Chương 6: Xuyên Qua thành công!

Cô Phương Huyết Thệ Sinh

Chương 6: Xuyên Qua thành công!

Thiên Mạn Sa trầm mình trong huyết hải, tứ chi nàng vô lực mà mềm nhũn. Thiên thiên vạn vạn những chi bạch cốt tựa như được trao lấy ý thức cứ thế đem thân thể Mạn Sa khóa chặt, chúng kêu gào, tỏ vẻ thèm khát đem từng khối nhục thể của nàng gặm nuốt, chúng lôi đi ý trí nàng kéo vào màn đen vô tận... Thiên Mạn Sa kỳ quái... phải hay không nàng không có thấy đau nhưng tâm nàng bỗng nhức nhối khổ sở. Chẳng mấy chốc cả huyết hải hòa tan nàng thân thể, bạch cốt biến mất... tất cả như tĩnh lặng thật như chưa có gì xảy ra.

Trong không gian đỏ lựng tanh hôi mùi máu, một linh thể mí mắt nhắm nghiền an ổn vốn đang trôi dạt trong dòng chảy thời không liền bị một đạo lực cuốn kéo lấy dần dần rời đi dòng chảy mà trôi theo tiếng hát...

... Ngủ đi... ngủ đi nếu ngươi đã quá mệt mỏi...
... Ngủ đi nếu ngươi chẳng còn muốn tranh đấu...

... bất quá... nếu ngươi không cam lòng... ta sẽ đem ngươi...
... Một lần nữa thanh tẩy trong tội lỗi...
... một lần nữa trầm luân trong địa ngục...

... Linh hồn... một linh hồn kiên cường và bất khuất, một linh hồn mạnh mẽ sẽ bước tiếp trong vô vọng...

... một linh hồn vẩn đục đầy đớn đau... sẽ được ta ôm trọn... hóa vào hư vô... mãi mãi chẳng cần mỏi mệt...

... Đến đây đi... đến đây cùng ta...

* * * * *

- Sa nhi, cha nói cho ngươi một bí mật... thực ra, đôi lúc cha rất sợ ngươi nương...
- Hửm? A Vô chàng nói gì nha? Sa nhi không hiểu nên chàng liền nói với ta đi!

Trước mắt nàng là một màu trắng lóa, bên tai nàng vi vu tiếng gió cùng tiếng lá xào xạc... Nàng ngửi thấy mùi thanh khiết của khí trời, cảm thấy cái vờn nhẹ nhàng, nhu hòa của cỏ cây, thân thể nàng như đang nằm trong cái ôm ấm áp nơi thảo nguyên...

Thiên Mạn Sa mở to con mắt nhìn đôi phu phụ trước mặt... chẳng biết từ đâu... nhưng lệ nóng cứ thế trào lên vỡ tung khỏi nàng mí mắt... Chúng như không nghe nàng sai khiến ào ạt tuôn rơi.

Một ý niệm chợt lóe lên... phải không tất cả chỉ là một giấc mơ... tất cả... chỉ là cơn ác mộng? Thiên Mạn Sa vươn đôi tay nhỏ bé trắng nõn nhào vào lòng phụ nhân gào khóc, cả thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong ngực phụ nhân chẳng muốn rời xa.

Phụ nhân cười đến dịu dàng vuốt lên mái tóc nàng nhẹ giọng:

- Sa nhi... Sao vậy? sao lại khóc rồi? Nữ nhi ta liền khóc liền muốn khó coi a... Đừng khóc được không? Nói nương nghe ai ủy khuất ngươi?

- Ô ô ô... Nương a...Ta mộng thấy ngươi cùng cha hắn đều chết... chỉ còn một mình ta... ô ô

-Sa nhi... ngươi đừng khóc, không phải ta và ngươi nương vẫn ổn cả sao? Giấc mộng ấy, ngươi liền quên đi, quên đi hết những điều không vui a...

Đôi phu phụ ôm nàng trong lòng an ủi, từng câu, từng câu một đầy mị hoặc muốn nàng quên đi hết thảy... nàng lúc này giống như một con rối không ngừng gật đầu lại lắc đầu nghe theo từng lời nói ấy... Lúc này nàng chỉ nghĩ... cứ như bây giờ... liền như vậy an ổn... liền tốt rồi...

Đột nhiên từ giữa mi tâm nàng hiện lên một đóa hoa đỏ chót dần lan tỏa lên khắp gương mặt non nớt phát ra ánh sáng lạnh lẽo xé rách thời không...

- AAAAA... Huyết vô! Ta thiên ma cùng ngươi không đội trời chung!

Đôi phu phụ thét lên đau đớn hiện nguyên hình thành từng đạo hắc ảnh vội vã tan biến để lại một mình Thiên Mạn Sa ngơ ngác một lần nữa bị kéo tới dòng chảy thời không...

* * * * *
Cạch... Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ba đạo tiếng súng vang lên như rạch nát sự yên tĩnh của đêm tối.. Một thân ảnh ngã xuống, nằm trong vũng máu thê lương hét lớn:

- Chạy! Mau chạy a Thủy Tiên! Tiếp tục chạy đừng quay đầu... đừng quay đầu...

... Xin lỗi vì không bảo vệ được nàng thêm nữa...

Nam tử anh tuấn vô lực bò trên nền đất tay ôm chặt ngực đang không ngừng rỉ máu. Một đầu tóc đen phất phơ trong gió nhưng thân thể tự lúc nào đã chẳng thể lay đọng thêm nữa... Hắn chết, chết không nhắm mắt. Đôi con ngươi mở lớn đầy bất kham cùng đau đớn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước như để nhìn một thứ gì đó...

- A VÔ!

Phụ nhân mặt đẫm lệ nắm chặt tay một nữ hài chạy thục mạng, gương mặt tinh xảo như đã chết. Nàng giờ đây chỉ còn một động lực duy nhất đó là tiếp tục chạy để bảo hộ nữ hài.

Các nàng chạy đến vách núi lúc giờ liền thiên đã tối, phong nổi lên, mưa rơi tầm tã... Đã không còn đường để chạy nữa... Nữ hài bỗng sợ hãi mà níu chặt tay phụ nhân:

- Nương...
- Không sao... Nương tại... liền không ai có thể làm hại ngươi!

Từ phía sau một nam nhân thân mang lệ khí xen lẫn sự thê lương cầm súng chĩa vào các nàng. Khuôn mặt hắn bị che khuất trong đêm tối nhưng con mắt lại sáng rực nặng nề cừu thị. Hắn điên cuống hét lên:

- Thủy tiên! Chết đi! Chết đi! Đã chẳng còn đường chạy nữa! Ngươi mau chết đi!
- Tần Viêm! Ta không thẹn với lòng chưa từng sai trái quá ngươi... Vì cái gì! Vì cái gì ngươi phải bức ta?!!

Nàng gầm thét, nàng thống hận nam nhân này... Vào cái giờ phút cuối cùng của một kiếp này nàng như ngộ ra điều gì đó, một cái gì đó luôn xuyên suốt cuộc đời chân chính của nàng...

- Vì cái gì? Ngươi cái gì đều không sai... Có sai... liền bởi vì ngươi luôn luôn không tiếp nhận ta! Luôn đem ta thống khổ dày vò! Chết đi!

ĐOÀNG!

Súng nổ... Phụ nhân thật nhanh xoay người đẩy nữ hài xuống vực sâu đang dậy sóng biển. Trước lúc đó nàng còn không quên khảm sâu vào tâm trí Thiên Mạn Sa: " Con liền nhớ... con là ta... và ta cũng là con... Nếu còn sống liền phải sống thật tốt... nhớ thật kỹ từng khoảnh khắc của chính con''

-NƯƠNG!!!! KHÔNG CẦN... KHÔNG CẦN...

Nàng ngã từ vách núi xuống, con mắt vô tội vẫn luôn khắc sâu hình ảnh nương ngã xuống, máu nương vẫn như vậy vấy lên tâm hồn non nớt của nàng. Chìm dần xuống biển... Nàng sợ hãi, nàng hoảng loạn...

... Nước... khắp nơi đều là nước, là máu..
... Cha nương a... con sợ... cha nương cứu con...
... Con... con phải báo thù! Con phải bao thù!!!

Một màn đen lại kéo tới bao trùm hết thảy... kể cả nàng...

* * * * *
Khu nhà hoang thập phần đổ nát hòa tan vào không gian, yên ổn chìm trong đêm tối. Trong khu nhà, một thiếu nữ dáng người cao gầy vận một thân hắc bào, mái tóc bạch kim của nàng nhẹ nhàng phiêu du trong gió đêm lạnh lẽo. Nàng tay cầm một thanh nhuyễn kiếm vẫn luôn cắm trong ngực nam nhân trung niên. Ánh mắt nàng lóe lên vẻ dữ tợn cùng thù hận... Hận hắn sát nàng cha nương, hận hắn hủy hoại nàng hết thảy những ký ức đẹp đẽ nhất... Hận hắn... thù địch hắn... căm tức hắn... Vô vàn những cảm xúc đen tối cứ thế trào dâng trong ký ức nàng.

- Mạn Sa... ta cam lòng chết trong tay ngươi... vạn thế vẫn luôn cam lòng... Chỉ là xin ngươi đừng... đừng đến gần hắn...

Tần Viêm mở miệng... đến chính hắn vẫn luôn không hiểu... tại sao cho dù là nàng hay nàng hài nhi... hắn vẫn luôn không kìm được sự điên cuồng muốn chiếm hữ, muốn khóa chặt nàng vạn thế muôn đời.

Thiên Mạn Sa nổi lên khí tức lạnh lẽo... Nàng cũng chán ghét không mướn nhìn nam nhân này thêm một giây phút nào nữa... Nhuyễn kiếm này dính máu của hắn vậy liền vứt đi... Nàng không muốn bên cạnh mình có bất cứ thứ gì liên quan đến hắn. Bóng lưng cao gầy cứ thế bức đi không chần chừ cũng chẳng quan tâm lời Tần Viêm.

- Mạn Sa... xin ngươi... nghe ta một lần... Tự Lãnh... xin đừng lại gần hắn... Ta là hắn phụ thân hắn còn có thể ra tay... vậy ngươi... khụ khụ... liền lại là cái gì a?

- Câm miệng!!! TA không muốn nghe thanh âm ghê tởm của ngươi!

Mạn Sa xoay đầu thét lên đầy thống hận! Nàng không quan tâm, chỉ để giết được ngươi, ta không ngại bắt tay cùng quỷ dữ!

- Mạn Sa... coi như ta khẩn cầu ngươi... hắn là người kia...

Câu cuối cùng trong đời Tần Viêm còn chưa kịp hoàn thanh liền gãy mất. Một viên đạo cứ thế xuyên thủng hắn não bộ. Tự Lãnh thu hồi khẩu súng tà tà vuốt ve hắn phụ thân thi thể:

- Phụ thân... không phải nàng nói ngươi câm miệng sao? Hơn nữa ngươi đói với ta, với thế giưới này đã là vô dụng... đừng vấy bẩn không gian này nữa... Liền im miệng đi thôi.

Tự Lãnh đứng dậy ánh mắt nhu hòa nhìn về hướng nàng bước đi. Hắn sẽ luôn bảo hộ nàng... chỉ cần nàng đừng phản bội hắn!

* * * * *
Ánh mắt Tự Lãnh ảm đạm, mất mát, đau thương... Hắn thống hận số phận, thống hận chính hắn không thẻ bỏ mặc tất cả vì nàng. Có lẽ vì vậy mà nàng mãi mãi vẫn luôn chán ghét hắn. Hắn biết hắn ích kỷ nhưng hắn không cam tâm để nàng là của người khác. Đồ vật hắn không đoạt được thì bất kể ai cũng đừng mong đọng đến. Hắn thà hủy hoại hết thảy cũng không muốn xem nàng cùng cái khác nam nhân ngày đêm ân ái! Hắn chỉ muốn không được đời đời kiếp kiếp thì ít nhất kiếp này nàng chỉ thuộc về mình hắn.

Tí tách... tí tách...
Hắn khóc... những giọt lệ tựa như trân châu tầm tã rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của nàng. Nàng ngạc nhiên nhưng cùng lắm là ngạc nhiên chứ tuyệt nhiên không có cảm động. bởi nàng căm ghét loại người có thể vì lợi ích mà vứt bỏ tất cả. Hắn giống cha hắn - kẻ cướp đi tánh mạng cha nương nàng. Cũng bởi vậy nàng lại càng chán ghét hắn. Tự Lãnh có thể hạ sát hắn phụ thân... Tần Viêm... lần đầu tiên ngươi nói đúng... Ta liền cái gì cũng không phải...

- Xin lỗi! Sa nhi! Thật xin lỗi! Nhưng ta không thể mất quyền lực lại càng không thể để nàng cho thoát khỏi tay ta! Ta... ta thực xin lỗi...

Câu cuối cùng của hắn nhẹ bẫng, trên khóe môi hắn còn đem theo một nụ cười ôn nhu khó tả khiên nàng cũng phải giật mình. Hắn cầm con dao trên tay nàng đâm vào tim rồi ngã xuống bên cạnh nàng từ từ, từ từ nhắm mắt. Trước khi chết hắn còn không quên ôm nàng vào lòng mà khẽ nói " Ta yêu nàng!"

Nàng giờ đây cũng thực suy yếu. Nàng nhẹ nhàng đặt đôi tay lên mặt hắn nhỏ giọng: Suy cho cùng ngươi cùng ta thực đúng là cùng một loại người, đều là cái hài tử đáng thương... Nếu được làm lại một đời... có lẽ ta sẽ thật muốn đem cuộc đời ngươi cùng nhau thay đổi mà không phải như bây giờ... chìm sâu vào thù hận không cách nào rút chân... Nhưng chí ít... kiếp này ta thống hận ngươi.

Phải hay không nhưng trong mơ hồ, khóa môi Lãnh tự như mỉm cười thỏa mãn... không sao, nàng thống hận ta nhưng là ta cam tâm tình nguyện. Bất quá ta thực vui mừng vì trong hết thảy đời đời kiếp kiếp có một khoảnh khắc vận mệnh ta và nàng sẽ thay đổi để ta được chân chính nắm tay nàng đi tới... Mạn Sa...

Giây phút nàng chết, cả Lượng quan tan thành từng mảnh đem theo sự nứt vỡ của huyễn cảnh nhấn chìm cả căn cứ vào biển lửa. Tất cả đều chết chỉ còn lại một mình Phi Thiên sống sót! Đây chính là phần hậu lễ nàng hậu tạ cho lũ sài lang đội lốt người đã ép nàng phải lâm vào tử lộ bởi vốn dĩ, sâu trong thâm tâm nàng, nàng không cam tâm chết dễ dàng như vậy.

... Nàng không cam tâm... vĩnh viễn không cam tâm...

Màn đen như tan dần...Mọi thứ xung quanh vỡ tan thành bụi phấn. Thân thể nàng bỗng nặng trịch, mặt đất như muốn kéo nàng xuống hòa nhập cùng nó... linh hồn nàng mạnh mẽ bị lôi đi khiến nàng cảm tưởng chính mình thật muốn bị xé rách. Một hồi lâu sau, Thiên Mạn Sa đau đớn tiếp đất.

Nàng mở mắt, cảnh vật cứ thế mơ mơ hồ hồ hiện lên cùng thanh âm của Huyết Vô:

- Chúc mừng ngươi xuyên qua thành công... Từ nay về sau ngươi vận mệnh đem hoàn toàn thay đổi...

- Ân... Cảm ơn ngươi bảo hộ ta...

Không một lời đáp lại nhưng Thiên Mạn Sa linh cảm được con hồ ly kia đã nghe thấy rồi. Nàng biết nếu không phải hắn âm thầm thì chính nàng bây giờ cũng chẳng còn toàn vẹn để tới đây... Ta không biết vì sao ngươi tốt với ta như vậy... nhưng ta chân tâm cảm ơn ngươi... nếu có dịp, Thiên Mạn Sa nay sẽ hoàn lại cho ngươi phần này chân tình.