Chương 2: Sống lại
Đại Nam, năm Tự Đức thứ 27, 1874.
Nguyễn Phúc Ưng Lịch là con trai út của Kiên Quốc Công Nguyễn Phúc Hồng Cai, cháu nội của vua Thiệu Trị. Bản thân nhà Nguyễn với các hoàng tử cũng có chính sách na ná như nhà Minh, chỉ cần không tạo phản hay làm chuyện gì quá đáng thì có thể thoải mái ở trong lãnh địa của mình. Với ruộng vườn cò bay thẳng cánh cùng địa vị hoàng tộc nên dù các Đại Nam đang loạn thành một đống với mối đe dọa từ người Pháp cũng như các cuộc khởi nghĩa thì gia đình của quốc công vẫn sống khá sung sướng. Bản thân dù là hoàng tộc nhưng danh tiếng của vị Kiên Quốc Công này cũng khá tốt.
- Vậy đó là về cha ta à? – Thằng nhóc Ưng Lịch lên tiếng. – Xin lỗi! Tại vì ta mất trí nhớ sau ba ngày hôn mê nên mới phải làm phiền!
- Cậu nói vậy làm con tổn thọ. Người hầu như con…
Tên người ở nói năng không ngừng. Trong hắn có dáng người cũng vừa phải. Toàn thân chỉ có một bộ quần áo nâu hơi bị cũ. Dù vậy, so với phần lớn dân số lúc bấy giờ thì mức sống của hắn cũng rất khá.
Phải nói là thời này không có nhân quyền. Nếu có thì may ra cũng là ở bên châu Âu và Bắc Mỹ. Tuy Đại Nam không có chế độ nô lệ nhưng việc một kẻ hầu bị đánh cũng là chuyện thường. Nhìn thì có vẻ cực khổ nhưng so với hàng loạt người dân đang chịu đựng sưu cao thuế nặng thì cuộc sống làm nô, có chủ nhân bảo vệ cũng không tệ cho lắm. Cũng vì lẽ đó, đám nô bộc đều làm hết sức để lấy lòng cậu chủ vừa bị "mất trí nhớ" này.
Mà nói mất trí nhớ cũng không đúng khi mà ký ức của Nguyễn Phúc Ưng Lịch, vua Hàm Nghi sau này đã kết hợp với ký ức của Minh. Khổ một cái là đứa nhóc này chỉ có ba tuổi. Thứ nói biết về thế giới xung quanh không nhiều. Nói chung thì cũng biết chút ít nhưng hỏi thăm đám hạ nhân rồi đối chiếu lại thì ổn hơn.
Nói về chủ nhân của thân thể này. Mấy hôm trước tự dưng té cầu thang làm cả nhà Kiên Quốc Công lo sốt vó. Người lo nhất không phải cha hay mẹ của hắn mà lại là đám người làm. Nói ngu chứ công tử mà có chuyện gì vì cả khối người phải chôn cùng theo đúng nghĩa đen. Đây dù sao cũng là chế độ phong kiến. Chủ nhân của họ lại là hoàng thân. Chỉ cần không tạo phản hay làm ra tội ác nghiêm trong thì hoàng đế cũng chả thèm quản, nhất là khi Đại Nam đã có đủ mối lo.
Mà bản thân thằng bé này cũng không tệ. Sau khi hắn lấy một tấm gương, vốn là quà tặng của người Pháp cho triều đình Đại Nam sau hòa ước Nhâm Tuất ra xem thì khuôn mặt bản thân đúng là khuôn mặt khá tuấn tú. Lông mài phủ lên hai đôi mắt to tròn nhìn như chim ưng. Cái mũi tuy lớn nhưng lại hài hòa với các giác quan, lớn lên chắc chắn là một người đẹp trai vô cùng. Bộ độ của hắn mặc cũng làm bằng lụa chất lượng tất được dệt bằng tay.
- Công tử.. Quốc công tới rồi!
Một tên người hầu lên tiếng. Thái độ hớt ha hớt hải như trời sập tới nơi.
Hắn cũng không ngạc nhiên. Nghe tiếng vó ngựa cùng sự huyên náo của cả nhà thì ngoại trừ đương kim hoàng thượng thì chắc là cha hắn, Nguyễn Phúc Hồng Cai. Nếu như là vua thì cả đám đã phải ra ngoài sân hành lễ rồi nên chắc là ông già của hắn.
Nói thật lòng, hắn không ghét và cũng chả thích con người này. Lịch sử chỉ ghi nhận ông ta là cha của ba vị vua nhà Nguyễn sau khi Tự Đức chết chứ không có gì thêm. Dù vậy, dù sao thì một nửa linh hồn hiện tại và cơ thể là của người ta cho và đây lại là thời phong kiến nên hắn cũng phải giữ phép lịch sự.
Một lúc sau đó, một người đàn ông bước vào. Dáng người khá cao lớn. Khuôn mặt có nhiều nét giống hắn nhưng kiên định hơn nhiều, ẩn dưới bộ râu vốn đàn ông nào cũng có ở thời đại này. Toàn thân là bộ đồ được cắt may tỉ mỉ bởi những thợ lành nghề. Tuy không uy phong như trang phục của quân vương nhưng đúng là mang khí phách hơn người. Dù vậy, khuôn mặt lại có vẻ hơi trắng bệch như người bị bệnh lâu ngày.
- Thưa cha…
Minh hay lúc này là Ưng Lịch cố gắng mở lời sao cho thích hợp bởi nếu không khéo thì hắn sẽ bị xem là trúng tà rồi bị đạo sĩ làm phép gì đó. Tuy thời này cách mạng công nghiệp lần hai đã manh nha nhưng Đại Nam vẫn là quốc gia lạc hậu vừa mất toàn bộ Nam Kỳ và suýt mất luôn cả Bắc Kỳ cho Pháp.
- Không sao là tốt rồi!
Kiên Quốc Công nói. Hai tay ông ôm trọn lấy thân hình nhỏ tuổi của hắn.
Thái độ ấm áp này làm hắn có hơi ngạc nhiên. Trong các bộ phim về hoàng tộc hắn xem thì thứ gọi là tình cảm căn bản không tồn tại. Cùng lắm là người mẫu thân chứ cha thì không hề có. Cha mẹ hắn kiếp trước cũng không quan tâm hắn được như thế này. Dù sao thì cuộc sống hiện đại, ai cũng phải đi làm kiếm tiền, làm gì có thời gian quan tâm.
- Con không sao… Người đừng có ôm chặt quá…
"Đứa trẻ" lên tiếng. Tuy đã cố giả vờ là con nít nhưng ánh mắt và cách nói là giống như một người trưởng thành.
- Hôm nay con hơi khác…? – Kiên Quốc Công nói. – Cứ như lớn thêm cả chục tuổi vậy?
Với Hồng Cai mà nói, con trai Ưng Lịch này của hắn không ngốc nêu không muốn nói là có tư chất bẩm sinh. Dù vậy, tư chất bẩm sinh so với cách nói hiện tại thì khác nhau hoàn toàn. Nói dễ hiểu hơn. Việc thấy một người nâng được mấy ký tạ là bình thường. Nó chứng tỏ hắn ta khỏe hơn người thường. Tuy nhiên, nếu hắn bay lượn trên trời, mắt bắn ra tia laze thì đó lại ra chuyện khác. Với Kiên Quốc Công lúc này cũng vậy. Dù sao thì lăn lộn trong hoàng tộc bao nhiêu lâu, tuy không lên làm vua nhưng kinh nghiệm thì cũng có.
- Đâu có… con vẫn là con của cha mà. – "Ưng Lịch" lên tiếng. – Mà cha có chuyện gì không vui à? Cứ nói ra cho xả stress đi?
- "Xả tress"!?
Hồng Cai nhìn hắn như nhìn quái vật. Nói chúng cũng chả cảnh giác gì mà chỉ hơi khó hiểu mà thôi.
- Ý con là giảm căng thẳng ấy mà.
- Cũng được.
Sau đó, Kiên Quốc Công khi người hầu đã ra hết nói một hơi về tình hình hiện tại. Hắn không có ý định tìm giải pháp. Cái hắn cần là ai đó biết lắng nghe. Cái này thì Ưng Lịch khá hiểu. Đôi lúc chỉ cần lắng nghe người khác nói cũng tốt hơn hàng vạn lời an ủi hay tâng bốc. Quan trong nhất, tình hình Đại Nam hiện tại cũng hiện ra rõ trước mắt của Minh hay giờ là Nguyễn Phúc Ưng Lịch.
Lúc này, quân Pháp sau thất bại tại Bắc Kỳ đã nhanh chóng rút về Nam Bộ. Tuy nhiên, chúng được quyền buôn bán và cho tàu đi dọc ven biển và trên sông. Quân triều đình thì gần như không kiểm soát được khu vực này như mọi khi và phải phụ thuộc vào quân Cờ Đen của Lưu Vĩnh Phúc, một đám thổ phỉ đúng nghĩa. Phía triều đình đã chuẩn bị đi xứ nhà Thanh để xin quân giúp đỡ, cội nguồn của chiến tranh Pháp Thanh vào chục năm sau. Mà bản thân đám Trung Hoa này cũng tàn bạo không kém gì người Pháp. Cái khổ nhất cũng là người dân. Bản thân Nam Kỳ và Cao Miên thì đã được thừa nhận là chủ quyền của nước Pháp.
Dù bản thân lời nói của cha hắn không hề có một câu nào căm ghét triều đình nhưng từ ánh mắt, Ưng Lịch nhận ra cảm giác uất hận giành cho đương kim hoàng thượng, một thứ đủ làm cả gia tộc hắn đi đến con đường diệt vong. Cũng có thể là hắn võ đoán bởi theo lịch sử thì cuộc tranh giành vương vị chỉ diễn ra giữa Hồng Bảo và Hồng Nhậm, tức Tự Đức của hiện tại. Bản thân Kiên Quốc Công ngoại trừ mang danh cha của ba đời vua ra thì cũng khá an phận. Ông cũng chả dính tới âm mưu chính trị nào. Dù vậy, danh phận Kiên Quốc Công này của ông lại cao hơn chức phong của các bậc vương gia khác, thể hiện phần nào sự ưa ái của Thiệu Trị giành cho mình.
- Khó hiểu lắm phải không!? Ta cũng chả hiểu sao lại nói với con nữa.
Nguyễn Phúc Hồng Cai nói. Dù sao thì thằng nhóc của chỉ có ba tuổi. Nói với nó thì cũng chả có ích gì, lại còn phải giải thích này nọ.
- Lúng túng thì đúng hơn. Con cũng chả biết làm gì. – Thằng bé trả lời. – Nước Pháp tuy không có mạnh như thời Napoleon III nhưng vẫn áp đảo so với Đại Nam. Ngân khố triều đình cũng chả thu được bao nhiêu.
Trước hoàng cảnh này, theo đúng lý thì hắn nên nghĩ ra cái gì đó để giúp nước như mấy truyện xuyên không. Tuy nhiên, hắn cũng chả biết phải làm gì. Tuy thuộc giai cấp thống trị nhưng hắn là con cháu quốc công, một khi dám can thiệp vào triều chính thì con đường diệt tộc hiện ra ngay trước mắt. Đó còn chưa kể tuổi còn quá nhỏ, chỉ ba tuổi. Vô số đại thần liều mạng để canh tân, vô số tướng lĩnh bày kế chống giặc mà Tự Đức còn không nghe thì liệu lão hoàng đế này sẽ nghe một tên nhóc, lại là con của một quốc công có khả năng ngai với lão hay không.
Cái may mắn nhất là theo lịch sử, hắn cũng sẽ lên ngôi vua. Khi đó, với kiến thức hiện đại, có lẽ hắn sẽ giúp phong trào Cần Vương được ít nhiều. Dù vậy, từ giờ đến lúc đó, tuy chỉ vài năm nhưng với hắn, khi biết dân tộc đã chìm trong địa ngục, là quá lâu. Hơn nữa, liệu hắn có thống nhất được quân Cần Vương và có thực quyền khi mà Tôn Thất Thuyết cũng chỉ đưa hắn lên để chống Pháp.
- Nguyễn Phúc Hồng Cai ta tích được phúc rồi! – Hắn nhìn thằng con út rồi khóc rồi lại cười. – Đừng sợ. Chỉ là ta vui mừng quá mà thôi.
Đừng nghĩ hoàng tộc nhà Nguyễn toàn là một lũ vô dụng. Để sống trong hoàng tộc thì không ai vô dụng cả. Ăn chơi, hiếp người thì có nhưng ngu thì không. Nhìn sơ qua thì hắn cảm nhận được đứa trẻ này đang suy nghĩ khá nhiều điều mà hắn còn chưa nghĩ tới. Nên nhớ là lúc này không có facebook nên ai nấy thi nhau chém gió. Có thể nghĩ tới nước này chứng tỏ không phải là người thường.
"Không lẽ vừa ngã cầu thang thì nó được tiên nhân phù hộ. Thôi cứ quan sát một thời gian rồi tính tiếp"
Hắn nghĩ thầm.
Đây cũng là phản ứng bình thường của con người. Cái kiểu nhân vật chính vừa xuyên không, chém gió vài câu thì cả đám người nghe theo mới là vô lý không thể tin được. Nếu xuyên không thật mà nói năng kiểu đó thì kẻ đó không bị đem đi trừ tà là may lắm rồi.
- Cha đi trước! Mạ với anh con cũng đang lo sốt vo suốt mấy ngày rồi. Con cũng nên tới thăm họ đi!
Ông nói rồi quay lưng đi. Dáng người cố gắng hết sức bình sinh để đứng thẳng dù rõ ràng đang muốn gục xuống.
- Dạ, thưa cha!
Bản thân Ưng Lịch cũng ý thức được cha của mình thay đổi. Nói cho đúng thì cha hắn bắt đầu có ấn tượng khá tốt về hắn. Dù vậy, Minh không nói thêm gì. Mọi thứ đều phải từ từ. Hắn mà làm quá thì mọi thứ sẽ hỏng bét.