Chương 114: Khúc Dạo Đầu (3)

Cực Võ

Chương 114: Khúc Dạo Đầu (3)

P/s: Đầu tháng có nguyệt phiếu, cầu mọi người buff truyện giúp mình với ạ.

_ _ _ _ _ _ __

Cũng như Quỳnh Hương, Vô Song trở về lều vải và đương nhiên hắn không ngủ được.


Vô Song vừa trở về lập tức mở bút ký của Tiêu Dao Tử ra nghiên cứu, bản bút ký này tuy không dày nhưng mà tuyệt đối cho Vô Song rất nhiều kiến thức.


Vô Song đã lâu không đọc sách và cũng lâu lắm rồi không có quyển sách nào có thể cho Vô Song hứng thú như cái bản bút ký này.


Nghiên cứu bút ký của Tiêu Dao Tử như giúp Vô Song mở ra một chân trời mới vậy, hệ sinh thái của Bồng Lai Tiên Đảo được ông nghiên cứu phi thường kỹ, Tiêu Dao Tử thực sự đã bỏ rất nhiều thời gian và tâm huyết trên Bồng Lai Tiên Đảo.


Đương nhiên việc này càng làm Vô Song nhận ra đám Thất Phúc Thần kia chỉ sợ nhất định phải thủ hộ Thạch Thành, nên biết Tiêu Dao Tử khẳng định ở lại rất lâu trên đảo thì mới bắt đầu đi tới Thạch Thành, ấy vậy mà trước khi ông tới Thạch Thành tuyệt không có người ngăn cản, Thất Phúc Thần tuyệt không ra mặt.


Với sự xuất hiện của Ebisu ở Quỷ Lâm thì có thể khẳng định Thất Phúc Thần hoàn toàn có thể đi lại bình thường trên đảo nhưng mà vì một lý do nào đó bọn chúng không rời khỏi Thạch Thành.


Đáp án chỉ có thể là bởi độ quan trọng của Thạch Thành, ví dụ như nơi đây có một vật quan trọng mà bọn họ nhất định phải thủ hộ chẳng hạn, Vô Song hoài nghi tại Thạch Thành thực sự cất chứa bí mật về thể chất của Thất Phúc Thần, bí mật mà thế nhân gọi là sự bất tử.


Ngoài vấn đề Thạch Thành ra thì còn hai khu vực nữa khá khó hiểu, đầu tiên là vùng tối và thứ hai là thượng nguồn.


Thượng nguồn nằm ở sâu trong Quỷ Lâm còn vùng tối thì không ai biết nằm ở đâu cả, chỉ biết muốn tới vùng tối nhất định phải vượt qua Thạch Thành.


Điều kỳ lạ ở đây, bản thân Tiêu Dao Tử rõ ràng bị ngăn cản từ trước khi vào tới Thạch Thành, vậy vì cái gì ông biết vùng tối tồn tại?, Vô Song không nghĩ đám Thất Phúc Thần sẽ đóng vai hướng dẫn viên du lịch mà giới thiệu cho ông.


Về phần thượng nguồn cũng đặc biệt vô cùng, nơi đây không được Tiêu Dao Tử miêu tả gì cả, Tiêu Dao Tử chỉ nhắc đến vị trí của thượng nguồn, phải biết tất cả các địa điểm trước khi tới Thạch Thành đều được ông chú thích vô cùng rõ ràng, từng sinh vật, từng loại cây cối thậm chí cả thổ nhưỡng nhưng mà khu vực thượng nguồn thì không.


Tiêu Dao Tử vẽ một tấm địa đồ Quỷ Lâm, đồng thời ông đánh dấu hai đường chéo lớn tạo thành hình chữ X, tại đây ông chỉ đề hai chữ 'thượng nguồn' rồi cũng không viết gì hơn.


Thân là những người đi sau, những người cầm được bản bút ký này, quả thật bọn họ không có hứng thú với thượng nguồn cũng không được, nhất định phải đến xem cái chữ X mà Tiêu Dao Tử đánh dấu có nghĩa là gì.


Trong lúc Vô Song đang nghiên cứu bút ký của Tiêu Dao Tử thì Vô Hà Tử trở về, nhìn thấy lão đầu tiến vào trong lều, Vô Song rất nhanh hạ quyển bút ký xuống, Vô Song biết lão đầu có việc hỏi mình.


Lão đầu ngồi xuống, ánh mắt nhìn Vô Song, từ sự quen thuộc của Vô Song với lão đầu, Vô Song hiểu lão đầu lúc này đang nghiêm túc vô cùng.

Lão đầu thật ra không hỏi dung mạo Vô Song vì sao thay đổi lớn như thế, lão đầu thậm chí có cảm giác thể chất của Vô Song cũng thay đổi, tuy không biết thể chất của Vô Song là gì bởi Vô Hà Tử chẳng có bản lĩnh của Thiên Thánh hay Nhân Thánh nhưng mà ông chắc chắn thể chất của Vô Song hiện tại cũng không phải là Tiên Thiên Chí Âm Thể.


Năm xưa, Vô Hà Tử, Vạn lão cùng Dược Vương cộng đồng vì Vô Song tạo nên thứ thể chất này, lão đầu sao lại không rõ về nó, dù sao Tiên Thiên Chí Âm Thể đã ăn vào khí chất của Vô Song, nay khí chất của Vô Song hoàn toàn thay đổi thì thử hỏi sao thể chất này còn tồn tại được?, nó nhất định cũng chịu thay đổi.


"Tiểu Vô Song, 6 năm qua ở ngoài giang hồ, có ai bắt nạt ngươi không? ".


Cùng một câu nói không khác gì lúc trước nhưng mà ngữ khí hoàn toàn thay đổi.


Vô Song không hề hoài nghi, chỉ cần Vô Song nói ra oan ức trong lòng, lão đầu lại như năm đó, bất kể ra sao đều vì Vô Song ra mặt, che gió che mưa.

Vô Song nhìn lão đầu, lão đầu già mà không kính, lão đầu có chút vô sỉ, lão đầu chuyên bắt nạt hắn nhưng mà trong thâm tâm của lão đầu vẫn luôn coi Vô Song như con như cháu, bên trong lão đầu vẫn luôn tốt với hắn như vậy.


Vô Song lúc này khẽ mỉm cười với lão đầu, sau đó nói.

"Lão đầu, tiểu Vô Song dù sao cũng là đệ tử của lão đầu, đệ tử của đại nhân vật Độc Cô Cầu Hòa, ra ngoài giang hồ bản thân Vô Song không bắt nạt người ta thì thôi, sao có chuyện để người ta bắt nạt Vô Song, lão đầu người cứ yên tâm ".


Vô Hà Tử nghe vậy gật đầu, ông đương nhiên biết Vô Song không nói thật, một đứa bé 11-12 tuổi bước chân vào giang hồ sẽ ăn bao nhiêu khổ?, cho dù Vô Song là yêu nghiệt, cho dù có rất nhiều tiền bối trợ giúp Vô Song nhưng mà trong 6 năm qua, Vô Song chịu bao nhiêu khổ?, đánh bao nhiêu trận?, giang hồ với Vô Song tuyệt chẳng yên bình.


Vô Hà Tử cũng khẽ cười với Vô Song, lão đầu biết Vô Song không muốn nói, lão đầu biết Vô Song hiện tại cũng không phải Vô Song trên Tử Ngọc Sơn, cũng đến lúc bờ vai đủ vững vàng, cũng đến lúc bắt đầu tự mình gánh lấy sóng gió.


Nam nhân mà, bờ vai kia không đủ gánh váng sóng gió của chính mình thì sau này sao có thể thủ hộ người khác?, sao có thể lại vì người khác che nắng che mưa?.

Vô Hà Tử không tin lời của Vô Song nhưng mà ông cảm thấy tiểu Vô Song đã lớn rồi, vì vậy ông mỉm cười.


"Sau này có thời gian, theo lão phu về trung nguyên, trở về Tử Ngọc Sơn một chuyến, nha đầu rất nhớ ngươi, nha đầu lúc nào cũng gọi ngươi".


Vô Song nghe đến nha đầu, nội tâm có chút mềm nhũn, nha đầu ở đây đương nhiên là A Kha.


"Sư phụ, nha đầu hiện tại thế nào rồi ".

Hai tiếng sư phụ này quả thực đã lâu lắm Vô Song không gọi rồi nhưng mà gọi ra vẫn thuận miệng vô cùng.

Lão đầu nghe vậy cười cười, nghĩ đến tiểu A Kha, trong lòng Vô Hà Tử cũng thấy mềm nhũn.


"A Kha gửi đến Vong Ưu Thôn đương nhiên là được, tiểu nha đầu ít nhất dễ thương hơn tiểu tử ngươi nhiều lắm, nha đầu vừa nhìn đã muốn nâng niu, tiểu tử ngươi vừa nhìn đã muốn đánh đòn ".


Nghe lão đầu nói vậy, Vô Song cũng cười, tiếp theo lão đầu lại hỏi Vô Song.


"Những năm nay, có trở về thăm ông ngoại ngươi cùng Linh Tố không? ".


"Có thưa sư phụ, Vô Song hai tháng trước có trở về Dược Vương Cốc một chuyến, gặp ông ngoại cùng Linh Tố ".


Vô Hà Tử nghe Vô Song đáp liền gật đầu, ông cũng không hỏi lão bằng hữu ra sao, dù gì nếu có đại sự nhất định Vô Song sẽ mở miệng nói với ông.


Lúc này, Vô Hà Tử bắt đầu thần thần bí bí nhìn Vô Song, trong ánh mắt lóe lên.

Lúc này, Vô Song bất giác cảm thấy không ổn, lão đầu vừa bật trạng thái nghiêm túc được 5 phút, hiện tại dĩ nhiên lại bắt đầu trở về với bản chất?.


"Linh Tố là cô nương tốt, ngươi cũng không thể phụ người ta biết chưa ".


Vô Song nghe lão đầu nói vậy đương nhiên gật đầu, hắn nhất định sẽ không để Linh Tố chịu khổ tuy nhiên Vô Song cũng không mở miệng mà đang đợi lão đầu nói tiếp, chủ ý của lão đầu chắc chắn không phải là cái này.


Quả nhiên, lão đầu rất nhanh nói.


"Linh Tố là cô nương tốt, tiểu Linh Tố thật sự rất ngoan, nàng sẽ không ngăn cản ngươi năm thê bảy thiếp, ngươi cũng không cần sợ sẽ giống như Quách Tĩnh, bị phu nhân mình quản không cục cựa được "


"Thế nào, nói thật với lão phu, ngươi cùng thiên kim tiểu thư Võ Đang Phái có phải có một chân hay không?, lúc chiều nay ánh mắt của hai đứa ai oán như vậy sao che đậy được tuệ nhãn của lão phu đây ".


Việc Vô Song 'bịa' ra với Lý Thương Hải đương nhiên đến tai Vô Hà Tử, bản thân Vô Hà Tử từ lâu cũng không quan tâm Vô Nhai Tử làm gì, dù sao đám người Tiêu Dao Tam Lão đấu đá lâu như vậy chính ông cũng ngứa mắt, đến khi nghe tin Vô Song trở thành chưởng môn đời này của Tiêu Dao Phái từ miệng Lý Thương Hải thì ông chỉ thấy bất ngờ chứ không lạ gì,


Tiểu Vô Song của ông tốt như vậy, chỉ cần gặp Vô Nhai Tử đương nhiên có thể dễ dàng kế nhiệm Tiêu Dao Phái, có gì lạ sao?.


Cũng vì Vô Song hiện tại là Tiêu Dao Chưởng Môn nên Vô Hà Tử đầy thần bí mà nói.


"Khặc khặc, tiểu Vô Song, ngươi nghe lão đầu ta nói, Võ Đang Phái chèn ép Tiêu Dao Phái chúng ta vô cùng, dĩ nhiên ai bảo người ta có thực lực, cái này lão phu cũng chẳng có cách nào nhưng mà tiểu tử ngươi thân là chưởng môn phái Tiêu Dao nhất định phải thay đổi cái vấn đề này, nhất định phải làm Tiêu Dao Phái đi đến đỉnh phong ".


"Việc này đương nhiên có chút khó nhưng mà tiểu tử ngươi có thể nha, ngươi chỉ cần ôm thiếu chủ của Võ Đang Phái lên giường, đoạt được phương tâm của nàng thì Võ Đang Phái sau này lấy cái gì chèn ép Tiêu Dao Phái chúng ta đây ".


"Đệ nhất thiên tài của Võ Đang phái giờ trở thành người của Tiêu Dao phái chúng ta, càng nghĩ càng kích thích, để xem lúc đó lão bất tử Trương Thiên lấy cái gì khoe khoang với lão phu ".

Vô Hà Tử nói xong bật cười, giọng nói rất vô sỉ, tiếng cười cũng rất vô sỉ.


Vô Song nhìn lão đầu, căn bản cũng không biết nói gì mới tốt nhưng mà rất nhanh lão đầu không cười được nữa mà Vô Song thì cũng không nói được nửa bởi vì lúc này hai người thấy thân ảnh Quỳnh Hương đang đứng trước lều vải.


Sau đó... sau đó thật ra cũng không có sau đó, Quỳnh Hương trực tiếp quay đầu rời đi, nàng từ đầu đến cuối không nói câu nào >


Thấy Quỳnh Hương rời đi, lão đầu lúc này nuốt một ngụm nước miếng rồi lập tức chỉ Vô Song.


"Tiểu tử, ngươi làm mỹ nhân phật lòng còn không chạy theo đi?, nhanh nhanh, vì đại nghiệp của Tiêu Dao Phái nhất định phải nhanh ".


Vô Song đương nhiên sẽ không nghe lời Vô Hà Tử, hắn nhìn chằm chằm về phía lão đầu, sau đó chậm rãi nói ra từng chữ.

"Sư phụ, người có thể bớt vô sỉ hay không đây? ".

.........

Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.