Chương 1: Bắt đầu... và kết thúc.

Cô Phương Huyết Thệ Sinh

Chương 1: Bắt đầu... và kết thúc.

Ào... ào... ào...

- Cha! Nương! Cứu con với, cứu con...

Nước, khắp nơi đều là nước! Thật lạnh, thật tối, con sợ lắm cứu con với! Không cần... Con không cần ở đây, không có ai cả nương à... Không còn ai bên cạnh con cả! Xin người cho con được ở cùng người a có được hay không?

- Mạn Sa, Con là ta, ta là con, phải sống cho tốt... chỉ tin tưởng đôi mắt mình... đừng tin ai cả... nghe không?

Oành!

- Mạn Sa... đều là lỗi của ngươi... tất cả chỉ trách ngươi thôi. Đừng trách ta... ngay từ đầu đã chính là như vậy.

Tần Viêm! Ta hận ngươi, ngươi hủy hoại hết thảy những gì ta thân thương nhất! Nương ta, ta cha, bản thân ta rốt cuộc có gì sai trái quá ngươi?

*Bật dậy*

Hộc... hộc... hộc...

Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng! Cũng thật lâu rồi ta chưa có mơ về đoạn ký ức tồi tệ này a. Nàng nâng lên đôi tay thon mịn khẽ luồn vào mái tóc bạch kim óng ả đang thấm đẫm mồ hôi cùng khối thân thể đang run bật lên vì lạnh lẽo.

Nàng đảo con mắt hạnh trong veo đầy hỗn loạn dừng lại trên mọi ngóc ngách gian phòng trống rỗng tựa như chính nàng vậy. Linh cảm mách bảo cho nàng... đây tựa như một hồi chuông reo lay lắt báo tử cho chính mảnh đời nàng. Chết... đáng sợ không? Mạn sA bỗng ý thức được rằng nàng căn bản không có ý thức về cái chết. Thế nhưng a... quỷ môn ta cũng dạo vài vòng, chết cũng thử vài lần. Có đau, có thống khổ nhưng nàng không sợ. Chết liền lại chết đi, ta cũng không muốn lại sợ hãi bất cứ thứ gì...

... yếu đuối, chỉ làm cho ta lại mất đi càng nhiều mà thôi.

Lãnh Tự a... Có phải không nhưng ngươi chờ cũng thật mệt mỏi? Phải không ngươi nhưng sợ ta làm hỏng mất ngươi phần này diệu mỹ cơ đồ? Đừng trách ta đa nghi. Bởi ngươi chính là như vậy!

Bọn hắn tự cho mình muốn nhiều thông minh. Muốn đem ta sát trong thầm lặng... Phi phi phi! Thầm lặng cái con khỉ! Cá ngươi đều miết rồi có được không? Chỉ có ta không biết thôi a! Các ngươi đều biết dựa vào cái gì ta không biết? Coi ta là ngốc tử? Đùa giỡn hoài! Đều là mấy cái hài tử không ngoan! Ân, xác thực không ngoan.

Bất quá... nếu nhân gia đã có thịnh tình... vậy nhập gia tùy tục, ung kính không bằng tuân lệnh. TA cũng không ngại từ chối. Chỉ có điều... tất cả các ngươi... đều phải đi cùng ta!

Nàng tà mị mà cười đến đáng sợ.

"Cộc cộc cộc"

Một hắc ảnh xuất hiện trước cửa kèm theo thanh âm vô hồn không chút cảm xúc truyền qua cánh cửa.

- Sa đại nhân... Lãnh đại nhân cho gọi người xin...

Nàng ghét cay đắng thanh âm này. Vô vị, tẻ nhạt, lạnh lùng, vô cảm. qua tất cả thì... các ngươi có thể từ một con người phán đoán tổng thể một đám người... điều này cũng không sai. Toàn bộ nơi này là một cỗ máy, bọn hắn không có cảm xúc, chỉ có lợi ích của bản thân. Từ con người tới sự vật đều như vậy nhuốm màu giả tạo. Ân còn chút quan trọng hơn, nàng phi thường không có kiên nhãn cùng kiềm chế lúc mới ngủ dậy, vì vậy a... Đừng làm phiền ta lúc này!

Thiên Mạn Sa không kiên nhẫn đem thanh âm bẻ gãy:

- Biết rồi! Ngươi lui ra đi...

Lãnh Tự... Ngươi cha diệt ta môn... Ngươi cũng muốn noi bước đem ta sát... Ta rốt cục muốn biết ngươi diễn tuồng gì cho ta xem.