Chương 3: Nhật Nguyệt Thần Kiếm (edit)

Dâm Ma Tông Chủ

Chương 3: Nhật Nguyệt Thần Kiếm (edit)

Sáng hôm sau...

Trong một tiểu viện của Trần gia, Trần Tiêu đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá nằm góc sân, hai mắt hắn nhắm chặt, tà áo không gió nhưng vẫn khẽ rung động. Thỉnh thoảng, trên đầu hắn còn bốc lên từng luồng khói trắng phiêu đãng.

Hắn đang tu luyện quyển hạ của Nhật Nguyệt Thần Kiếm.

Môn võ công này đòi hỏi võ giả phải hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, sau đó dung hợp lại rồi chuyển hoá năng lượng thành kiếm khí. Đạt đến đại thành, thậm chí có thể dưới một kiếm mà xẻ đôi một toà núi lớn, uy lực vô cùng.

Hơn năm năm trước, Liễu Huệ Lan đã truyền cho hắn quyển thượng của Nhật Nguyệt Thần Kiếm, mang tên Nhật Thần Kiếm. Nội dung trong đó là phương pháp hấp thu nhật chi tinh hoa chuyển hoá thành công lực bản thân. Trần Tiêu kể từ đó không ngừng tu luyện nó trong vòng năm năm, đã hoàn toàn luyện thành Nhật Thần Kiếm. Chỉ còn thiếu nửa quyển bí kíp là hắn có thể tu luyện đại thành môn thần công này rồi.

Mà đêm hôm qua, Liễu Huệ Lan đã lâu không gặp lại đột nhiên đến tìm hắn, truyền cho hắn một nửa phần còn lại của Nhật Nguyệt Thần Kiếm.

Nhật Nguyệt Thần Kiếm quyển hạ, Nguyệt Thần Kiếm.

Nội dung của quyển hạ không khác nhiều với quyển thượng, chỉ có điều, thay vì hấp thu nhật chi tinh hoa, thì lại là nguyệt chi tinh hoa để ngưng tụ thành Nguyệt Thần Kiếm.

Chỉ sau khi đã hoàn toàn tu luyện hai quyển thượng và hạ đến đại thành, rồi dung hợp nhật chi tinh hoa và nguyệt chi tinh hoa lại thành một, mới có khả năng hoàn toàn luyện thành Nhật Nguyệt Thần Kiếm.

Trần Tiêu đã ngồi trên tảng đá lớn này suốt cả đêm qua, không ngừng tu luyện quyển hạ Nguyệt Thần Kiếm, nhưng mới chỉ đạt được một chút thành quả nhỏ nhoi.

"Không được, tốc độ tu luyện quá chậm chạp!"

Trần Tiêu mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, khẽ than thở. Đột nhiên, vành tai hắn giật giật mấy cái, thân thể chợt động, hoá thành một đạo nhân ảnh bay vào trong nhà.

RẦM!

Cánh cổng gỗ của tiểu viện bỗng biên bị đánh bật ra, vụn gỗ văng tung toé khắp nơi.

"Trần Tiêu, mau ra đây cho ta!"

Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài đạp cửa xông vào tiểu viện, bộ dạng mười phần hung dữ. Nam tử này mặc một bộ y phục màu đen, toàn thân toát ra vẻ cương mãnh, khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị đang đỏ bừng vì giận. Y liên tục gào thét đòi Trần Tiêu bước ra.

Cạch!

Cửa phòng khẽ mở ra một khe hẹp, Trần Tiêu lười biếng đi ra, miệng còn ngáp dài, uể oải nói:

"Nhị thúc, chào buổi sáng!"

Trên trán trung niên nhân nổi lên gân xanh, tiến tới cốc mạnh vào đầu Trần Tiêu.

Bốp!

"Tiểu tử, có biết ngươi gây ra chuyện lớn rồi hay không?"

Trần Trung lúc này rất bực bội. Vốn ban đầu y được giao nhiệm vụ quản lý tiểu tử Trần Tiêu này, không cho gây chuyện thị phi, y đã cam đoan sẽ quản thúc thật tốt. Nào ngờ, mới xểnh ra một tí mà đã xảy ra chuyện động trời rồi. Xảy ra chuyện thì thôi đi, tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này còn dám ngái ngủ trước mặt mình nữa.

Trần Trung có cảm giác như mình đang bị khinh thường lắm lắm.

Trần Tiêu "ui da" một tiếng, vội vàng nhảy ra đằng sau ôm đầu suýt xoa. Hắn cũng đại khái biết là đang có chuyện gì xảy ra. Trong lòng không khỏi than thở, "Khả Nhi à Khả Nhi, muội hại ta quá thảm rồi!"

Nghĩ thì nghĩ vậy, đương nhiên Trần Tiêu sẽ giả vờ ngây thơ nai tơ. Hắn xoa xoa chỗ bị đau, ai oán liếc xéo một cái khiến Trần Trung giật nảy mình, bộ mặt vô (số) tội hỏi:

"Trần Trung thúc, rốt cuộc ta đã làm gì sai chứ? Gần đây ta rất yên phận mà!"

"Yên con mẹ ngươi, phận con mẹ ngươi!" Trần Trung muốn chửi lắm, nhưng cố kìm nén không phun ra mấy lời kia. Y nghiến răng nghiến lợi nói:

"Còn chối, mấy ngày nay ngươi làm gì?"

"Đâu có làm gì a? Ta chỉ ở nhà tỉa cây ngắm hoa mà thôi, rất yên phận à nha!" Trần Tiêu tỉnh queo.

"Cây đâu?" Trần Trung nhìn khắp tiểu viện.

"Đã chặt rồi!" Tỉnh queo tập hai.

"Hoa đâu?" Trần Trung xạm mặt lại.

"Đã tặng rồi!" Tỉnh queo tập ba.

"Tặng ai?" Trần Trung mặt càng ngày càng xạm.

"Lão thái gia a!" Lần này khuôn mặt Trần Tiêu rốt cuộc cũng có chút đỏ. Quả nhiên nói dối vẫn chưa quen mà.

"Mẹ kiếp, tiểu tử! Lão tử không đập chết ngươi thì từ nay không mang họ Dâm!" Trần Trung nhịn không nổi nữa, nổi trận lôi đình lao tới.

(Tác: Ta cũng không thật sự mang họ Dâm nha!)

Trần Tiêu biết tình thế không ổn, vội vàng vắt chân lên cổ bỏ chạy, chỉ thoáng chốc đã bỏ xa Trần Trung.

Trần Trung biết mình đuổi không kịp tên nhãi chỉ giỏi mỗi việc "chạy" này, liền hô lớn:

"Tiểu tử, nam nhân dám làm dám chịu, có giỏi thì đừng chạy!"

Trần Tiêu ngoảnh cũng chả thèm ngoảnh lại, liền chạy một mạch ra khỏi tiểu viện. "Đùa à, ngươi là nam nhân? Vậy sao còn không dừng lại, đuổi theo ta làm cái con khỉ gì chứ?" Trần Tiêu âm thầm khinh bỉ.

Cứ như thế, hai thân ảnh một đuổi một chạy liên tiếp xuất hiện khắp các nơi trong Trần phủ của Trần gia, khiến cho gà bay chó sủa, làm náo động bầu không khí vốn yên tĩnh nơi đây.

************

"Hôm nay Trần gia các người nhất định phải cho Lý gia bọn ta một cái công đạo!"

Trong đại sảnh rộng lớn, một nam tử trung niên thân khoác lam y giận dữ đập tay vào mặt bàn, khiến cho cốc chén trên bàn vỡ nát, văng tung toé khắp nơi.

Ngồi ở vị trí chủ toạ là lão già tóc bạc trắng đã từng xuất hiện trong căn phòng nghị sự. Nghe trung niên áo xanh nói như vậy, không khỏi nhíu mày:

"Lý gia chủ, chuyện này quả thật lỗi thuộc về Trần gia chúng ta, do bọn ta quản giáo tộc nhân không nghiêm. Nhưng nếu làm ầm lên có thể phá huỷ thể diện của cả hai gia tộc. Ngươi không nên quá xúc động như vậy?"

Nam tử được gọi là Lý gia chủ tên thật là Lý Dật Phong, phụ thân của Lý Khả Nhi. Cho nên, sau khi nhận được tin tức Lý Khả Nhi cùng với Trần Tiêu vào kĩ viện chơi, y tất nhiên vô cùng giận dữ.

Nói nhảm, con gái ngươi đi theo một tên phế vật vào nơi phong hoa tuyết nguyệt như thế, ngươi không cảm thấy tức giận mới lạ ấy.

Lý Dật Phong nổi giận, quyết tâm sẽ làm cho ra trò chuyện này. Hắn cười lạnh:

"Mất mặt? Các người còn cảm thấy Lý gia chúng ta còn chưa đủ mất mặt hay sao? Hừ hừ, thiên kim tiểu thư của Lý gia bị một tiểu tử phế vật họ Trần đưa vào kĩ viện. Thiên hạ còn không đồn đoán ầm lên mới là chuyện lạ!"

"Nói nhiều như vậy, rốt cuộc Lý gia các người muốn gì?" Gia chủ Trần gia Trần Nghĩa đứng đối diện với Lý Dật Phong, mở miệng nói.

"Rất đơn giản!" Lý Dật Phong nhếch mép, nở một nụ cười. "Mau giao nộp Trần Tiêu cho Lý gia bọn ta tuỳ ý xét xử. Nếu không, đừng trách bọn ta không nể mặt!"

"Tuyệt đối không thể được!" Trần Nghĩa còn chưa kịp đáp lời, lão già tóc bạc ở vị trí chủ toạ đã lạnh lẽo quát, giọng nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt.

"Phụ thân..." Trần Nghĩa hướng về lão già đó nói. "Hài nhi thấy việc đó không phải không thể xem xét..."

"Câm miệng!" Trần lão gia tử quát lớn, khiến cho Trần Nghĩa vội vàng ngậm miệng. Ngay cả Lý Dật Phong cũng bị khí thế từ trên người lão gia tử hù dọa, im thin thít.

Cả đại sảnh chợt rơi vào trong không khí tĩnh lặng, tựa hồ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.

Đúng lúc này...

"Cứu... Cứu mạng a..."

Bất ngờ, một thân ảnh thanh niên áo trắng từ bên ngoài chạy vọt vào trong, phá tan không khí tĩnh mịch nãy giờ. Khiến toàn thể những người đang ở trong phòng đều trở nên ngơ ngác.

"Ách..."

Trần Tiêu đang chạy bỗng dừng lại nhìn quanh, cảm thấy không khí có phần quái dị.

"Mọi người sao lại nhìn ta thế kia?" Trong đầu Trần Tiêu hiện ra một dấu hỏi chấm thật lớn.

"Không phải do ta quá đẹp trai, quá anh tuấn, quá uy vũ đi?" Trần Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Không còn cách nào a, mị lực nhân cách của ca vốn đã rất lớn rồi.

Trong lúc một đám người còn đang sững sờ nhìn Trần Tiêu như nhìn một con khỉ ngoài vườn thú, đột nhiên, bên ngoài lại vang lên thanh ấm thật lớn.

"Tiểu tử... Còn không mau đứng lại chịu trói!"

Một đạo thân ảnh màu đen tựa như tia chớp từ bên ngoài bay vào. Trần Trung liếc mắt liền thấy Trần Tiêu đứng giữa đại sảnh, gầm lớn:

"Trần Tiêu, lão tử đã nói hôm nay không đánh chết ngươi thì không mang họ Dâm, tuyệt không phải chém gió thần công đâu!"

[Tác (phiền muộn): Ta thật sự không mang họ Dâm a!] (+_+)

Khoảnh khắc này, ánh mắt của mọi người càng lúc càng quái dị...