Chương 4: Lãnh Tự ta cuối cùng cũng được ở gần nàng.

Cô Phương Huyết Thệ Sinh

Chương 4: Lãnh Tự ta cuối cùng cũng được ở gần nàng.

- Đại nhân! Sư phụ nàng nhảy rồi a! Ngài chọn lựa, ngài cuộc đời nên làm ra quyết định, ngài hẵng còn chần chờ... vạn nhất liền hối không kịp.
Phi Thiên sốt ruột lên tiếng, nàng thật gấp đến dậm chân.Đúng là Đế vương không vội nhưng thái giám đã vội đến tắt thở, tàn hơi. Một câu này của nàng như kéo Tự Lãnh ra khỏi cơn mê, vẻ mặt hắn lúc này thự đúng là say lòng người.

Dáng người cao gầy, thỏa sức phóng túng trong bộ trường bào ánh lam để hở nửa khoang ngực tám múi săn chắc bóng loáng. Mặt mày lại như họa đặc biệt là đôi mắt đen kỳ ảo hơi lộ vẻ mơ hồ khiến toàn bộ nhân sĩ nơi đây lâm vào mê mẩn. Bỗng dưng bất giác hắn như bừng tỉnh đại ngộ, con ngươi thị huyết mặc sức rung đọng như một đứa nhỏ lỡ làm sai điều gì dể vuột mất đò vật quan trọng, lại tựa như một ác quỷ cô độc muốn tàn sát hết thảy. Hắn lạnh giọng phân phó:

- Toàn bộ lui ra! Ám vệ! Đem Khai môn dưới lượng quan mở ra, nhớ đừng làm cho nàng phát hiện, sau khi ta ra hiệu thì lập tức đóng lại.

Cuối cùng đợi khi chỉ còn lại hắn và Phi Thiên thì Tự lãnh hòa hoãn lại âm thanh cố gắng nói thật nhỏ.
- Phi Thiên, đây là Hắc Long lệnh. Sau này ngươi thay ta quản giáo Long hội. Có lệnh bài này cả ám vệ cùng tử sĩ cũng không giám phản kháng ngươi. Nếu có ai chống đối dù là chưởng lão lập tức giết không tha! Nàng chính là mong muốn ngươi hảo hảo sống thì ngươi phải sống cho tốt. Ta một lần này quyết định... rốt cuộc là đúng hay sai?... Được rồi! Đi đi!

Phi Thiên ngẩn người nhưng cung không quá giật mình bởi tự bản thân nàng đã có chuẩn bị. Sư phụ cả đời anh minh cơ trí nhưng cũng có phút lầm tưởng. Trong mắt nàng, Lãnh đại nhân là cái nam nhân khó cầu. Hắn có thể vì nữ nhân mình yêu mà bỏ lại nguyện cùng nàng đồng tử. Phải hay không sư phụ quá mức vô tình phụ hắn một mảnh tâm ý? Thôi, Phi thiên lén thở dài rồi xoay người rời đi. Thế nhưng hắn không biết toàn bộ suy nghĩ của mình nếu rơi vào tai Thiên Mạn Sa thì nàng tuyệt đối chính là khinh bỉ, cái gì mà đồng tử? Vậy không phải đem ta sát không có gì khác nhau sao? Cuộc sống của bản cô nương đang rất đầy đủ, rất ổn, rất thoải mái. Bản cô nương không cần đồng tử. Các ngươi cần liền cùng nhau ôm nhau lăn lộn chết a? Ta cũng không phải M, không phải cái người cuống ngược đãi! Đừng xem ta như ác quỷ không hơn không kém có được không a?

Cùng lúc đó dưới đáy lượng lượng quan...
Ríu...ríu...

Tiếng bọt nước? Xem ra đã mở ra lối thoát cho lũ nhiều chuyện trên kia rồi a! Thiên Mạn Sa nghĩ thầm trong đầu mà bật cười " thật đúng là động tác nhanh gọn, không hổ danh, chính là không hổ danh."

Nàng bây giờ đang dạo chơi quanh đáy hồ tìm kiếm cái bạn diễn bị rớt xuống hồ kia. Nói là tìm kiếm nhưng đúng hơn là ngao du sơn thủy mới đúng. Tuy lượng quan nguy hiểm nhưng phong cảnh lại vô cùng tốt, dưới đáy của lượng quan có thể nói là một thế giới hoàn toàn khác, xa xa còn có thể thấy thấp thoáng vài tòa hãm không đảo thập phần ý vị. không sai không sai. Chết ở đây so với chết ở nơi nào khác sang hơn nhiều. Bổn đại gia ghi nhận phần này tâm ý của lũ sâu bọ các người!


Xoạt... xoạt...
Đôi tai của nàng khẽ động, con ngươi trong suốt, sâu như giếng cổ lay chuyển đảo liên hồi trong khi đôi môi mỏng thì không nhịn được mà nhếch lên tiêu sái. Đến rồi nha! Nhanh chóng kết thúc màn kịch này đi! Nàng mệt mỏi quá rồi! Chết nhanh chút, xuống âm phủ còn có chỗ tốt ngồi. Không dưng chết muộn liền a miêu a cẩu cũng không còn xác để đầu thai.

- Ai nhô! Không phải là Mạn Sa trưởng lão đây sao? Mau đưa ta đi a! Ta ở đây thập phần sợ hãi a...

Sợ hãi? Hắn đùa với nàng đấy à? Tên Tự Lãnh chết tiệt này muốn diễn cũng phải tìm người diễn cùng phù hợp chứ! Thật quá khinh thường ta mà! Các ngươi đem ta một tấm thân nghề nghiệp đạo đức sỉ nhục đến không còn lời nói! Điểm thành tâm ta đem xóa sạch!
- Được thôi! Ngươi đi theo ta!
- Ân đức của ngài hôm nay ta sẽ không quên a! Chính là... XIN ĐƯỢC TIỄN NGÀI MỘT ĐOẠN!!!!

Hắn vừa nói vừa giơ đao lên cắm sâu vào tim nàng. Một dòng máu nóng chảy ra thấm đẫm trên con dao rồi từ từ chảy nhỏ giọt xuống đất. Hắn ta cảm thấy phi thường thống khoái mà run lên. Có mười phần thì cả mười tên này chính là một tên cuồng sát chính hiệu! Tuy nhiên hắn không hề để ý, nàng đã rút đoản kiếm bên hông luồn qua xương sườn hắn mà đâm thảng vào yết hầu làm hắn thống khổ vạn phần.

- AAAAAAAA... Thiên Mạn Sa! Con đàn bà bỉ ổi! Ta...

Hắn chưa nói xong thì lập tức có một đao nữa đâm xuyên thâu tim hắn từ đằng sau. Một đao này hoàn toàn cướp đi sinh mạng còn sót lại của hắn. Mà đao này không phải của nàng mà là của Tự Lãnh! Nang ngã xuống, hoàn hảo lại ngã vào lòng Tự Lãnh. Nàng khinh bỉ nhìn hắn:

- Sao nào? Chính ngươi bày ra giờ còn muốn giả mù sa mưa, anh hùng cứu mĩ nhân diễn tiếp đoạn kịch còn lại sao, ha ha... Đúng là đê tiện. Không sao, ta và ngươi là cùng một loại người.

Ánh mắt Tự Lãnh ảm đạm, mất mát, đau thương... Hắn thống hận số phận, thống hận chính hắn không thể đem nàng đặt lên đầu, đem nàng nâng niu để rồi bây giờ lại giết nàng chỉ để ở cạnh nàng. Hắn biết hắn ích kỷ nhưng hắn không cam tam để nàng là của người khác. Đồ vật hắn không đoạt được thì bất kể ai cũng đừng mong đọng đến. Hắn thà hủy hoại hết thảy cũng không muốn xem nàng cùng cái khác nam nhân ngày đêm ân ái! Hắn chỉ muốn không được đời đời kiếp kiếp thì ít nhất kiếp này nàng chỉ thuộc về mình hắn.

Tí tách... tí tách...
Hắn khóc... những giọt lệ tựa như trân châu tầm tã rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của nàng. Nàng ngạc nhiên nhưng cùng lắm là ngạc nhiên chứ tuyệt nhiên không có cảm động. bởi nàng căm ghét loại người có thể vì lợi ích mà vứt bỏ tất cả. Hắn giống cha hắn - kẻ cướp đi tánh mạng cha nương nàng. Cũng bởi vậy nàng lại càng chán ghét hắn. Hắn có thể giết người cha luôn sủng nịch hắn vì quyền lực vậy thì nàng là cái gì? Nàng cái gì cũng không phải!

- Xin lỗi! Sa nhi! Thật xin lỗi! Nhưng ta không thể mất quyền lực lại càng không thể để nàng cho thoát khỏi tay ta! Ta... ta thực xin lỗi...

Câu cuối cùng của hắn nhẹ bẫng, trên khóe môi hắn còn đem theo một nụ cười ôn nhu khó tả khiên nàng cũng phải giật mình. Hắn cầm con dao trên tay nàng đâm vào tim rồi ngã xuống bên cạnh nàng từ từ, từ từ nhắm mắt. Trước khi chết hắn còn không quên ôm nàng vào lòng mà khẽ nói " Ta yêu nàng!"

Nàng giờ đây cũng thực suy yếu. Nàng nhẹ nhàng đặt đôi tay lên mặt hắn nhỏ giọng: Suy cho cùng ngươi cùng ta thực đúng là cùng một loại người, đều là cái hài tử đáng thương... Nếu được làm lại một đời... có lẽ ta sẽ thật muốn đem cuộc đời ngươi cùng nhau thay đổi mà không phải như bây giờ... chìm sâu vào thù hận không cách nào rút chân... Nhưng chí ít... kiếp này ta thống hận ngươi.

Phải hay không nhưng trong mơ hồ, khóa môi Lãnh tự như mỉm cười thỏa mãn... không sao, nàng thống hận ta nhưng là ta cam tâm tình nguyện. Bất quá ta thực vui mừng vì trong hết thảy đời đời kiếp kiếp có một khoảnh khắc vận mệnh ta và nàng sẽ thay đổi để ta được chân chính nắm tay nàng đi tới... Mạn Sa...

Giây phút nàng chết, cả Lượng quan tan thành từng mảnh đem theo sự nứt vỡ của huyễn cảnh nhấn chìm cả căn cứ vào biển lửa. Tất cả đều chết chỉ còn lại một mình Phi Thiên sống sót! Đây chính là phần hậu lễ nàng hậu tạ cho lũ sài lang đội lốt người đã ép nàng phải lâm vào tử lộ bởi vốn dĩ, sâu trong thâm tâm nàng, nàng không cam tâm chết dễ dàng như vậy.