Chương 117: Thượng Nguồn

Cực Võ

Chương 117: Thượng Nguồn

P/s: Tháng 6 có nguyệt phiếu, cầu mọi người đầu tháng buff truyện giúp mình với ạ.


_ _ _ _ _ __ _


Lý Thương Hải cũng không nghĩ mang Vô Song rời đi lâu như vậy nhưng mà nàng càng chưa bao giờ nghĩ Vô Song chỉ mất 1 tiếng đồng hồ để nắm giữ Hóa Cảnh của Bắc Minh Thần Công.


Tiêu Dao Phái có một câu kinh điển, nội lực làm gốc chiêu số làm ngọn.


Nếu sự kết hợp của gốc cùng ngọn ta sẽ có Tiêu Dao Ngự Phong thì hiện tại Vô Song đã xong phần gốc, phần ngọn chính là Đại Vô Tướng Công, chỉ cần nắm giữ Đại Vô Tướng Công thì Vô Song có thể bắt đầu tu luyện Tiêu Dao Ngự Phong.


Mang theo Vô Song trở lại bản thân Lý Thương Hải còn tưởng mình đang nằm mơ, dĩ nhiên nàng có mơ mộng ra sao thì vẫn có thể bám theo đoàn người đi trước, dù sao nhóm người Quỳnh Hương cũng để lại dấu vết rất rõ ràng.


Đến khi Lý Thương Hải cùng Vô Song đuổi kịp đám người Quỳnh Hương, chỉ thấy bọn họ đang dừng lại, cũng không tiếp tục tiến lên nữa.


Lý Thương Hải đi đến nơi, khẽ cúi đầu với Vô Hà Tử mà nói.


"Sư thúc, để người đợi lâu rồi ".


Vô Hà Tử nghe thấy Lý Thương Hải nói mới quay đầu lại, ông không ngờ lại không nhận ra Lý Thương Hải cùng Vô Song trở về, lúc này chỉ khẽ gật đầu sau đó rất nhanh nói.


"Thương Hải, Vô Song, hai người lại đây ".


Lý Thương Hải ở gần hơn dĩ nhiên đi đến trước sau đó nàng lại ngây người, Vô Song thì ở xa hơn, hắn căn bản không hiểu gì cả.


Nơi đứng của mọi người hiện tại là ở trên một vách núi, nhìn lên trời nơi xa xa là một thác nước khổng lồ, một thác nước nhìn cứ như đường lên trời vậy, âm thanh của cái thác này ầm ầm đổ xuống như tiếng sấm, từ chỗ đoàn người đứng đến nơi cái thác đổ cũng không biết là xa bao nhiêu vậy mà vẫn nghe rõ mồn một.


Tiếp theo đến khi Vô Song lại gần Vô Nhai Tử thì hắn mới hiểu việc gì xảy ra.


Nơi thượng nguồn mà Tiêu Dao Tử ghi lại, nơi được đánh dấu X... là một thung lũng, một thung lũng bị bao quang bởi bốn vách núi cùng một cái thác khổng lồ như từ trên trời đổ xuống.


Cái thác tạo thành một con sông lớn, con sông này chạy qua các khe núi, mà chảy ra ngoài, dẫn đến hạ nguồn bên dưới.


Dĩ nhiên tất cả sẽ chẳng có gì đặc biệt so với việc... ở bên dưới có làng hơn nữa làng còn không nhỏ, ít nhất cũng cỡ một tiểu thành trấn bên ngoài.


Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy từng bóng đen di chuyển, những bóng đen nhỏ vô cùng nhưng vẫn có thể nhận ra đây là con người.


Tại Bồng Lai Tiên Đảo, tại nơi thượng nguồn... dĩ nhiên có con người tồn tại?.


Tại cái nời tràn ngập hơi thở tiên giới cùng địa ngục đan xen này lại có con người, đây là việc không ai có thể tưởng tượng ra.


Con người sao có thể sinh sống trong môi trường này?.


Từ vị trí của bọn người Vô Song thậm chí còn thấy cả đồng ruộng, cả gia súc, nếu không tính tất cả những thứ vừa trải qua những ngày nay thì thung lũng bên dưới mới thật sự là tiên cảnh.


Tất nhiên đám người Vô Song cũng không thể không xuống dưới đó, dù sao đã đến đây rồi còn ngại gì tiến vào?, hơn nữa bất cứ ai cũng có cảm giác... thần bí cùng khó hiểu.


Việc xuất hiện con người ở đây là vì sao?, liệu những người ở đây có biết bí mật gì về Bồng Lai Tiên Đảo hay không?.


Một đoàn 7 người đi dọc theo đường núi sau đó cứ theo thác nước khổng lồ phương xa kia mà đi, tốc độ đoàn người cũng không nhanh, chẳng ai bảo ai mà đều chọn thả chậm tốc độ lại, phải nửa tiếng đồng hồ sau thì mới đi đến cái làng này.


Khi đoàn người Vô Song xuất hiện trên đường làng, hai bên vẫn còn có những người nông dân đang trồng lúa nước bất quá khi bọn họ thấy đám người Vô Song thì cộng đồng dừng tay, đứng nơi bờ ruộng mà chỉ trỏ sau đó không ai bảo ai đều rời khỏi bờ ruộng, phải có đến 20-30 người có cả nam lẫn nữ cùng chạy vào trong làng.


Với thực lực của đám người Vô Song thật ra muốn bắt một người là dễ vô cùng nhưng mà không ai ra tay, ánh mắt nhìn theo những người dân của Bồng Lai Tiên Đảo chạy vào trong làng.


Nhìn từ phương xa thì không thể thấy những người dân này quá rõ, bọn họ tuy là tuyệt thế cao thủ nhưng mà cũng không phải là Tôn Ngộ Không, cũng không có Hỏa Nhãn Kim Tinh.


Đến khi tiến vào nơi đây, đến khi vào gần đến làng thì mới nhận ra những người dân này có gì đặc biệt.


Về phần quần áo, bọn họ mặc quần áo vải thô màu đen, bất kể nam hay nữ đều là vậy, ngoài ra trên thân áo còn thêu hình... tất cả đều là hình rồng, là Tam Trảo Kim Long.

Nếu đây là Trung Nguyên chỉ sợ cả cái làng này đều bị mang ra ngoài chém vì phạm tội khi quân, hơn nữa cũng chẳng có cái nơi nào trên thế gian ăn mặc đặc biệt như thế này cả.


Ngoài vấn đề này ra, trên người những kẻ này đều có hoa văn, đều có hình xăm, những hình xăm này đều dưới dạng ký tự cổ mà chẳng ai ở đây hiểu được cả đồng thời to nhỏ cũng khác nhau, hầu hết thì hình xăm sẽ bao lấy một vùng cơ thể nhưng mà cũng có vài người hình xăm gần như lan ra toàn thân, ít nhất trong số những người đầu tiên được nhìn thấy là vậy.


Tất nhiên trang phục đặc biệt thêm vào hình xăm cũng sẽ không có gì, ai biết đây có phải văn hóa của họ không?, chỉ có Vô Song là không nói nên lời.


Vô Song ở đây là người duy nhất cảm giác được ma khí ẩn trong hình xăm, hình xăm chiếm vị trí càng lớn, lan càng rộng trên cơ thể thì nó càng chứa nhiều ma khí.


Những hình xăm này... thực sự làm Vô Song nhớ tới hình xăm của chính mình, tuy không hẳn là giống nhưng mà có chút mô phỏng lại.


Ngoài điểm này ra, lúc này ánh mắt Vô Song lóe lên một tia tà dị, trong lòng Vô Song xuất hiện một cảm giác khinh thường, một loại cảm giác coi thường với những người dân bản địa Bồng Lai Tiên Đảo.


Coi thường ở đây không phải là coi thường bọn họ mà là coi thường hình xăm trên người bọn họ.


Trong người Vô Song, từ lâu lắm rồi có một sinh vật đang ngủ say, cũng chẳng biết vì cái lý do gì, nó có vẻ thức dậy rồi.


Vô Song nhắm mắt lại, thở ra một hơi, bình ổn lại khí tức của chính mình, tất cả những thay đổi của hắn mọi người từ đầu đến cuối không ai nhận ra bởi cả đoàn người lúc này chú ý tới một cái khác.


Sau khi những người nông dân kia chạy trốn, không bao lâu sau từ cửa làng có một đám người chạy ra, nhân số cũng không ít hơn nữa còn đang lục tục tập kết, đại khái khoảng 50 người.


Tuy không rõ chỗ này có bao nhiêu người nhưng mà từ trên cao nhìn xuống có thể thấy cái làng này không lớn, nhân số khó mà vượt qua 400-500 người, khoảng 50 người tập trung ở đây chính là một phần mười dân số cả làng, con số này đã không ít.


Những kẻ chạy ra lúc này cũng không mặc sắc phục đen nữa, toàn bộ đều là nam nhân, thân hình rất cao, phải cao trung bình trên 1m8, trên người không mặc gì chỉ có một cái khố che giữa thân, làn da như màu cổ đồng, cơ bắp phi thường rắn chắc như được đúc ra vậy, đặc biệt nhất là hình xăm, hình xăm gần như lan ra toàn bộ cơ thể bọn họ, ít thì lan đến cổ, nhiều thì lan đến hết nửa bên mặt.


Đoàn người này tập hợp trước cổng làng, gần như chặn lối đi của tổ độ Vô Song, trong tay mỗi nam nhân đều cầm một ngọn giáo, khí thế phi thường không tệ, đặc biệt nhất không rõ tại sao khí thế của bọn họ như có thể hòa vào làm một rồi khuếch đại ra, 50 người này cho nhóm người Vô Song cảm giác như đang đối đầu với 5000 tinh binh vậy.


Cái làng này... hoặc cái dân tộc này tuyệt đối không bình thường hơn nữa tuyệt đối không yếu.


Đám tinh binh 50 người này xuất hiện, Thiên Thánh là người đầu tiên đưa tay ra ngăn cản bước tiến của mọi người, cả 6 người còn lại theo động tác của Thiên Thánh cũng bắt đầu dừng lại, giữa hai bên liền rơi vào một khoảng im ắng.


Cái cảm giác im ắng này cũng không kéo dài bao lâu, rốt cuộc 50 tinh binh kia tách ra làm hai hàng, từ chính giữa có một trung niên nhân chậm rãi đi ra.


Kẻ này cũng phải cao trên 1m8 tuy nhiên lại mặc quần áo hơn nữa nhìn vào quần áo của hắn thì ai cũng giật mình.


Vẫn là nguyên một bộ đồ đen nhưng mà đã đính sắc vàng, một bộ quần áo với hai màu đen vàng làm chủ đạo, ngoài ra trên ngự cũng là hình rồng, là một con Ngũ Trảo Kim Long, phần thân dưới cũng có một con Ngũ Trảo Kim Long tương tự đang bay ngược lên.


Kẻ này gần như chỉ thiếu một cái mão đội đầu nữa thôi thì không khác gì hoàng đế lâm triều cả.


Dĩ nhiên riêng cái Ngũ Trảo Kim Long kia đã đại diện cho hoàng đế... hơn nữa Vô Song nhìn vào quần áo của kẻ này, ánh mắt không khỏi híp lại.


Nếu trí nhớ của Vô Song không lầm, những phim giã sử trên TV ngày xưa chiếu về thời Tần... đại khái hoàng đế Tần Thủy Hoàng cũng ăn mặc như vậy, cái tông màu vàng đen xen lẫn nhau kia khó mà lẫn đi được.


Lại thêm việc Bồng Lai Tiên Đảo có liên quan tới Đế Thích Thiên tức Từ Phúc thì không nghĩ tới thời Tần cũng khó.



Trung niên nhân kia nhìn đoàn người Vô Song, sau đó trực tiếp tiến về phía này, theo động tác của hắn thì đám 50 tinh binh sau lưng cũng động, toàn bộ chỉnh tề vô cùng.


Khi còn cách đoàn người Vô Song tầm 20 m, trung niên nhân này mới dừng lại mà mở miệng.


Người này giọng nói cực trầm hơn nữa mang theo uy quyền bất quá ở đây không ai hiểu thứ ngôn ngữ mà hắn nói là gì cả, nghe cứ như người cõi âm phát biểu.


Thiên Thánh là người từng trải nhất, ông cũng tiến lên mỉm cười hữu hảo mà nói.


"Lão họ Trương, từ Trung Nguyên tới, không biết vị đại nhân này xưng hô là gì? ".


Trung niên nhân nghe thấy giọng của Thiên Thánh liền nhíu mày, chính hắn cũng không hiểu.


Lần này đến lượt Lý Thương Hải bước ra lên tiếng, nàng nói là nói tiếng Phù Tang.


"Chúng ta là người Phù Tang, từ đất liền mà tới, không biết vị đại nhân này xưng hô là gì? ".


Lý Thương Hải lúc này không che mặt lại, dung mạo của nàng có sức sát thương khủng khiếp hơn nữa giọng nói của nàng do tập luyện mà như có ma âm, lập tức khiến trung niên nam tử lộ ra một tia mê say, trong nánh mắt bắt đầu xuất hiện dục vọng sau đó không ngần ngại quan sát khắp thân thể Lý Thương Hải.


Lý Thương Hải phát hiện ra điểm này, nàng đưa một tay về phía sau, trực tiếp vận Bạch Hồng Chưởng Lực.


Nàng cho đối phương 3 giây, nếu đối phương không mở miệng nói cái ngôn ngữ nào mà nàng hiểu được, nàng lập tức đánh chết đối phương bất kể hậu quả.


Cũng may cho kẻ kia, chưa đến 3 giây thì hắn đã mở miệng, lần này quả thực là thứ ngôn ngữ mà Lý Thương Hải hiểu được, hắn mở miệng nói bằng tiếng Phù Tang.


"Người Phù Tang?, đã lâu lắm rồi không có người ngoài đến đây, nơi này là Ám Tộc, ta là Ám Tộc tộc trưởng, gọi là Doanh Hạo Thiên, các ngươi nếu không có việc gì thì rời đi cho, Ám Tộc không tiếp ngoại nhân ".


Ám Tộc?, danh tự này chưa ai nghe tuy nhiên họ Doanh thì lại khác, họ Doanh thật ra từ lâu không còn là đại họ nữa, rất ít khi xuất hiện nhưng mà họ Doanh từng là họ quyền quý nhất toàn bộ Đại Tần năm xưa, đây chính là họ của Tần Thủy Hoàng – Doanh Chính.






.........

Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.