Chương 2: Ngự tỷ giảng bài.

Đại Nhất Thiên

Chương 2: Ngự tỷ giảng bài.

Lê Thành bắt đầu giải thích với Linh tỷ về tình trạng của mình.

Thiếu nữ hơi nhăn mày rồi thả lỏng sau đó từ tốn giải thích:

"Đó là do linh khí trong đan điền đệ đã bão hòa rồi, hiện tại đệ đã có thể thử ngưng tụ khí phủ."

"Hóa ra là vậy, nhưng ngưng tụ khí phủ như thế nào?" Cậu bé với cặp mắt long lanh hỏi.

Thiếu nữ ngay lập tức bị đánh bại, hít một ngụm khí nói:

"Thật là, trong cuốn sách Tu luyện cơ sở hôm trước đệ cầm có ghi mà, nhưng thôi, đã đến rồi thì để ta giải thích, ở bước này đệ cần phải dùng ý niệm học cách vận dụng linh khí trong cơ thể, nó chưa thể gọi là linh lực của đệ bởi vì đệ chưa luyện hóa được nó, đệ cần hình thành khí phủ mới có thể lưu trữ linh lực sau này, giống như không có thùng làm sao múc nước vậy"

Thiếu nữ ngừng một chút lấy hơi rồi tiếp tục:

"Khí phủ thực ra chính là linh khí nhưng ở dạng cố hóa, bước đầu tiên trong tu luyện chính là học cố hóa linh khí, đệ cố gắng dùng ý niệm hướng dẫn linh khí trong cơ thể cố hóa, bước này có thể thất bại, có thể ngay lập tức thành công, thất bại thì linh khí trôi hết, thành công thì chính thức ngưng tụ khí phủ tấn chức học đồ!"

Cậu bé khoanh tay nhắm mắt, tiêu hóa lượng kiến thức từ Linh tỷ truyền đạt, cố gắng liên tưởng những bước mình phải làm.

Một lúc sau, cậu hỏi Linh tỷ:

"Em cần phải làm những gì?"

Thiếu nữ dường như đã chuẩn bị sẵn, ngay lập tức nói:

"Chỉ cần như mọi hôm, ngồi tu luyện, ý niệm tập trung vào đan điền, cố gắng truyền đạt mệnh lệnh cố hóa, em tưởng tượng linh khí trở thành dạng rắn như là đá vậy, nó cũng hơi mông lung một tí nhưng mỗi người có một cách tưởng tượng khác nhau, phải dần thực hành mới được"

Cậu bé ừ một tiếng rồi nhanh chóng phi về phòng, nhưng đến cửa thì dường như nhớ ra cái gì lém lỉnh nói:

"Đại tỷ, nếu em thành công ngưng tụ khí phủ, tỷ cùng đệ đi phường thị chơi nhé"

"Ừ" Thiếu nữ ừ một tiếng.

Trong phòng, Lê Thành ngay lập tức thực hành làm như Linh tỷ đã giải thích, bắt đầu tập trung ý niệm vào đan điền, nhưng cậu chả cảm thấy gì cả.

Một tiếng sau, không có cảm ứng.



Ba tiếng sau, vẫn không có cảm ứng.



Năm tiếng sau, hơi có chút cảm ứng, nhưng mà cậu cảm giác giống như xòe tay múc nước vậy, cơ bản là không thể nào làm được một thứ gì có ích.

Cảm thấy đêm đã khuya, cậu đành nhắm mắt đi ngủ.

Hôm sau, cậu dành thời gian sau khi đi học về để tiếp tục, nhưng không khá hơn là bao.

3 ngày sau, cuối cùng sau những nỗ lực cậu đã có một chút cảm giác, cậu đã có thể dẫn động một chút linh khí tuy chỉ như móng tay và cũng rất nhanh mất liên hệ, nhưng đó cũng là tiến bộ.

Một tuần sau, lượng linh khí trong đan điền của cậu đã bị giảm một chút, cậu đoán đây chính là linh khí thất thoát, phải nhanh chóng thổ nạp đến bão hòa rồi tiếp tục tập luyện điều khiển linh khí.

Một tháng sau, cuối cùng cậu cũng đã có thể thành công điều khiển toàn bộ linh khí trong đan điền trong một khoảng thời gian 10s, chỗ linh khí này chỉ to bằng một nắm tay trẻ con, bây giờ cậu cần thiết phải thông qua ý niệm truyền đạt mệnh lệnh cố hóa cho lũ linh khí này.

Cậu liên tưởng đến cái thùng nước, và cố gắng tưởng tượng lũ linh khí này cứng như đá, trong khoảng thời gian này, linh khí thất thoát với tốc độ khá nhanh chóng, chỉ tập luyện nửa ngày mà cậu cảm thấy linh khí trong đan điền đã trôi đi gần hết.

Cậu đành phải tiếp tục thổ nạp, tiếp tục thu nạp linh khí vào đan điền.

3 tháng sau, cậu tiếp tục thử ngưng tụ khí phủ, nhưng cũng không khá hơn là bao, cậu cũng thất bại nhưng thời gian cậu có thể điều khiển lũ linh khí đã là 30s



6 tháng, thất bại, nhưng thời gian đã là 2 phút.



9 tháng, thất bại, thời gian khoảng tầm 5 phút.

Cậu tuy hơi chán nản, không biết người khác mất bao lâu, nhưng mà không hiểu sao cậu có khát vọng với tu luyện nhiều hơn người khác, không biết tại sao, cậu vẫn luôn muốn thấy thế giới rộng lớn, vì vậy cậu sẽ không bỏ cuộc!



Thấm thoắt thoi đưa, 3 năm đã qua, cậu đã có thể cảm ứng đại khái linh khí trong tự nhiên, điều khiển linh khí trong cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, có lẽ đây là tác dụng của việc không ngừng mở khí phủ.

Cậu cảm giác mình cách thành công rất gần rồi, có thể lần này hoặc lần sau.

Trước đây 3 tháng, cậu đã ngưng tụ được 8 thành khí phủ, nhưng 2 thành linh khí còn lại đã thất thoát.

Cậu quyết đoán xóa bỏ 8 thành khí phủ đã ngưng tụ thành công, cậu biết nếu liên kết 8 thành khí phủ chưa khép kín này lại với nhau, cậu đã thành công tấn chức học đồ, tuy nhiên cậu cảm giác như thế sẽ không có lợi về sau.

Lần này cậu điều khiển linh khí thành thục hơn lần trước nhiều, có lẽ sẽ thành công!

Lần này cậu quen tay thạo việc, chuyển hóa lũ linh khí thành dạng lỏng như keo, nếu là như trước đây trong quá trình cậu tác động đến linh khí thì chúng sẽ liên tục bị thất thoát, do lần này ý niệm của cậu đã mạnh hơn trước nhiều, cộng với cậu đã rất quen việc rồi, nên linh khí không còn bị thất thoát như trước nữa.

Cậu nhanh chóng tạo hình cho lũ keo linh khí này thành khí phủ, khép kín lại thì cậu sẽ có thể hoàn thành bản thân khí phủ, mắt thấy việc tiêu hao hơn 3 năm thời gian sắp hoàn thành, cậu cảm thấy hơi tự đắc, chính lúc này, do cậu không tập trung, một tia linh khí bất ngờ thoát ra ngoài, cậu hốt hoảng đúng là kiếm củi 3 năm thiêu một giờ, nhưng cậu không muốn thất bại như vậy, cậu ngay lập tức phân một chút ý niệm đến tia linh khí này, kéo nó trở lại, mắt cậu đã bắt đầu hằn lên tia máu, đây là tác hại của việc gây áp lực quá lớn cho não bộ.

Từng chút từng chút một, tia linh khí được kéo về phía khí phủ keo vừa được kết nối tiến về một lỗ trống như đầu que tăm.

Cuối cùng cậu cũng thành công kéo được tia linh khí này vào, liên kết với bản thân khí phủ, cậu đã thành công, nhưng còn chưa ăn mừng được bao lâu, đầu cậu đau như búa bổ, có lẽ tác hại của sự liều lĩnh vừa qua đã đến, cậu mất đi ý thức, chím vào mê mang.



Lê Thành mở mắt, đập vào mắt hắn là trần nhà quen thuộc màu lam, có lẽ vẫn là trong phòng cậu, nhưng cậu cảm thấy mình đang đắp chăn chứ không phải nằm trên đất, cậu quay đầu nhìn, thấy được Linh tỷ đang ngồi ở bàn học của cậu, nhìn ra ngoài sân thông qua ô cửa sổ.

Cậu liền mở lời, giọng hơi yếu:

"Linh tỷ đấy à, đệ đã ngủ bao lâu rồi?"

Thiếu nữ hơi giật mình, trông thấy cậu tỉnh lại, trong mắt toát lên niềm vui sướng, nhưng rất nhanh chuyển sang giọng nghiêm nghị:

"Đệ đúng là, đã 2 ngày rồi, đúng là liều lĩnh, nếu mà lúc trước đệ còn vận dụng ý niệm cường độ mạnh như vậy thêm một lúc nữa, có thể đã biến thành ngu ngốc rồi!"

Lê Thành cả kinh, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, nhưng cậu không hối hận, cậu muốn thành cường giả, muốn trông thấy thế giới càng rộng lớn hơn, không thể vì một chút nguy hiểm mà bỏ qua cơ hội, nhưng cảm thấy, cậu cần phải thể hiện một chút thành ý để lấy lòng Ngự tỷ đại nhân, cậu liền tung chiêu mắt long lanh, thêm vào giọng nói có chút rụt rè:

"Đệ..Đệ biết lỗi rồi Linh tỷ, tha thứ cho đệ nhé, chờ đệ khỏe, chúng ta đi chợ chơi"

Cậu nói xong lời này, cảm thấy 3 năm trước hẹn linh tỷ đi chợ đúng là cuộc hẹn cao su nhất trên đời.

Thiếu nữ lập tức bị đánh bại, mất đi ý chí chiến đấu vừa sôi chưa kịp bùng nổ, nghe đến sắp được đi chơi với đệ đệ liền vui vẻ, nhưng vẫn cần thiết giữ gìn uy nghiêm của đại tỷ nên giọng vẫn giả vờ uy nghiêm:

"Làm như báu lắm vậy, lần sau mà còn dám liều lĩnh như vậy tỷ cho biết tay"
tuy vậy khóe miệng mỉm cười đã bán đứng cô.

Cảm thấy Lê Thành đã hồi phục chút huyết sắc, cô đứng lên định mang cho cậu chút đồ ăn.

Cậu cũng tranh thủ thời gian thông qua ý niệm cảm ứng một chút bản thân khí phủ, một quả cầu nhỏ cỡ nắm tay trẻ em bên trong trống không, cũng phải, cậu ngất ngay sau khi hoàn thành bản thân khí phủ, chưa kịp tu luyện ra linh lực nên trống rỗng là phải, cậu muốn ngay lập tức tu luyện nhưng mà, cảm thấy cơ thể hiện tại cũng chưa khỏe hẳn, mà cậu cũng không muốn linh tỷ không vui, vì vậy đành phải thành thành thật thật nằm nhắm mắt ở giường.

Một lúc sau, thiếu nữ tay bưng khay đồ ăn, cùng với bố mẹ Lê Thành đi vào, sau khi cậu ăn xong, 2 người hỏi han Lê Thành tình hình sức khỏe một lúc rồi yên tâm về phòng cũng Thiếu nữ.

Cậu cảm thấy hơi buồn ngủ sau khi ăn xong, cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, thành cường giả không phải là chuyện trong chớp mắt, tu luyện trong lúc cơ thể suy yếu chỉ khiến cơ thể thêm tiều tụy mà thôi.



Sáng hôm sau, trong phòng Lê Thành, cậu đang ngồi dựa vào thành giường, cố gắng thổ nạp hấp thụ linh khí, cậu biết bây giờ cậu đã có thể dùng ý niệm luyện hóa linh khí, tuy vẫn còn chậm nhưng đã có thể!

Việc luyện hóa linh khí này là việc cơ bản, phải luôn làm, bởi vì khí phủ tuy có thể lưu trữ linh khí nhưng chỉ linh khí đã được luyện hóa tồn tại ý niệm bản thân mới có thể, còn linh khí tự do thì vẫn bị thất thoát tuy không nhanh nhưng vẫn là thất thoát làm chậm tốc độ tu hành, ngoài ra linh khí chưa được ý niệm luyện hóa điều khiển khó khăn hơn.

Từng tia từng tia linh khí được cậu thổ nạp và dần dần chuyển hóa, nhưng cậu cảm thấy linh khí bên cạnh tụ linh thạch và tụ linh thảo đang ít đi nhanh chóng, điều này có thể giải thích sau sự cố vừa rồi, ý niệm của cậu đã mạnh hơn trước nhiều, đúng là phúc cùng họa song hành, tuy nhiên nó cũng làm cậu nhận ra linh khí trong tự nhiên đã không còn có thể đáp ứng cậu tu luyện nữa rồi.

Có lẽ cần một khoảng thời gian thì linh khí trong phòng mới có thể đáp ứng cậu tu luyện tiếp, cậu liền nhớ đến lời mời Linh tỷ đi chợ thị trấn, bước xuống giường làm vệ sinh đơn giản rồi phi sang phòng bên cạnh, vẫn là mở cửa trước gõ cửa sau, không phải là cậu quên không sửa mà là không muốn sửa, bởi vì mỗi khi làm vậy khi bước vào căn phòng thơm ngát này cậu liền có thể gặp vài kì ngộ mà nếu gõ cửa trước sẽ không bao giờ có thể!, cộng với tuyệt chiêu giả ngốc thần thánh vị Ngự tỷ dễ xấu hổ này sẽ luôn luôn bị nhất kích tất sát!

Quả nhiên cậu đã đúng, lúc này thiếu nữ vừa ngủ dậy, đang thay quần áo phần thân trên hoàn toàn lộ thiên, thân dưới thì đang cởi ra một nửa thấy cậu phi vào, nhanh chóng kêu một tiếng đáng yêu rồi nhảy ngay lên giường đắp chăn.

Lê Thành thấy thế cũng không ngại ngùng nhảy vào ngồi lên cạnh giường, nói với thiếu nữ:

"Linh tỷ, đệ cảm thấy khỏe hơn rồi, hôm nay chúng ta đi phường thị chơi nhé!"

Thiếu nữ ừm một tiếng, đầu hơi ló ra khỏi chăn, đuổi gấp Lê Thành ra khỏi phòng:

"Đệ ra ngoài trước đi, tỷ thay quần áo rồi nói chuyện tiếp"

Lê Thành cũng hơi khó hiểu sao hôm nay ỏn ẻn thế, ngày trước cậu cũng thường xuyên vào phòng Linh tỷ mà có làm sao đâu?

Cậu không để ý cậu đã hơn 11 tuổi rồi, linh tỷ thì đã gần 14 tuổi, thiếu nữ dậy thì đương nhiên đã bắt đầu ngượng ngùng rồi!