Chương 120: Người Chết.
_ _ _ _ _ __ _
Cái hành lang này rất ngắn, Vô Song biết mình sẽ chẳng mất bao nhiêu thời gian để đi đến cuối hành lang cả, gần như chỉ là một cái phi thân.
Vô Song cũng biết tới trình độ của Vô Song thì đã rất khó có thể có cơ quan ám khí nào đả thương được hắn, nhất là tại khu vực hành lang này thì càng không thể sắp xếp những cơ quan ám khí siêu cấp.
Nhìn vào hai cánh cửa đóng im ỉm kia, lý trí cho Vô Song tự tin, tự tin rằng bất cứ thứ gì xảy ra hắn đều có thể phản ứng nhưng mà Vô Song không hiểu vì sao sống lưng của hắn lại cảm thấy lành lạnh.
Đây gần như là một loại rùng mình, một loại trực giác, vì cái trực giác này mà Vô Song ngồi xuống, trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu hồi phục thể lực cùng đẩy thể trạng cơ thể tới mức tốt nhất.
Cứ như thế, hắn nhắm mắt khoanh chân suốt nửa tiếng đồng hồ.
Phải mất nửa tiếng, Vô Song mới có thể phục hồi được trạng thái bản thân tới đỉnh phong.
Đã đến được đây rồi thì Vô Song sẽ không quay đầu lại, ai mà biết được lần này không mở hai cánh cửa kia ra thì còn có cơ hội không?.
Sự tồn tại của đám người Lý Thương Hải dĩ nhiên sẽ bị Thất Phúc Thần biết, Thất Phúc Thần kể cả biết mà vẫn để bọn họ ở Ám Tộc chỉ sợ có tự tin cùng tính toán của chính bọn chúng.
Vô Song chưa chân chính đụng độ cùng Thất Phúc Thần nhưng mà nhìn Ebisu thì Vô Song hiểu được nếu ai trong bọn họ cũng như Ebisu thì cái đám người này phi thường ngạo mạn, phi thường tự tin, luôn có một loại cảm giác siêu việt thế nhân, cứ như bọn chúng thật sự là thần linh vậy.
Nếu muốn lừa người khác, đầu tiên phải lừa chính mình, thôi miên chính mình.
Để những người khác coi bọn họ là Thần thì bọn họ trước hết phải coi mình là Thần.
Đây là những thứ Vô Song nhận xét được về Thất Phúc Thần, theo Vô Song thì cái sự tự tin cùng ánh mắt luôn cao hơn người này khiến Thất Phúc Thần cực kỳ tự tin với tất cả mọi thứ trên Bồng Lai, bao gồm cái tường chắn phòng ngự tự nhiên kia.
Thất Phúc Thần không tin có người vượt qua được nơi này vì vậy không cần phòng ngự nhưng mà nếu sau này bọn chúng phát hiện được thì chỉ sợ rất khó tiến vào lần nữa.
Giờ phút này thật ra Vô Song cũng hiểu, cái chữ X của Tiêu Dao Tử nghĩa là gì.
Tiêu Dao Tử đánh dấu nơi thượng nguồn nhưng không nhắc gì tới Ám Tộc chỉ sợ bản thân Ám Tộc sẽ không cho bất cứ thông tin nào.
Muốn có thể thật sự tìm thấy cái gì nơi thượng nguồn thì phải đến chỗ cái chữ X này, về phần tại sao Tiêu Dao Tử không nói thẳng hoặc không giải thích gì thêm thì Vô Song không hiểu.
Lại một lần nữa mở ra Bắc Minh Hạo Hãn, Vô Song chậm rãi tiến về phía trước.
Vô Song bước rất chậm, ánh mắt cực độ tập trung, cái này gần như là thần hồn nát thần tín vậy nhưng mà đối với Bồng Lai Tiên Đảo thì Vô Song không thể không tập trung, cho dù điều này là không cần thiết cũng vậy.
Cả hành lang, không hề có cơ quan ám khí, cũng chẳng có cái bẫy nào.
Vô Song dùng hai tay nhẹ đẩy đại môn ra, âm thanh két két vang lên, hai tấm đại môn này tuyệt đối không khó mở hơn nữa còn rất sạch sẽ, cũng không có dấu hiệu rỉ sắt hay hoen ố nhưng mà chẳng biết vì sao nó vẫn cứ cho người khác một loại cảm giác rằng nơi này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm.
Vô Song mở cửa đại môn, hắn vốn còn đang suy đoán trong đại môn có gì nhưng mà thứ bên trong quả thực Vô Song tuyệt không đoán được.
Trong đại môn là một căn phòng đá, một căn phòng đá sáng trưng bởi những viên Dạ Minh Châu.
Căn phòng này rất bình thường, nó cũng giống như một căn phòng sinh hoạt, có vài giá sách, có giường, có bàn, có ghế... và quan trọng nhất là có một cỗ quan tài, một cỗ quan tài nằm ở chính giữa căn phòng.
Quan tài này sẽ là quan tài của ai đây?.
Vô Song không rõ nhưng mà hắn vẫn quyết định mở tấm quan tài này ra.
Khi tấm quan tài được mở, chỉ nghe 'cạch' một tiếng, sau đó nắp quan tài như có lắp thanh trượt vậy, cứ như thế dễ dàn bị đẩy ra.
Quan tài bị đẩy ra, Vô Song lập tức lùi lại bởi vì theo cái nắp quan tài rời khỏi vị trí thì cứ như đang giải khai phong ấn cho một sinh vật tà ác, một sinh vật đến từ địa ngục với thứ ma khí ngùn ngụt bốc lên.
Ma khí rất mạnh, phi thường mạnh, thậm chí không hề dưới Ebisu hơn nữa còn là bản thân Ebisu trong trạng thái mượn đại lượng ma khí từ dưới lòng đất.
Vô Song rất nhanh lùi lại, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào thứ kia, rốt cuộc một bàn tay đưa ra nắm vào thành quan tài đá.
Vừa thấy bàn tay này, trong lòng Vô Song trầm lại, đây là tay người, một bàn tay có da có thịt chứ không phải một bộ xương.
Bất kể thế nào, bất kể nhìn từ góc độ nào thì một xác người nguyên vẹn sống lại cũng khó giải quyết hơn một bộ xương trắng nhiều lắm.
Tiếp theo cả người kẻ này theo lực nắm của bàn tay mà rời khỏi quan tài đá, hai chân hắn đứng thẳng, thành quan tài cao đến gần ngực của người này, đây tuyệt đối là một quan tài đá 'sâu' một cách bất hợp lý.
Kẻ này đứng trong quan tài đá, cả người bị ma khí bao phủ nhưng mà không ảnh hưởng gì tới việc người ta thấy dung mạo của hắn.
Dung mạo của hắn không phải của người Hán, đây là dung mạo của người Phù Tang.
Đây là một nam nhân trung niên, khuôn mặt thường thường không có gì đáng để gọi là 'đẹp' bất quá cái trán rất cao, ánh mắt rất sâu, ẩn trong cái ánh mắt sâu vô cùng đó bản thân Vô Song cảm nhận được huyết tinh, sát khí cùng sự ngông cuồng.
Trên thân nam nhân này mặc chiến giáp, đây là chiến giáp của thời chiến quốc tại Phù Tang.
Nhìn trung nhiên nhân này đứng đó, nếu là trước đây có lẽ Vô Song không giải thích được nhưng mà hiện tại thì khác, trải qua sự việc ở Dược Vương Cốc thì Vô Song hiểu trung nhiên nhân này chỉ sợ là Thi Khôi... bất quá cao cấp hơn nhiều so với Độc Thủ Dược Vương đời thứ nhất – Lam Phật.
Có một điều chắc chắn mà Vô Song hiểu chính là trung niên nhân này sẽ không đứng ở đây mãi, hắn nhất định sẽ động và quả thực hắn không để Vô Song đợi lâu lắm, từ sau lưng hắn rút ra hai thanh Nagamaki.
Vô Song trong mấy ngày nay ở cùng Dương đủ lâu để hiểu về thứ vũ khí gọi là Nagamaki này, tại Phù Tang, nó không được quá yêu thích trong giới võ sĩ đạo nhưng mà trên chiến trường thì lại khác, đương nhiên quan trọng nhất là Nagamaki... được gọi là Quỷ Đao.
Cái tên Quỷ Đao này được định ra bởi nó gắn liền với Quỷ Vương, một nhân vật huyền thoại của toàn bộ lịch sử Phù Tang – Oda Nobunaga.
Giờ phút này, đối mặt với cái xác mà Vô Song không biết tên, hắn có một loại cảm giác là lạ.
Cái xác này dẫm mạnh xuống dưới chân, cả người hắn lao thẳng về phía Vô Song, tốc độ cực nhanh.
Hai thanh Nagamaki nắm trong hai tay, cật lực bổ xuống.
Vô Song cũng không chậm, từ bên hông rút ra cây Katana mang tên Yama của chính mình xoay ngang ra mà đón đỡ.
Kình lực từ đôi tay của thi khôi cực mạnh, lần va chạm đầu tiên làm cả người Vô Song trùng xuống, cả người hắn bị đánh bật về phía sau.
Thi khôi nằm hai thanh Nagamaki, hắn xoay người một cái lại lướt đến chỗ Vô Song, hai thanh Nagamaki được sử dụng cực kỳ điêu luyện, theo hai đường chém thẳng về phía Vô Song.
Vô Song vẫn nắm thanh Yama của mình mà đỡ trá đỡ phải sau đó càng ngày càng cảm giác không đúng.
Vô Song tuy không rõ thanh Katana của mình gọi là gì nhưng mà chất liệu của nó phi thường tốt, đây tuyệt đối không phải thanh Katana bình thường tuy nhiên sau khi đỡ khoảng 10 đòn chém từ phía đối phương, thanh Katana của Vô Song... gần như sắp bị chém đứt tới nơi.
Thanh Katana của Vô Song hiện tại... tuyệt đối không kháng cự được với hai thanh Nagamaki kia.
Bình thường một người chỉ dùng một thanh Nagamaki bởi đây là vũ khí dùng hai tay, sở trường là bổ từ trên xuôgns dưới nhưng mà thi khôi lại dùng hai tay điều khiển hai thanh, phần bàn tay nắm gần sát vưới luõi kiếm, hắn dùng hai thanh Nagamaki cứ như hai thanh Katana vậy, ấy thế mà lực chém vẫn kinh người vô cùng.
Vô Song biết thanh Katana của mình không chịu được bao lâu nữa, hắn nhíu mày một cái rồi dùng Lăng Ba Vi Bộ, lập tức nới rộng phạm vi của mình cùng đối phương.
Thi khôi đương nhiên đuổi theo Vô Song không rời nhưng mà lúc này Vô Song nắm cả hai tay vào chuôi Katana, cơ bắp ở hai tay của hắn căng lên, Vô Song cũng dùng toàn lực chém ra một kiếm.
Thi khôi có thân thể siêu cường hãn, cường hãn hơn Vô Song nhiều nhưng mà dưới một chém toàn lực này của Vô Song, nó rốt cuộc phải thu hai tay về thế thủ.
Lấy hai thanh Namagaki đặt chéo trước ngực mà ngạnh kháng một chém này của Vô Song.
Dĩ nhiên là thi khôi đỡ được một chém này nhưng theo sự va chạm sinh ra, thanh Katana của Vô Song rốt cuộc không chịu được, lưỡi kiếm của nó vỡ tung ra, là vỡ chứ không phải bị chặt đứt.
Từng mảnh của lưỡi kiếm bị bắn ra ngoài, trong lúc này thân ảnh Vô Song như quỷ mị, hắn xoay người trên không trung, cổ tay cong lên, trong phút chốc như có cả ngàn cánh tay vậy.
"Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỳ Hoa Phi Bộc ".
Theo cổ tay Vô Song run lên, từng mảnh sắt bắn thẳng về phía thi khôi.
Thủ pháp phóng ám khí của Vô Song không cần phải nói, trong phúc chốc Vô Song tung ra 12 đạo ám khí, chia thành 12 đường vòng cung khác nhau bao lấy thi khôi vào giữa.
Thi khôi bị 12 đạo ám khí quây vào giữa, hắn lập tức xoay ngón tay, hai thanh Namagaki theo động tác này lập tức xoay tròn như cánh quạt, trực tiếp tạo thành hai tấm khiên đồng thời cắt nát tất cả mọi thứ lại gần chủ nhân của mình.
Toàn bộ ám khí của Vô Song, hoặc là bị đánh bay ra, hoặc là trực tiếp bị đánh rơi xuống đất tuy nhiên thi khôi có lẽ không ngờ sau khi phóng ra ám khí, thân ảnh Vô Song vốn từ trên không lại dùng tốc độ không thể tưởng được mà lướt xuống.
Một chiêu này là Hoành Không Na Di.
Mũi chân điểm xuống, lại mượn một chiêu Xà Hành Ly Phiên, rốt cuộc Vô Song đã lao đến trước mặt thi khôi, cổ tay đưa ra.
Trong lúc thi khôi đang xoay kiếm, bình thường theo động tác xoay này hắn có thể chém đứt mọi thứ nhưng mà thanh Namagaki vốn có một phần cán dài, chỉ cần xuất thủ đủ nhanh đủ tinh tế, ánh mắt đủ độc thì có thể căn thời gian an toàn mà đưa tay lách qua.
Vô Song thì có thể nói là thừa tất cả những thứ kia, hắn rốt cuộc đưa tay ra bắt lấy cổ tay của thi khôi.
Thi khôi bị Vô Song nắm lấy cổ tay, hắn liền muốn dùng sức kéo tay mình ra nhưng mà sức lực thi khôi tuy lớn hơn Vô Song nhưng cũng chẳng lớn hơn nhiều đến nỗi dễ dàng thoát ra được khỏi tay Vô Song.
Thi khôi không thoát ra được, hắn rất nhanh nắm lấy thanh Namagaki còn lại trên tay mà chém về phía Vô Song tuy nhiên bởi Vô Song là người chủ động hơn, chỉ thấy cổ tay Vô Song đã đặt vào ngực thi khôi, bàn tay nhẹ ấn.
"Quỳ Hoa Áo Nghĩa – Quỳ Hoa Lưu Tinh".
Một chưởng nhẹ nhàng ấn vào ngực thi khôi nhưng mà một chưởng này tuyệt không nhẹ, thi khôi cứ như vậy bị Vô Song đánh bật lại về phía sau, lúc này Vô Song cũng buông tay của thi khôi ra.
Cả người thi khôi ngã về phía sau nhưng mà hắn rất nhanh có thể đứng lên được, cả người căn bản cứ như chẳng chịu chút vết thương nào.
Quan trọng là một thanh Namagaki của hắn hiện tại nằm trên tay Vô Song.
Vấn đề quan trọng hơn nữa là Vô Song hiện tại có thể thấy nơi chuôi thanh Namagaki này có một dòng chữ nhỏ khắc tên người.... dòng chữ này viết bằng tiến Phù Tang, trên đó viết... Oda Nobunaga.
.........
Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.