Chương 112: Khúc Dạo Đầu (1)
_ _ _ _ _ __ _
Vô Song không gặp lão đầu thì thôi, thực sư một khi gặp lão đầu thì chẳng bao giờ hai người có thể yên ổn ngồi với nhau cả, cái này cũng không phải Vô Song muốn nhưng mà lão đầu thì vẫn luôn là lão đầu.
Trong cái lúc cảm động nhất, lão đầu đột nhiên mở miệng, một khi mà lão đầu mở miệng tuyệt đối có sức phá hoại cực cao.
"Tiểu tử, ngươi còn không mau buông lão phu ra, ngươi không sợ mất mặt nhưng mà lão phu sợ ".
"Mấy năm qua trên giang hồ, cái gì học không học dĩ nhiên lại học cái trò khóc lóc của nữ nhân?, chẳng nhẽ ở trên giang hồ bị bắt nạt nhiều quá hay chăng, gặp lão phu liền cảm động rớt nước mắt?".
Nghe lão đầu nói, Vô Song rốt cuộc phải buông tay ra, hơn nữa hiện tại hắn phi thường xấu hổ, dù sao ngoại trừ Lý Thương Hải ra thì còn Huân cùng Dương, chỉ với hành động vừa nãy thì bao nhiêu biển hiện lãnh khốc tàn bạo của hắn trong cái vai Nghịch Thiên Di Hành toàn bổ đổ sông đổ biển.
Dĩ nhiên đây chưa phải là quá đáng nhất, dù sao bọn họ tạm tính là người quen, càng quá đáng hơn là ở đây rõ ràng có người lạ, lão đầu vẫn cứ lão đầu, vẫn cứ thích bắt nạt hắn.
Vô Song hiện tại mới phát hiện ra trừ lão đầu còn có hai người nữa, một lão nhân mặt đồ trắng với sống lưng hơi còng, ngoài ra người còn lại chính là Quỳnh Hương, nữ nhân này Vô Song làm sao mà quên được?.
Vô Song nhìn thấy Quỳnh Hương, cũng phát hiện nàng đang nhìn mình, sau đó như một hành động vô thức, khi hai ánh mắt gặp nhau bọn họ liền chủ động tự tránh ánh mắt của nhau ra, ngày đó giữa hai người xuất hiện một đạo ngăn cách rất lớn.
Vô Song đến hiện tại còn đang mê mang, hắn thực sự không biết phải đối mặt với Quỳnh Hương thế nào, ánh mắt của nàng khiến Vô Song thủy trung cảm giác không thoải mái, đây không phải là chán ghét mà là cảm giác trốn tránh, có một cái gì đó khiến Vô Song không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt của nàng.
Lại nói tới Vô Song hiện tại, hắn nhìn lão đầu.
Lão đầu lần này ra ngoài vẫn cứ mặc đạo bào, 6 năm trôi qua lão đầu không khác là bao, vẫn cứ một bộ tiên phong đạo cốt khiến bất cứ người lạ nào nhìn lão đầu đều nổi lên cảm giác cung kính nhưng mà chỉ có Vô Song biết ẩn sau cái bộ đạo bào tiên phong đạo cốt kia thì lão đầu vô sỉ đến mức nào.
"Lão đầu, thực sự không thể nói câu gì cảm động một chút hay sao ".
Nhìn lão đầu, Vô Song đúng là không biết nói gì cả, chỉ có thể cảm khái.
Lão đầu nghe vậy, ánh mắt chăm chú nhìn Vô Song như đang thật sự quan sát hắn, sau đó Vô Song tưởng lão đầu ít nhất cũng nói vài câu thật lòng bất quá Vô Song sai rồi.
"Tiểu tử, nói thật cho lão phu biết, ra ngoài bị ai bắt nạt?, vừa mới gặp lão phu đã khóc lóc như vậy?, bị bắt nạt chẳng nhẽ không hô danh xưng Độc Cô Cầu Hòa của lão phu ra?, khắp cả thiên hạ có ai không nể cái danh hiệu này? ".
Vô Song nghe vậy, hắn triệt để từ bỏ bất quá Vô Song thật ra không biết, thế hệ đi trước, cái thế hệ của đám người Quỳ Hoa Lão Tổ – Hoàng Thường – Tiêu Dao Tử – Độc Cô Cầu Bại – Vô Danh Thần Tăng thì thật sự có danh hiệu Độc Cô Cầu Hòa tồn tại, danh hiệu này cũng là do lão đầu nắm giữ.
Đánh có thể đánh không lại nhưng bản lĩnh chạy trốn thì gần xa đều nghe tiếng, nói về chạy trốn ngay cả Tiêu Dao Tử cũng chưa chắc hơn được vị sư đệ này của mình.
Cũng vì cái danh hiệu này, vào thời điểm Độc Cô Cầu Bại còn sống, vị kiếm ma này cùng lão đầu tuyệt đối là oan gia nhưng mà... càng những người được coi là oan gia với lão đầu thật ra càng là tri kỷ của lão đầu, nói về thực lực lão đầu chưa hẳn đáng sợ nhưng mà lực hiệu triệu của lão đầu thật ra rất kinh khủng.
"Lão đầu, ta không bắt nạt người khác thì thôi, làm gì có ai bắt nạt được ta, cũng không phải ai cũng cầu một trận hòa như lão ".
Vô Hà Tử nghe Vô Song nói vậy, khuôn mặt đỏ lên bất quá may mắn là rốt cuộc cũng có người mở miệng ngăn cản một già một trẻ này tiếp tục đấu khẩu.
"Sư thúc, người cùng Vô Song quen biết sao? ".
Đây chính là âm thanh của Lý Thương Hải, Lý Thương Hải lên tiếng thì cả Vô Song cùng Vô Hà Tử thật ra mới nhớ tới chỗ này còn có người khác.
"Đâu chỉ là quen thuộc, tiểu tử này chính là lão phu nuôi lớn, hơn nữa còn nhiều lần làm lão phu tức chết ".
Vô Song nghe Vô Hà Tử nói vậy cái môi liền bĩu ra, hắn cũng không biết là lão đầu nuôi sống hắn hay hắn nuôi sống lão đầu, với trình độ nấu ăn của lão đầu cùng Vạn lão thì thực sự làm người ta nuốt không nổi, không phải ở bên ngoài Tiêu Dao Cốc còn có Vong Ưu Thôn thì chỉ sợ lão đầu cùng Vạn lão sớm chết đói, đương nhiên từ khi Vô Song đến Tiêu Dao Cốc thì nhiệm vụ 'nuôi sống' lão đầu liền thuộc về Vô Song.
Lão đầu nói xong một câu, thấy Vô Song không cãi lại thì trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, tiếp theo lại khẽ vuốt bộ râu của mình mà nói.
"Đúng rồi tiểu tử, ngươi sao lại ở Phù Tang?, sao lại lên cái hòn đảo này? ".
Vô Hà Tử cho dù ngoài miệng nói thế nào thì trong lòng ông cũng rất quan tâm tới Vô Song, với ông Vô Song ở đâu cũng được nhưng tuyệt không thể ở chỗ này bởi nơi Bồng Lai quá mức nguy hiểm.
Vô Song nghe Vô Hà Tử nói vậy, ánh mắt nhìn về phía cô cô Lý Thương Hải, sau đó mới nói.
"Lão đầu, ta được người nhờ vả mới tới Bồng Lai Đảo... bất quá lên đến nơi mới biết nơi này nguy hiểm như vậy nhưng mà... về là về không được, may mắn gặp lão nhân gia người ở đây, thực sự vui mừng đến phát khóc, lão nhân gia người bảo vệ ta đi ".
Có một sự thực, Vô Hà Tử không nhìn ra thực lực của Vô Song.
Vô Hà Tử là đế nhưng Vô Song thì cũng là chuẩn đế, tuy Vô Hà Tử mạnh hơn Vô Song nhưng chưa thể đạt đến cái đẳng cấp của Lý Thương Hải liếc mắt cái đã nhìn ra Vô Song mạnh hay yếu.
Tiếp theo Vô Song trong phút chốc hoàn thành thuế biến, hắn tiến vào đế vị, như vậy Vô Hà Tử càng không thể nhìn ra thực lực chân chính của Vô Song hiện tại, thế là lão đầu cực kỳ hào sảng mà cười lớn.
"Ha ha, tiểu Vô Song ngươi hiện tại mới biết lão nhân gia lợi hại?, bị quỷ vật dọa sợ rồi đúng không?, yên tâm có lão phu ở đây, không ai có thể làm gì ngươi ".
Vô Hà Tử nói xong, trực tiếp kéo tay Vô Song đi đến chỗ Quỳnh Hương.
"Lại đây lại đây, lão phu giới thiệu cho ngươi vài người ".
Vô Hà Tử kéo Vô Song đến nơi, trực tiếp hướng về Thiên Thánh mà nói.
"Lão đầu này họ Trương, tên một chữ Thiên, ngươi cứ gọi Thiên lão là được ".
Vô Song vừa nghe Vô Hà Tử giới thiệu thì đã giật nảy mình, đánh chết Vô Song cũng không nghĩ đây là người được thế nhân gọi là Thiên Thánh.
Cái tên Trương Thiên dĩ nhiên là tên của Thiên Thánh nhưng không phải ai tên Trương Thiên thì cũng là Thiên Thánh cả bất quá có Quỳnh Hương ở đây thì đáp án không thể sai được.
"Vô Song bái kiến Thiên lão ".
Thiên Thánh cười hiền lành gật đầu với Vô Song mà nói.
"Vô Song đúng không, tên rất hay, lão đầu tử cuối đời có thể thu được một vị truyền nhân tốt ".
Vô Hà Tử nghe Thiên Thánh nói vậy lập tức phổng cả mũi, nhưng mà lão đầu này vẫn cực kỳ 'vô sỉ', trực tiếp dùng ngón tay gõ vào đầu Vô Song.
"Tiểu tử này mà tốt cái gì chứ, vừa thấy lão phu đã khóc lóc, ướt hết cả đạo bào của lão phu, so với tiểu Quỳnh Hương thì thua xa lơ xa lắc ".
Tiếp theo trong lúc Vô Song đang xoa đầu thì Vô Hà Tử liền dẫn hắn đến trước mặt Quỳnh Hương.
Nàng lúc này vẫn tà áo đỏ, mái tóc đen búi cao lộ ra cái cổ trắng ngần, trên mặt nàng vẫn là mặt nạ, mặt nạ vô diện nhưng bên góc phải có một đóa hoa, đây không phải là đóa Quỳ Hoa mà là... môt đóa Quỳnh Hoa.
Nàng gọi là Đông Phương Quỳnh Hương, trên mặt nạ khắc một đóa Quỳnh Hoa, thực sự hợp vô cùng.
"Tiểu Vô Song, lại đây lão phu giới thiệu cho ngươi một tuyệt thế thiên tài, nàng gọi là Quỳnh Hương, sau ngày ngươi gọi nàng là tỷ tỷ biết chưa ".
"Nàng chỉ hơn ngươi 2 tuổi nhưng mà thực lực mạnh vô cùng, cũng không phải như tiểu tử ngươi còn cần núp sau lưng lão phu ".
Lão đầu quả thực rất thích ở trước mặt người khác mà đánh mặt Vô Song, tuy nhiên lúc này Vô Song cũng không muốn cãi lại lão đầu, hắn cùng Quỳnh Hương lại nhìn nhau.
Hắn thật ra cũng chẳng rõ tuổi tác của hắn nữa, có lẽ là 16, có lẽ là 17 tuy nhiên việc hắn nhỏ tuổi hơn Quỳnh Hương thì là thật, nàng năm nay đã 18.
Về mặt bối phận, nàng là con gái của Trương Tam Phong tức là ít nhất cũng có thể coi như đồng bối với Thiên – Địa – Nhân tam thánh, nàng so với Vô Song cao không biết bao nhiêu cấp bậc, gọi hai chữ tỷ tỷ còn là nhẹ.
Dĩ nhiên những việc này không quan trọng, quan trọng là cả Quỳnh Hương cùng Vô Song đều không ngờ gặp đối phương ở đây, rốt cuộc Vô Song vẫn cứ là người mở miệng trước.
"Vô Song gặp qua Quỳnh Hương tỷ tỷ ".
Quỳnh Hương nghe Vô Song nói, đôi mắt đẹp hơi nhíu nhưng mà nàng cũng mở miệng.
"Hân hạnh rồi ".
Lúc này cho dù Vô Hà Tử đang cười cười nói nói hay Thiên Thánh từ đầu đến cuối vẫn quan sát Vô Song đều cảm thấy... giữa Vô Song cùng Quỳnh Hương có cái gì không đúng, dĩ nhiên hai lão đầu cũng không tìm hiểu sâu vào cái vấn đề này, không cố tình rạch phá trang giấy kia ra.
.........
Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.