"Dễ thương quá cơ!"

"Tiểu..."

Khả Nhi tiểu cô nương rất hối hận vì đã không tin lời của Trần Tiêu. Nàng cảm thấy kĩ viện quả thực đáng sợ, vô cùng đáng sợ. Không phải vì lão béo họ Hoàng đã từng dọa nàng chết khiếp kia. Mà là vì một nữ nhân, lại còn là một nữ nhân rất xinh đẹp nữa.

Nữ nhân xinh đẹp kia không ai khác, chính là chủ nhân thực sự của Lệ Xuân viện. Nàng là một người có thân phận rất thần bí, sở hữu một vẻ đẹp có thể khiến người ta kinh thán. Mà người duy nhất biết thân phận của nàng ở Thanh Thạch thành này, chỉ có duy nhất Trần Tiêu mà thôi.

Đôi mắt Trần Tiêu nheo lại, nhìn về phía chiếc bàn duy nhất đặt trong căn phòng. Chiếc bàn được trải khăn hoa, trên mặt bàn đặt một bộ tách chén uống trà, ngoài ra còn rất nhiều bánh ngọt. Ngồi cạnh bàn là hai nữ tử, người đầu tiên là Khả Nhi với một thân y phục màu hồng phấn, khuôn mặt xinh đẹp khả ái, đôi mắt long lanh có thần. Người còn lại là một thiếu nữ khoác y phục màu trắng, cả người toả ra ánh sáng thánh khiết, mái tóc dài óng mượt được búi gọn trên đầu, làn da trắng như tuyết, đôi môi vểnh lên như đang khiêu khích, có thể khiến bất cứ ai đều cảm thấy tự ti trước vẻ đẹp này. Giống như cái tên của nàng, Mộ Diệp Khuynh Thế.

Lúc này, Mộ Diệp Khuynh Thế đang quấn chặt lấy Khả Nhi không buông, ánh mắt đầy vẻ yêu thích. Còn Khả Nhi lúc này trông hơi đờ đẫn, khuôn mặt khả ái lộ ra vẻ tội nghiệp. Dường như đã bị Mộ Diệp Khuynh Thế quấn lấy đến mức phát ngốc rồi.

Thực ra, trong lòng Khả Nhi đang cảm thấy phiền muộn lắm. Vốn là định đến kĩ viện tìm hiểu một chút, xem hồ ly tinh nào lại quyến rũ Trần Tiêu ca ca đến mức khiến huynh ấy say mê như vậy. Gặp thì gặp được rồi, nhưng phải làm gì đây. Mộ Diệp Khuynh Thế dường như rất yêu thích nàng, nâng niu nàng đến mức khiến nàng cảm thấy mình giống như món đồ chơi xinh xắn vậy. Mà nàng lại không thể tỏ thái độ quá rõ được. Chẳng ai lại đánh vào khuôn mặt đang cười cả, còn là một khuôn mặt xinh đẹp nữa. Khả Nhi đau đầu lắm lắm. Nàng thề rằng, bản thân mà còn đến cái nơi đáng sợ như kĩ viện một lần nữa, thì tên nào đó chắc chắn sẽ bị sét đánh chết. Khả Nhi tưởng tượng đến cảnh tượng đó, nghiến răng kèn kẹt.

"Tên nào đó" hiện tại đang nhìn cảnh tượng "song nữ quấn quít" bằng ánh mắt thích thú. Trần Tiêu cười thầm, "Khuynh Thế à Khuynh Thế, muội chơi chiêu này quá ác rồi!"

Trần Tiêu biết rõ thân phận đặc thù của Mộ Diệp Khuynh Thế, nên tất nhiên không thật sự cho rằng nàng chỉ đơn giản là thích bộ mặt đáng yêu của Khả Nhi mà thôi. Theo kinh nghiệm phỏng đoán tâm lý nữ nhân của hắn mà nói, bảy phần là nàng đang cố tình chọc tức Tiểu Khả Nhi ngây thơ thuần khiết đáng thương đấy.

"Ta..."

Đang bị Mộ Diệp Khuynh Thế làm phiền, Khả Nhi chợt đứng bật dậy, sau đó dường như không biết nên nói gì, ấp a ấp úng:

"Ta... Ta... Muốn... A, ta có việc bận, hai người cứ chơi vui vẻ!" Nói xong liền lập tức bỏ của chạy lấy người, tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng.

Thoáng chốc, căn phòng chỉ còn lại Mộ Diệp Khuynh Thế và Trần Tiêu.

Trần Tiêu ngây ngẩn trong chốc lát, không ngờ được Khả Nhi ương bướng lại chịu thua sớm vậy. Nhưng chẳng chờ cho hắn hồi phục tinh thần, một thân thể mềm mại đã ngả vào lòng Trần Tiêu, mùi hương dịu dàng từ cơ thể Mộ Diệp Khuynh Thế kích thích khứu giác khiến hắn tỉnh lại.

"Trần Tiêu, tiểu tình nhân của huynh giận rồi kìa. Không đuổi theo sao?