Chương 4: Cầu hôn (edit)

Dâm Ma Tông Chủ

Chương 4: Cầu hôn (edit)

"Trần Tiêu, đừng hòng chạy thoát!"

Trần Trung đang ở trên cao, thấy được Trần Tiêu, liền hét lên một tiếng giận dữ. Từ cơ thể hắn phát ra hồng quang, bao phủ quanh bàn tay, một trảo chụp tới Trần Tiêu.

Trần Tiêu thấy vậy, nhanh chóng lách mình tránh né, để lộ ra khoảng không phía sau. Vừa vặn, nơi đó là nơi mà Trần lão gia tử đang ngồi.

"Ách..." Tất cả mọi người, kể cả Trần Tiêu, thần sắc đồng loạt biến đổi.

"Hỗn xược!"

Từ trên người Trần lão gia tử bất ngờ bộc lộ một cỗ khí thế cường đại. Xung quanh cơ thể cũng giống như Trần Trung, loé lên hồng quang rực rỡ. Hồng quang như sương khói, dần ngưng tụ thành một thanh cự kiếm, chém thẳng tới trảo kình của Trần Trung.

Rầm!

"A..." Trần Trung hét thảm, thân hình bị đánh bay ra khỏi đại sảnh, ngã bịch xuống giữa sân.

Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, đều bị trấn nhiếp bởi thực lực của Trần lão thái gia.

Trần Trung nằm trên đất lăn qua lộn lại, rên lên đau đớn, hẳn là bị thương không nhẹ.

Trần Tiêu nhếch miệng cười, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Trung, giả bộ đỡ y dậy, nhưng thực chất đang âm thầm kiểm tra kinh mạch cho y.

"Hu hu hu hu hu, Trần Trung thúc thúc, đừng bỏ Tiêu nhi đi mà! Hu hu hu hu hu! Ta hứa nhất định sẽ nghe lời mà!"

Sau khi kiểm tra thương thế, biết được thương thế của Trần Trung không hề ảnh hưởng tới tính mạng, Trần Tiêu thở phào, liền bắt đầu gào khóc ầm ĩ.

Trần gia chủ Trần Nghĩa thấy điệu bộ dở hơi của hắn, cảm thấy mất hết mặt mũi trước Lý gia, nổi giận lôi đình, quát lớn:

"Trần Tiêu, mau ngâm miệng lại! Còn ra thể thống gì nữa?"

Trần Tiêu biết nháo sự như vậy là đủ, liền lập tức ngừng khóc lóc, nhanh chóng đứng dậy. Vẻ mặt tươi tỉnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Đưa hắn đi trị thương!"

Trần lão gia tử thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt, phẩy phẩy tay để hạ nhân tới nhấc Trần Trung đưa đi.

Trần Trung được đưa đến y quán để trị thương. Chỉ còn mình Trần Tiêu đứng lẻ loi ở giữa sân.

Mọi người đều tập trung sự chú ý vào hắn.

Trần lão thái gia vẫy vẫy tay:

"Tiêu nhi, đi vào đây, mọi người có chuyện muốn nói với ngươi!"

Trần Tiêu mười phần bình tĩnh, chậm rãi tiến vào đại sảnh. Hắn vừa bước vào, liền cảm nhận được bên trong phòng không khí rất nặng nề, dường như tất cả mọi người đều không thoải mái.

"Tiểu tử, có biết ngươi đã làm chuyện tày đình gì không?" Lý Dật Phong đột nhiên mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn ẩn chứa sự tức giận.

Trần Tiêu khẽ liếc hắn một cái, lập tức mắt sáng lên:

"Ai cha cha, thì ra là nhạc phụ đại nhân!"

Lý Dật Phong và mọi người đồng loạt biến sắc.

"Cái gì?"

"Tiểu tử, ngươi vừa nói linh tinh cái gì đấy?" Một nam tử Lý gia mở miệng mắng.

"..."

Trần lão gia tử nói:

"Tiêu nhi, ngươi nói như vậy là thế nào?"

"Bẩm lão thái gia, Tiêu nhi muốn thông báo với mọi người từ lâu. Nhưng do một vài nguyên nhân mà chưa có dịp trình bày. Bây giờ có mặt nhạc phụ đại nhân ở đây, quả là thời cơ tốt nhất để nói ra!" Trần Tiêu nói xong, liếc nhìn sắc mặt của người phía bên Lý gia, âm thầm đắc ý.

Lý Dật Phong nghe vậy, trán nổi gân xanh, định tiếp tục phát tác, nhưng bị Trần lão gia tử cướp lời:

"Tiếp đi!"

"Bẩm gia gia, tôn nhi và Lý Khả Nhi tiểu cô nương có duyên được nhau vài lần. Cả hai đều cảm thấy nhau là trời sinh một cặp, số phận an bài, tâm đầu ý hợp, môn đăng hộ đối... Tuy mới chỉ quen biết không lâu, nhưng tựa như tri kỉ từ kiếp trước, giống như uyên ương không thể tách rời, giống như có trời là phải có đất, giống như đi tất phải đủ cả đôi, giống như chuồng hôi phải có phân lợn..."

"Nói ngắn gọn thôi!" Không chỉ riêng Trần lão gia tử, mọi người đều bắt đầu cảm thấy có phần chóng mặt. Thậm chí da mặt của Lý gia chủ còn tái xanh lại.

Trần Tiêu nở một nụ cười tươi rói:

"Tôn nhi đến hôm nay, chính là muốn cầu xin gia gia, thay mặt cầu hôn Lý tiểu thư của Lý gia tộc!"

Hắn vừa dứt lời, tất cả những người có mặt trong đại sảnh liền lập tức biến sắc mặt, sững sờ không nói lên lời.

Phế vật Trần gia, vậy mà lại dám cầu hôn tiểu công chúa của Lý gia ư?

Hôm nay là ngày mà Lý Dật Phong cảm thấy có nhiều chuyện hoang đường xảy ra hết mức. Y đột nhiên bật cười ha hả, dường như cảm thấy quá hài hước, chỉ tay vào mặt Trần Tiêu:

"Tiểu tử, ngươi thật quá ngông cuồng! Ngay cả nữ nhi của ta mà cũng dám mang ý đồ khinh nhờn. Xem ra hôm nay ta không thể không thay mặt Trần gia cho ngươi một bài học rồi!"

Dứt lời, cả người Lý Dật Phong lập tức bị bao phủ bởi một lớp băng sương mỏng manh. Sương lạnh nhanh chóng tràn ra, ập về phía Trần Tiêu.

Trần Tiêu nhìn thấy vậy nhưng không hề tỏ ra vẻ sợ hãi, ngược lại thản nhiên để hàn khí đổ xô tới, híp mắt cười.

"Dừng tay!"

Trong khi hàn khí chỉ còn cách Trần Tiêu không đến một thước, một luồng hồng quang vọt tới, toả ra nhiệt khí nóng rực, kháng cự lại với hàn khí, phát ra âm thanh lèo xèo lèo xèo vui tai.

"Trần Nghĩa, ngươi dám?"

Lý Dật Phong trừng mắt nhìn nam tử đang chắn trước mặt Trần Tiêu, mở miệng phun ra một câu hăm dọa.

"Có gì mà không dám?" Trần gia gia chủ Trần Nghĩa cười lạnh, "Lý Dật Phong, ngươi đến Trần gia gây náo loạn, bọn ta đã nhẫn nhịn với ngươi. Không ngờ, ngươi còn dám ra tay giết người ngay tại Trần phủ. Nếu hôm nay ngươi không ở đây xin lỗi Trần gia chúng ta, thì gia chủ ta đây tuyệt không để cho ngươi ra khỏi cửa Trần gia nửa bước!"

"Chỉ giỏi "chó cậy gần nhà"!" Lý Dật Phong hừ lạnh, nhưng không tiếp tục lỗ mãng nữa, thu lại hàn khí quanh người vào cơ thể.

Trần Tiêu chứng kiến không khỏi chấn kinh. Thật không ngờ Lý gia chủ tuổi không quá ngũ tuần lại đạt tới cảnh giới võ công cao như vậy, có thể hoàn toàn thu phát công lực một cách tự nhiên. Thảo nào mà thể chất Lý Khả Nhi biến thái như thế, hoá ra là "hổ phụ sinh hổ nữ" đấy.

"Họ Lý kia, cẩn thận cái miệng ngươi đấy!" Trần Nghĩa không chịu yếu thế, cũng hăm dọa lại một câu.

Lý Dật Phong không để ý tới Trần Nghĩa, mà hai con mắt nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu, loé ra sát ý lạnh lẽo.

"Tiểu tử, Trần gia tuy là quyền lực rất lớn, nhưng cũng không thể bảo vệ ngươi cả đời đâu." Y nghiến răng nói.

"Ha ha ha, nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm gả con gái cho Trần Tiêu con, đảm bảo sẽ không khiến ngài thất vọng đâu!" Đối mặt khí thế và sát khí toả ra từ người Lý Dật Phong, Trần Tiêu không chỉ cười đùa vui vẻ mà còn nháy mắt với y một cái, khiến Lý Dật Phong thiếu chút nữa phát điên.

Trong đầu Lý Dật Phong liên tục xoay chuyển, nghĩ phương pháp để có thể dạy dỗ Trần Tiêu một bài học. Bên cạnh, một người nam tử trung niên có chòm râu dê chợt tiến đến, ghé tai y thì thầm một vài điều gì đó. Chỉ thấy khuôn mặt xám ngắt của Lý Dật Phong dần khôi phục vẻ hồng hào, thậm chí hai mắt còn ánh lên một tia sáng giảo hoạt.

Trần Tiêu nhìn thấy hết, không khỏi tò mò trước hành động của bọn họ.

Định làm cái gì đây?

Trong khi Trần Tiêu còn đang cố gắng suy đoán xem chuyện gì xảy ra, thì nam tử có chòm râu dê kia đã nói xong những gì cần nói, lùi lại đứng phía sau Lý gia chủ.

Lý Dật Phong nở một nụ cười thân thiện hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, nhưng vẻ âm hiểm trong ánh mắt cũng không thèm che dấu kĩ. Y tiến về phía Trần Tiêu và Trần gia tử, nói:

"Trần Tiêu đại thiếu gia nếu đã coi trọng tiểu nữ nhà ta như vậy. Mà cả hai đều thuận tình thuận ý. Vậy thì ta cũng không có ý kiến phản đối."

Lý Dật Phong nói vậy khiến cho mọi người đều cảm thấy khó lý giải. Mọi người cũng không ai đến để xem tuồng, ngươi muốn lật mặt cũng đâu cần nhanh như vậy chứ?

"Bất quá..." Lý Dật Phong bỗng hướng về phía Trần Tiêu, tiếp tục nói, "Con rể của Lý Dật Phong ta tuyệt không thể nào là một kẻ bất tài, vô tích sự được. Ta phải đích thân tiến hành khảo nghiệm thì mới có thể yên tâm giao nữ nhi cho ngươi."

"Khảo nghiệm? Ý tưởng không tệ!" Trần Tiêu lấy quạt gãi gãi đầu, "Khảo nghiệm gì đây?"

"Ha ha ha ha, rất đơn giản! Không phải Trần gia là võ lâm gia tộc hay sao? Vậy thì khảo nghiệm võ công đi!" Nam tử có chòm râu dê ở phía sau chợt mở miệng, dùng giọng điệu mỉa mai nói.

"A ha, phải ha? Trần gia hẳn là phải sản sinh ra một anh tài võ đạo chứ! Lần này Lý gia chúng ta lại có tiệc mừng rồi." Lại một tộc nhân khác của Lý gia cất tiếng.

"Ngươi chẳng lẽ không nghe nói gì sao? Trần gia những năm gần đây xuất hiện một tên phế vật. Cả ngày hắn chỉ loanh quanh chốn kĩ viện, tinh lực toàn đặt trên cơ thể nữ nhân. Chẳng có chút gì liên quan tới nhân tài võ học cả." Lại một người khác âm dương quái khí nói.

"Không phải chứ! Dù có thì chắc chắc không phải Trần Tiêu đại thiếu gia a. Dù sao người ta cũng là "đại thiếu gia" cơ mà, sao có thể làm Trần gia mất mặt cơ chứ?" Người kia "phản bác".

"Đúng vậy a!"

"Làm gì có thể là Trần Tiêu đại thiếu gia chứ!"

"Tuyệt đối không thể nào!"

"..."

"Các ngươi... Im miệng hết cho ta!" Trần Nghĩa sao có thể không nghe ra ý tứ mỉa mai trong lời nói của tộc nhân Lý gia, tức giận đến mức đỏ bừng mặt, quát lớn. Trong lòng ông ta vốn đã không ưa Trần Tiêu, nay lại càng lúc càng căm ghét hơn.

Nếu không phải tiểu tử này nói những lời không nên nói thì làm sao Trần gia phải chịu nhục ngày hôm nay?

Nếu không phải tiểu tử này cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng đúm rồi rước hoạ về nhà thì làm sao gia tộc lại gặp rắc rối như thế này?

Nếu không phải lão thái gia quá chiều chuộng hắn thì làm sao tên tiểu tử này lại dám ngang ngược như vậy?

Trần Nghĩa càng nghĩ càng cảm thấy giận, thậm chí còn giận lây sang cả Trần lão thái gia, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, ánh mắt đỏ sung huyết.

"Trần Tiêu, mọi chuyện hôm nay đều là lỗi của tiểu tử ngươi. Hôm nay ta sẽ thay mặt phụ mẫu ngươi dạy dỗ tên nghịch tử này. Còn không mau xin lỗi Lý gia chủ!" Trần Nghĩa giận dữ quát Trần Tiêu.

Trần Tiêu nghe vậy, trong lòng không khỏi bùng lên một ngọn lửa giận. Bao nhiêu năm qua, hai từ "phụ mẫu" vẫn là vảy ngược mà Trần Tiêu cố gắng che dấu, cũng là thứ khiến hắn dễ dàng mất bình tĩnh nhất. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn không có hành động gì thái quá, chỉ đứng yên tại đó chịu đựng lửa giận của Trần Nghĩa và của chính bản thân.

Cả giận mất khôn!

Trần Tiêu đã thấm thía từ sớm rồi!

Lý Dật Phong đừng ngoài nhìn tình cảnh diễn ra, ánh mắt lộ ra một tia cười nhạo, không ngờ chỉ vài câu nói đã khiến hai thúc điệt họ mâu thuẫn với nhau. Y không khỏi cảm thấy mình rất có con mắt, biết cách dùng người, lát về nhất định phải khen thưởng cho kẻ hiến kế này mới được.

"Ha ha, Nghĩa huynh, Trần Tiêu thực ra không có lỗi gì cả. Nam nhân đào hoa phong lưu một chút là chuyện bình thường. Chúng ta khi xưa không phải cũng vậy sao?" m mưu đã đạt được, Lý Dật Phong liền thuận thế tiến tới, muốn xuất chiêu cuối cùng.

"Thế này đi, Nghĩa huynh! Ta sẽ đánh ra ba chưởng, nếu tiểu tử này có thể sau ba chưởng mà không tổn hao gì, vậy thì hôn sự này không còn gì để bàn cãi. Nhưng nếu chẳng may tiểu tử này không có thực tài, ngay cả một chưởng của ta cũng chịu không nổi. Vậy thì không chỉ ta không gả nhi nữ cho hắn, mà xảy ra bất cứ hậu quả gì cũng sẽ không thuộc về trách nhiệm của ta và Lý gia." Lý Dật Phong nở nụ cười tà. "Thế nào?"

Trần Nghĩa nhìn Trần Tiêu, thấy bộ dáng bình chân như vại của hắn, hiển nhiên không coi lời nói của mình ra gì, trong lòng càng giận, hậm hực gật đầu:

"Cứ như vậy đi!" Sau đó nhìn sang Trần Tiêu. "Trần Tiêu, ngươi có ý kiến gì không?"

Trần Tiêu mỉm cười, chắp tay với Lý Dật Phong:

"Nếu mọi người đã quyết định. Vậy khảo nghiệm cũng nên bắt đầu thôi. Nhạc phụ đại nhân, xin ngài giơ cao đánh khẽ!"