Chương 3: Ta tự nhiên là cùng các ngươi diễn diễn.

Cô Phương Huyết Thệ Sinh

Chương 3: Ta tự nhiên là cùng các ngươi diễn diễn.

Lượng Quan Điện...

- Này, các ngươi có biết gì không? Hắc Long hội chúng ta vừa xảy ra đại sự a!

Một cái cô nương gia mảnh mảnh mai mai vừa tỏ vẻ khinh bỉ vừa bĩu môi mà hắng giọng nói như muốn cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy. Thật không ngờ một cái cô nương mà nói được to như vậy đúng là không khỏi khiến người khác giật mình nha. Cũng phải dù sao thế giới cũng thật rộng lớn... sinh ra có chút sở trường cũng không hiếm lạ...

- Xảy ra cái gì vậy ngươi mau nói a làm chúng ta thật tò mò đó. Mau nói! Mau nói!

Mấy cái lắm mồm khác ở xung quanh đó cũng không nhịn được mà xen vào nói mấy câu. Phải khẳng định cái chỗ này tụ họp cũng thật là đông vui nhộn nhịp.

Cái cô nương mĩ mạo bất phàm mảnh mai vừa nãy lại như được thảy hưng phấn mà kể, kể đến hăng say tựa như nàng từ tiểu tới đại cũng chưa từng kể chuyện quá!

- À, vậy là các ngươi không biết rồi, cái con tiện nhân ở Thiên Viên cung lại đi câu dẫn Lãnh đại nhân a! Thật đúng là vô sỉ mà!

- Thiên Viên cung? Ai vậy?

- Ngươi không biết hả? Ta nói ngươi nghe... Nhắc đến Thiên Viên cung thì chính là nhắc đến Ả tiện nhân kiếm cơm bằng mỹ mạo Thiên-Mạn-Sa! Ngươi hiểu chưa?

- Đúng a đúng a! Nàng ta chỉ dựa vào giá trị nhan sắc có chút cao mà đem Lãnh đại nhân của ta hồn câu mất... hại ta thật thương tâm!

Năm sáu cái hắc y cô nương ngươi một câu, ta hai lời đem cả tràng diện sân bãi nháo cho ầm ỹ. các nàng thật đúng là muốn đem Mạn Sa ra lăng trì xử tử. Luận bối cảnh các nàng so với cô nhi muốn mạnh mẽ, luận tư chất... các nàng không tin Thiên Mạn Sa so với mình cường. Lại luận Mỹ mạo... Chúng cô nương đây có kiều mị, có khả ái, ôn nhu, động lòng người so với ai đó suốt ngày một bộ lạnh lùng như băng sương thì cuốn hút nhiều lắm! Vậy thì dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà hết thảy Thiên Mạn SA đều muốn hận được tốt đẹp hơn các nàng?

- Ả cô nhi ti tiện, Nàng ta thật đúng không biết thân phận bản thân cũng muốn trèo cao! Ta...

Phịch!

Hắc y cô nương vừa lên tiếng, thủ cấp nàng lăn lông lốc... Tiếp đó năm sáu cái thủ cấp cũng lần lượt rót xuống. Huyết dịch tung tóe đem một mảnh sân trắng muốt hoa đến đỏ tươi phi thường yêu dị.

- Phải nha! Cái con đàn bà ti tiện này chính là như vậy. Nhưng các ngươi nói còn chưa đủ. Ta không chỉ ti tiện mà còn muốn độc ác vô cùng. Kể thiếu sót chính là làm ta thương tâm. Mà như vậy thì chính là cái hài tử hư... nên bị phạt!

Thiên Mạn Sa ôn nhu vuốt ve cái thủ cấp trên mặt vẫn y nguyên một bộ không thể tin được mà tỏ ra vô cùng thương tâm, đau lòng nhìn lũ tinh binh mà quỷ dị bật ra mấy câu. Nàng thu hồi lại bước chân, đảo con mắt hạnh sâu như giếng cổ nhìn toàn bộ Lượng Quan điện. Vẻ lạnh lùng nhưng cao quý ngất trời sinh của nàng khiến toàn bộ nơi đây nín thở như chỉ sợ chọc giận nàng thì sẽ giống như mấy cái thủ cấp kia vậy. Quả thật dáng vẻ nàng lúc này chính xác là cái a tu la bước tới từ địa ngục.

ba phút trôi qua tựa như ba thu. Lúc này nàng mới thấy đủ chậm rãi mở miệng, lười biếng nói:

- Các ngươi cũng không cần sợ... ta làm người có quy củ... Chỉ có bé hư mới phải chịu phạt. Ám vệ...

Toàn trương bỗng xuất hiện hơn trăm cái hắc ảnh hư ảo nhất tề quỳ xuống chờ nàng phân phó.

-Nếu như vẫn còn cái hài tử nào không ngoan vậy thì liền đem các nàng hảo hảo dạy dỗ. Dỗ không xong thì ta liền đem các ngươi hảo hảo yêu thương!

- vâng!

Nói xong nàng phất cái tay áo trắng muốt đính bạch hồ vũ mềm mại xoay người rời đi. Động tác của nàng nhẹ nhàng như lá thu rơi mà trơn tru như nước chảy khiến người ta kinh ngạc mà bay lên Lượng quan Thủy. Nàng khẽ máng thầm trong lòng, đúng ra mà nói là rủa thầm một cách kịch liệt trong lòng, hừ nếu không phải tên yêu nghiệt kia thì ta cũng không muốn đặt lũ rác rưởi này phong trong tầm mắt! Nàng không phải thánh mẫu, nàng là người, là người thì tất sẽ khó chịu.

Không gian bỗng lặng ngắt... Ai lại giám nói Thiên Mạn Sa vô dụng? Nhân gia là có nghề nha? Ngươi nói cái gì? Nói nàng dựa mặt kiếm cơm? TA cho ngươi nhìn mấy cái thủ cấp rồi ngươi nói lại lần nữa ta xem! Không nói được gì đúng không? Ân, vậy mới ngoan!

Đâu đó trong Lượng quan cung...

- Nhô... Tự Lãnh a... Cái này mỹ nhân chính là khó chơi a... Giá cả tựa như ta muốn đem tăng lên a...

- Ngươi cứ làm đi lợi nhuận đương nhiên không thiếu.

- Hào sảng! Vậy ta không chậm trễ đi luôn đây a. Ha ha ha.

Lượng quan thủy...

- Mạn sa! Ta tới xem cô đây.

Tự Lãnh ý vị thâm trường mà dắt theo một cái thị vệ lạ hoắc tớ gần nàng. Hắn vô lại mà đưa tay nắm lấy éo nhỏ của nàng ôm vào tong lồng ngực. Thiên Mạn Sa cảm thấy cực kỳ khó chịu xuất thủ đem bộ phận nào đó của hắn đánh muốn hỏng. Cảm giác thực không sai, Nàng mới liếc đến cái thị vệ nào đó đã lẫn trong đám dông cười cười. Tốt, bạn diễn cũng đến đủ vậy thì ta cũng bắt đầu! Mạn Sa lạnh giọng quát mang theo mấy phần nội lực khiến thanh âm vang vọng tứ phía:

- Được rồi. Các ngươi từng người một lặn xuống đáy Lượng Quan nếu thông qua được 2 khắc liền đạt. Không thông qua liền cứ ở dó mà tận hưởng cái chết ngọt ngào của mình đi.

Nàng thoáng thấy có mấy tên chần chờ liền nháy mắt cùng ám vệ. Ám vệ liền xông ra vô thanh vô ảnh xử tử tại chỗ mấy tên kia.

- Ai nha... nhiều như vậy hài tử hư a... các ngươi cũng muốn giống bọn họ làm ta đau đớn?

Thấy nàng như vây âm lãnh ngoan độc toàn bộ lũ người còn do dự liền thi nhau nhảy xuống. Đùa gì vậy? Đằng nào cũng chết, không nhảy cũng chết, nhảy cũng chết. Vậy liền nhảy đi dù sao nhảy xuống xem ra vân sống được lâu chút, cơ hội sống cũng muốn cao.

Thời gian vừa qua nửa khắc liền có ám vệ báo lại.

- Hai vị đại nhân! Có một tên sắp không chịu nổi có lẽ là sắp không xong rồi!

Nàng lười biếng mặc kệ. Chết liền chết, liên quan cái thá gì đến nàng?

Nói xong nàng liền sấp mặt xuống giả bộ ngủ. Thấy vây Tự Lãnh vốn dĩ vẫn đang ôm nơi nào đó quằn quại đau đớn cũng muốn khép chặt hai chân gượng dậy khuyên nhủ:

- Mạn Sa! Dù sao đây cũng là công tử nhà Bạch long hội. Tránh cho phiền phức ngươi liền cứu hắn đi a.

- Ây! Từ lúc nào Tự lãnh nhà này lại sợ Bạch long vậy? Mà có muốn cứu ám vệ đâu tự đi mà xử lý ta không quan tâm. Nếu ngươi qua tâm thì liền xuống cứu đi.

Tự lãnh ra vẻ đưa đám, tỏ vẻ ám vệ không đủ trình độ lại tiếp tục thao thao bất tuyệt một đống đạo lý mà nang căn bản không hiểu lại phi thường phiền phức rồi chốt hạ một câu.

- Ta không thể xuống! Lượng Quan truy xét tâm tư từng người nếu có sầu bi, lo lắng, bất an, lòng không thanh thịnh thì liền không chịu nổi. Vừa rồi cô từ chối ta, lại đem đâu đó của ta đánh hỏng... ta bây giờ vẫn còn thương tâm tự nhiên không thể xuống. Tóm lại vẫn là cô xuống thì hơn.

Hắn vô lại không ngượng ngùng mà còn giả đáng thương cho ai xem chứ, cho nàng - cái người sắp chết này xem chắc? Nàng âm thầm mà phỉ nhổ. Mà thôi, tóm lại là muốn nàng xuống đúng không? Vậy ta tự nhiên là cùng các ngươi diễn diễn.

Ùm! Nàng phi thân nhảy xuống. Ánh mắt Tự Lãnh bỗng lóe lên bi thương đến cực độ. Đôi môi hắn tím đi tựa hồ như đang lẩm bẩm điều gì đó giống như " Nhảy xuống rồi, cuối cùng thì cũng nhảy xuống..."