Chương 10: Hẹn Ước.

Đại Nhất Thiên

Chương 10: Hẹn Ước.

Nghỉ ngơi một lúc, sau khi đã khôi phục vài thành chiến lực, ba người xuất phát, do đã được biết, Lang Yêu đầu lĩnh bị Lê Thành làm thịt rồi, hai người Thái, Sở cũng yên tâm, việc quét sạch Lang Yêu thủ hạ có lẽ sẽ không xuất hiện thương vong, trừ khi gặp phải nhóm Lang Yêu tụ tập đông.

Không có gì ngoài ý muốn, ba người gặp một nhóm hai người cũng đang trên đường truy tìm Lang Yêu, năm người hợp nhóm tiếp tục đi, hai người mới gặp cũng khá ngạc nhiên về sự xuất hiện của Lê Thành, nhưng họ cũng biết bây giờ không phải lúc hỏi, bán tín bán nghi đi về phía xuất hiện dấu hiệu Lang Yêu di chuyển.

Sau một hồi di chuyển, năm người gặp nhóm Lang Yêu đầu tiên, khoảng mười con, dễ dàng tiêu diệt nhóm Lang Yêu này.



Nửa ngày sau, tại hội trường làng.
Lúc này, Lưu Chấn Sơn ngồi tại ghế chủ vị, nét mặt hơi mệt mỏi, bên phải là năm người thuộc hộ vệ đoàn, thương thế khác nhau, có nặng mất một tay, nhẹ thì băng bó.

Bên trái là tám vị Hội Viên Công Hội, nhận nhiệm vụ đến đây bảo hộ, cũng bị thương nặng, nhẹ khác nhau, dĩ nhiên trong số đó có Lê Thành, cậu bị một vết thương nặng ở sau lưng và một vài vết thương nhẹ khác.

Mọi người ngồi yên vị một lúc, Lưu Chấn Sơn sau khi đã nhận được thông tin về Lê Thành cũng hết sức ngạc nhiên, nhưng không đợi bao lâu đã dùng giọng chân thành nói ra:

"Ta đại diện làng A, chân thành cảm ơn vị dũng sĩ Lê Thành đã dũng cảm chiến đấu với Lang Yêu đầu lĩnh, nếu không phải ngươi tiêu diệt Lang Yêu đầu lĩnh, làng ta chắc chắn tổn thất không chỉ dừng lại như bây giờ."

Lê Thành dùng giọng bình thản trả lời:

"Trưởng làng khách khí, ta đã tiếp nhận nhiệm vụ hộ vệ cho ngôi làng, vậy sẽ liền làm hết khả năng."

"Ta vừa cho kiểm tra, thu hồi xác Lang Yêu, tổng cộng 221 Lang Yêu thủ hạ, bốn Lang Yêu đầu lĩnh, một Lang Vương." Lưu Chấn Sơn bắt đầu công khai thu hoạch.

"Đầu tiên công lao lớn nhất là Lang Vương, nhưng Lang Vương là do mọi người liên thủ chém giết, vậy nên phần thưởng sẽ do mọi người tham gia liên thủ tự phân chia."

"Tiếp đến là Lang Yêu đầu lĩnh, bản thân ta chém giết một đầu, Thái dũng sĩ chém giết một đầu, Lê dũng sĩ chém giết hai đầu ở Cửa Tây."

" Lang Yêu thủ hạ mọi người khai báo với nhân viên, sẽ có người chứng thực dựa trên vết thương tại xác Lang Yêu."

"Mọi người nhận phần thưởng ở phòng tài vụ, sau khi trở về sẽ tự có người đến thông báo nhiệm vụ của các vị đã hoàn thành cho Công Hội." Lưu Chấn Sơn lên tiếng kết thúc buổi họp, ông ta cần phải cấp thiết xử lý đống hỗn độn trong làng.



Hai tiếng sau, Lê Thành thuê một cỗ xe ngựa loại nhỏ đi về hướng Phường Thị, lần này hắn do dũng cảm chém giết hai Lang Yêu đầu lĩnh cộng thêm một lượng lớn Lang Yêu thủ hạ, nên phần thưởng tương đối nhiều.

Tổng cộng nhận được gần ba nghìn Linh Thạch Hạ Phẩm, đây là một khoản tài phú khá lớn, hiện giờ Lê Thành đã có thể sắm sửa một số vật dụng phụ trợ, tăng khả năng sống sót, như giáp da, cậu muốn thăm dò Vùng Trung Tâm ngay khi có thể.



Huyền Nguyên Công Hội, Đại sảnh.

Bước đến quầy của vị nhân viên quan thuộc, vị nhân viên này cũng ngay lập tức nhận ra Lê Thành, lên tiếng chúc mừng:

"Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ." hẳn nhiên vị nhân viên này đã nhận được thông tin.

"Vậy là Công Hội đã nhận được thông tin ta hoàn thành nhiệm vụ rồi? Bao giờ ta có thể nhận được màu cam huy hiệu?" Lê Thành hơi ngạc nhiên, sau đó liền hỏi về vấn đề chính cậu quan tâm

"Công Hội chúng tôi đã nhận được phản hồi từ trưởng làng A là đối tượng ra nhiệm vụ vào sáng sớm nay. Về vấn đề huy hiệu ngài cần đợi một tuần, trong thời gian chờ đợi ngài vẫn có thể đi thực hiện các nhiệm vụ cấp D khác được thông báo."

"Được." xoay người rời đi, Lê Thành tiến đến tiệm chuyên bán áo giáp, vũ khí khá lớn trong phường thị.

Ở đây bày biện phần lớn là giáp da hoặc giáp sắt dành cho cảnh giới Nhân Binh, một vài bộ cá biệt thì có giáp cho cảnh giới Nhân Tướng, nhưng dĩ nhiên hàng tốt thì không khoe ở mặt tiền, sau khi liếc giá một bộ giáp cho cảnh giới Nhân Tướng, Lê Thành tự tin túi tiền của mình có thể mua được một bộ giáp da cho Nhân Soái.

Liếc mắt tìm một tiểu nhị ở gần nhất, đánh tiếng hỏi:

"Ở đây có bán giáp cho cảnh giới Nhân Soái không?"

Vị tiểu nhị này đưa mắt đánh giá trên dưới Lê Thành trong một giây, biết gặp được khách sộp, hòa nhã nói:

"Thưa quan khách, những bộ giáp cảnh giới Nhân Soái trở lên của chúng tôi được trưng bày ở tầng hai, nếu ngài muốn mua một bộ, để tôi dẫn ngài lên tầng hai."

"Được" Lê Thành theo chân tiểu nhị đi vào một cánh cửa phía sau quầy thu ngân ở chính giữa, bước lên cầu thang.

Dẫn Lê Thành tới tầng hai, vị tiểu nhị này chạy ngay tới một người trung niên, nói thầm gì đó. Ngay lập tức hai người tiến đến nơi Lê Thành đang đứng.

"Kính chào quan khách, ta là Vũ Thái, chịu trách nhiệm quản lý vật phẩm ở tầng hai này, nghe nói ngài muốn mua giáp dành cho cảnh giới Nhân Soái, hiện tại ngài có thể đi tham quan, nếu gặp bộ nào ưng ý, xin hãy tìm ta." Vũ Thái vừa nói vừa đánh giá sơ Lê Thành.

"Được." Lê Thành dời bước đi về phía quầy hàng gần nhất.

Trên giá đỡ bầy biện từng kiện, từng kiện áo giáp, do chú trọng về sự nhanh nhẹn, khả năng tấn công chớp nhoáng, nên Lê Thành bỏ qua không nhìn giáp sắt, chỉ tập trung quan sát từng kiện giáp da.

"Hoàng Ngưu Bì Giáp, Bì Giáp cảnh giới Nhân Soái Trung Giai, Giá: 3900 Linh Thạch Hạ Phẩm."

"Ban Hổ Bì Giáp, Bì Giáp cảnh giới Nhân Soái Thượng Giai, Giá: 5000 Linh Thạch Hạ Phẩm."



Tiếp tục nhìn đi xuống, cảm thấy túi tiền mình quá eo hẹp rồi, Lê Thành nhìn một lúc, mới phát hiện bộ giáp cảnh giới Nhân Soái Sơ Giai có vẻ hợp túi tiền của mình.

Đây là một bộ Thanh Xà Bì Giáp, cảnh giới: Nhân Soái Sơ Giai, Giá: 2900 Linh Thạch Hạ Phẩm.

Làm ra quyết định, Lê Thành lên tiếng gọi vị quản sự, lập tức xuất ra Linh Thạch Hạ Phẩm, tiến hành giao dịch, mặc thử bộ giáp mới mua, cảm thấy hơi rộng, nhưng cũng không lạ gì, cậu cũng chỉ mới gần mười năm tuổi thôi, dáng người cũng không phải đặc biệt cao to.

Mặc ra ngoài một lớp quần áo, bước ra khỏi tiệm giáp, xuất phát đi về nhà, tự nhiên cậu rất muốn gặp Linh tỷ, đã lâu rồi, cậu không thấy mặt cô.



Trước cửa phòng thiếu nữ, cậu vui mừng khi thấy bảng tên cô lật ngửa, hai chữ Đăng Linh, được ghi nắn nót bằng bút dạ, vẫn tác phong quen thuộc, cậu ngay lập tức mở cửa, định gõ cửa thì ngay lập tức đập vào mắt cậu.

Thân ảnh thiếu nữ, ngồi bên cửa sổ vai hơi tựa vào cạnh cửa, ngắm nhìn ra ngoài, bạch y như tuyết, vóc người thướt tha, chỗ nào cần lớn thì lớn, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ, cần vểnh thì vểnh khuôn mặt xinh xắn mà thanh thuần, mang theo một chút non nớt nhưng đã rất có quy mô của đại mỹ nữ tương lai.

Đứng ở cửa, ngắm nhìn thiếu nữ đến thất thần, Lê Thành thậm chí đã quên gõ cửa, từ trước tới giờ, cậu chỉ coi thiếu nữ như một người bạn, không hề có ý tưởng gì khác, nhưng lần này trông thấy cô, cậu đã đặc biệt rung động, trong đầu của cậu lúc này, một ý tưởng ngay lập tức hiện lên, thì ra là vậy, ngay từ đầu có lẽ cậu cũng đã thích cô rồi, nhưng có lẽ từ lúc này thích đã chính thức chuyển sang tình yêu.

Thiếu nữ quay người, thấy được Lê Thành đang thất thần, trong đáy mắt mang theo phiền muộn, ngay lập tức dãn ra, ôn nhu gọi một tiếng:

"Tiểu Thành đấy à, vào ngồi đi em."

Nói xong, cô vẫy vẫy tay, chỉ về phía một chiếc ghế bên cạnh, Lê Thành vẫn thất thần, như zombie đi đến chiếc ghế, cặp mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh thiếu nữ, tay khua khoắng cố gắng bắt lấy chiếc ghế, đến mấy lần mới thành công.

Thiếu nữ thấy thế phì cười, giọng tinh nghịch mang theo trách cứ:

"Hôm nay bị sao thế?"

Lê Thành nhìn kĩ thiếu nữ, hít một hơi dài, nắm lấy bàn tay ngọc nhỏ nhắn của cô, trịnh trọng nói:

"Linh tỷ, ta yêu tỷ, như một người con trai, yêu một người con gái, từ trước tới giờ, ta vẫn không nhận ra, nhưng vừa khi nhìn thấy tỷ, ta đã không thể kìm được mong muốn được thổ lộ với tỷ."

Thiếu nữ nghe xong mặt đỏ bừng, đầu cúi xuống ngực, tay áp lên má, tay kia do đã bị Lê Thành nắm lấy nên đành để im, lòng loạn như ma, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Chỉ yên lặng ngồi trước mặt thiếu nữ, chăm chú nhìn cô, Lê Thành không lên tiếng, bây giờ trong lòng cậu cũng đang rất loạn, không biết nói cái gì, cậu cũng biết, bây giờ thiếu nữ cần là thời gian để trả lời.

Một lúc sau, thiếu nữ đã thu xếp được tâm tình, ôn nhu nói:

"Được, ta chấp nhận lời tỏ tình của đệ."

Nói đến đây, thiếu nữ như đã lấy được dũng khí, tiếp tục nói:

"Nhưng ta cũng không muốn, vì chuyện tình cảm của chúng ta cản trở tiến trình tu luyện của cả hai, đệ có ước mơ của đệ, ta cũng có."

"Vì vậy, ta đã quyết định rời đi nơi này, tiến về đại lục rộng lớn hơn, điều này đã được ta nhen nhóm cũng một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn lo lắng về đệ nên chưa hạ quyết tâm, tuy nhiên, lực lượng không phải tự dưng mà có, phải nỗ lực dành lấy, nếu đệ đã muốn cưới tỷ làm tân nương, hãy bước lên bậc thang càng cao hơn, nếu một ngày, chúng ta gặp lại nhau nơi đại lục, ta sẽ chính thức làm tân nương của đệ."

Sau một tràng dài, thiếu nữ, đứng lên khỏi ghế, cúi đầu xuống, hôn phớt một cái lên môi Lê Thành, rồi ngay lập tức dứt tay ra khỏi tay cậu, phóng như bay ra khỏi cửa phòng.

Trước khi đi yêu kiều gọi một tiếng:

"Đây là thưởng trước!"

Lê Thành ngớ người, sờ sờ môi, vẫn còn lưu lại một chút mùi thơm, cười khờ khạo, quyết tâm chinh phục đỉnh cao của cậu đã càng được củng cố.

Sau hôm tỏ tình, thiếu nữ, dường như tránh mặt cậu, mỗi khi thấy cậu đều yêu kiều kêu một tiếng dễ nghe rồi chạy vọt vào, cửa cũng khóa, không cho cậu gặp mặt.

Cuối cùng sau một tuần phục kích, cậu đã thành công bắt được con mồi thiếu nữ, do không muốn cả hai tiếp tục ngại ngùng lâu hơn, không đề cập đến vấn đề liên quan đến vụ tỏ tình hôm trước.

"Bao giờ thì tỷ đi?" Lê Thành hỏi chân thành, giọng điệu nghiêm túc.

Thiếu nữ cũng cố gắng trấn định, bình tĩnh trả lời:

"Một tháng sau, ta đã nhận nhiệm vụ bảo tiêu ở Công Hội, bảo vệ một chuyến hàng đi tới đại lục, sau khi đến đại lục, ta sẽ không trở lại đảo nữa."

Hóa ra thiếu nữ cũng là thành viên Công Hội. Lê Thành hỏi thêm:

"Tỷ là Hội Viên cấp nào?"

"Vàng. Lần này ta tiếp nhận một nhiệm vụ cấp D nên có lẽ không quá nguy hiểm." Thiếu nữ trả lời

Lê Thành hơi ngạc nhiên, thực lực tỷ tỷ cũng khá cao, chắc là đi không vấn đề gì, cậu cũng ủng hộ tỷ tỷ truy tìm lực lượng, trong tâm tư của cậu, nếu cậu đã yêu tỷ thì không nên ước thúc, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

"Được, để ta tiễn tỷ" Lê Thành nói trong khi vẫn nắm chặt tay thiếu nữ, ngón tay cái vẽ hình vòng tròn tại lòng bàn tay của cô.

Thiếu nữ đỏ bừng mặt, nhưng biết chống cự vô ích, thôi thì sắp đi, để đệ đệ chiếm chút tiện nghi.



Một tháng sau, Lạc Nhật Bến Cảng.

Đây là bến cảng lớn nhất trên đảo Lạc Nhật, Lê Thành nắm tay thiếu nữ, đeo giúp cô một ba lô khá to, trong đó có một vài vận dụng cần thiết và quần áo, lần này cô định rời đi khá lâu nên cần phải chuẩn bị kĩ một tí.

Đưa cô đến nơi tập kết, thiếu nữ được người của thương hội thông báo nhiệm vụ bảo tiêu tiếp dẫn lên tàu, Lê Thành đứng nhìn bóng dáng cô đi khuất, cũng quay người rời đi, cậu quyết định đẩy nhanh tiến độ, lần này cậu sẽ xông vào Vùng Trung Tâm, đạt được Thủy Nguyên.