Chương 2: Có chết ta cũng lôi các ngươi cùng chết.

Cô Phương Huyết Thệ Sinh

Chương 2: Có chết ta cũng lôi các ngươi cùng chết.

Cạch.

Xào xạc, xào xạc.

Nàng nhẹ nhàng mở cửa, thế giới bên ngoài Thiên Viên các của nàng căn bản là không cùng một thế giới với bên trong a. Nàng bản tính lãnh đạm nên bên trong nơi nàng ở chính là vô củng trang nhã. Đó là không muốn nói thẳng là bên trong chẳng có bất cứ đồ vật gì ngoài bốn bức tườn trắng tinh... Vậy mà bên ngoài nha...

Có thể nói Thiên Viên Cung của nàng là nơi Lãnh Tự tốn nhiều tâm tư nhất mà nàng cho tới bây giờ vẫn không hiểu tốn sức như vậy để làm cái gì... Thiên Viên các nằm chính giữa Thiên Viên cung ngự tọa trong một cái hoa đào sơn. Cách đó không xa là một cái đầm sen tráng lệ thi thoảng còn có thể ngửi thấy hương sen bay qua mặt. Giữa đầm là cái tiểu đảo lơ lửng phi thường mĩ diệu. Haizz... cái hồ này nha... Thiên Mạn Sa đang nghĩ, có hay không nếu đem người dìm xuống có đủ để các nàng chết đuối?

Nàng vận khí thân khinh như yến mà bay qua. Động tác như mây bay nước chảy quả có thể khiến cho người ta không ngậm được miệng.

Bây giờ là giữa hè, thế nhưng nơi đây vẫn phi thường mát mẻ chăng biết có phải do khí tức mặt lạnh (người ta còn gọi mặt nàng là cơ mặt liệt...) như băng tỏa ra từ thân thể Thiên Mạn Sa không, nhưng đúng là rất mát thậm chí là có chút lạnh gáy a.

Nàng mặc một cái bạch y trường bào vạt áo trước đã được (nói đúng hơn là bị) nàng cắt đi chỉ còn đến đầu gối cánh tay may sát buông ra ở nửa vai trên để lộ ra bờ vai trắng như dương chi bạch ngọc cùng đôi tay thon mềm vô cùng xinh đẹp.

Thiên Mạn Sa tùy ý đem toàn bộ Thiên Viên cung khóa lại, cả mật mã vào cửa cũng đem đổi đi... Đôi môi mỏng như giãn ra rủa thầm: Bản cô nương xem ngươi có hay không vượt tường!

Tất nhiên Thiên Mạn Sa thừa biết... Nếu tên yêu nghiệt kia cũng không nhảy vào được thì nàng đem hắn chôn cùng chính mình coi như cũng quá sỉ nhục bản thân. Và quả nhiên a...

- Mạn Sa! Cô để ta đợi lâu quá rồi đấy! Lại bắt ta phải qua đây tìm cô, thực mệt chết ta!

Một nam tử cao ngạo mang theo vẻ mặt trào phúng mà vừa nói vừa giả bộ đáng thương hề hề mà chạy như bay qua chỗ nàng. Dung nhan của tên nam tử này chính là yêu nghiệt tuyệt đối là yêu nghiệt không thể dùng bất kỳ từ nào để miêu tả hắn (đơn giản vì ta không muốn giới hạn vẻ đẹp của hắn với cả ta... chính là không có từ a). Hắn tiến đến lại gần nàng tươi cười mà nâng chiếc cằm trắng muốt của nàng lên gần mặt hắn:

- Mạn Sa! Về đề nghị của ta cô thấy thế nào?

Nàng thoáng trầm mặt xuống thầm khinh bỉ nam tử trước mặt: muốn ta gả cho ngươi? Ta phi, mơ tưởng! Nàng lạnh lùng gạt tay hắn ra quay người vừa đi vừa ném lại mấy câu:

- Chẳng phải ngươi nói sẽ đợi ta ở Ngự Thiên cung sao? Sao tự nhiên lại vác mặt tới đây? Chẳng lẽ chỉ để hỏi vấn đề nhàm chán này? Ta không đồng ý, ngươi về đi, không tiễn.

- Thì tại cô bắt ta đợi lâu qúa đó chứ! Nhưng cô thật không đồng ý sao?

Vẻ mặt hắn có chút gì đó mất mát lại như thương tâm vô cùng. Đáy mắt như có như không ẩn hiện từng tia hàn quang.

- Tuyệt đối không! Tiễn khách Phi Thiên.

Từ xa một thân ảnh khác chạy tới vẻ mặt cũng không quá vui vẻ hoặc có thể nói là ngũ quan vặn vẹo. Phi thiên khó hiểu, hai cái người này lúc nào cũng tiểu đả tiểu nháo... mà ta không phải là người đi giải quyết hậu sự à? Lão thiên gia... ta muốn được tăng lương!

- Lãnh đại nhân! Thỉnh!

Chờ Lãnh Tự đi xong Phi Thiên quay ra nói với nàng một cách hết sức nhẹ như cố gắng không cho ai đó nghe thấy:

- Sư phụ! Thực ra Boss chính là ái mộ ngươi tại sao người không thể cho hắn một cơ hội?

- Ta tự nhiên hiểu rõ nhưng con người Tự Lãnh. Hắn là cái người sẵn sàng trừ bỏ mọi thứ cản trở hắn, một con quỷ đưa lợi ích lên hàng đầu! Ái mộ? Trong từ điển Lãnh tự cũng không có từ này đi? Ngươi cũng không cần lại ở đây. Còn gì muốn nói liền đi nói với hắn ta cũng không cản trở.

Mạn sa bày ra một bộ không quan tâm nhưng hai con ngươi tinh xảo giống như đem trên dưới Phi Thiên một lần liền nhìn thấu khiến nàng thoáng chốc trở nên hốt hoảng.

- Vậy... Sư phụ bảo trọng.

Nói xong Phi Thiên xoay người đuổi theo Lãnh Tự.

- Đại nhân! Hình như sư phụ đã biết rồi vậy kế hoạch lần này sẽ khó mà thành liệu có cần...

- Không cần! Kế hoạch nhất định thành công. Ta so với ngươi càng hiểu rõ nàng. Ngươi chỉ cần lo tốt phần việc của mình là được.

Mạn Sa, ta chính là ái nàng chỉ là nàng không biết trân trọng thôi. Nhưng chân tam ta thật thoáng vui mừng, bởi vì...

Tại một nơi nào đó trong đào hoa sơn.

Thiên Mạn Sa ưu nhã mà thưởng thức một ly Hennessy của pháp mà ngầm tán thưởng hương vị không tồi. Nàng chính là đang thoải mái nghe cái tiểu bát quái của hai cái thân ảnh vừa mới rời khỏi. Một tay thì nâng ly rượu tay còn lại thì không ngừng lắc lư chai rượu rồi bỗng thả xuống mà âm trầm bật ra mấy câu:

- Giết ta? Càng so với hiểu con người ta? Ha ha Tự Lãnh a... Lần đầu tiên trong suốt mười năm qua ngươi chân chính một lần này hiểu rõ ta! Tốt, các ngươi đã có tâm ý vậy thì ta cũng phải có hồi báo. Muốn chết, ta cũng đem các ngươi cùng chết.

Tiếng nói thanh thanh, thúy thúy của nàng hòa tan cùng tiếng vỡ của chai rượu nên hoàn toàn không có ai nghe thấy...