Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 36: Q1.

Khu ăn uống thì gần khu nhà bếp, vị trí thì nằm ở khu phía Bắc Lâm gia, căn phòng Lâm Minh nằm ở góc Tây Nam của Lâm gia, vậy có nghĩa hắn có thể men theo khu phía Tây mà đến khu phía Bắc một cách nhanh nhất có thể.

- Chúng ta không nên đi hướng này, ta bị cấm!

Theo sau Minh (từ đây về sau sẽ đổi Lâm Minh thành tên Minh, vì hắn đã giới thiệu hắn tên là "Minh") từng bước, nàng ngay lập tức dừng chân, buông tay Minh ra, nàng không hiểu vì sao Minh lại dắt nàng đến khu dành cho tầng lớp cao tầng Lâm gia ở, không lẽ hắn không biết, đây rõ ràng là nơi cấm người Vân gia như nàng.

Minh dừng lại,

- Vì sao muội bị cấm?

Hắn quay đầu nhìn Vân Linh dịu dàng hỏi, hắn nào biết chuyện gì.

Chần trừ chút, nàng vẫn quyết định kể lại sự tình thanh thiếu niên Vân gia hơi có chút thiên phú liền bị Lâm gia đưa về "nuôi dưỡng".

- Ra là vậy. Nhưng muội không cần lo, có ta nơi này, tất không có chuyện gì
xảy ra.

Tạo ra khung hình đầy vẻ thuyết phục người khác tin tưởng, Minh lại lần nữa đưa tay ra, hắn muốn nàng ta đưa tay tới.

Vân Nhi nhìn vào đôi mắt kiên định của Minh thật sâu, nàng bất giác đưa tay chìa ra để Minh nắm lấy, từ đầu đến giờ nàng đều như bị Minh dùng ma thuật sai sử.

- Chúng ta đi.

Hắn mỉm cười, lại một lần nữa dắt tay nàng tiến về phía trước.

Vân Linh không hiểu gì, nhưng cảm giác lại mắc bảo nàng phải cố gắng tiến lên, phải tin tưởng Minh, nàng lại lê biết chân nhỏ nhắn theo sau hắn.

Hai người tay trong tay bước qua từng căn phòng cao to nơi này.

Một căn, hai căn, ba căn,…hai người Minh và Vân Linh cứ như hoàng tử dắt tay công chúa tiến qua từng "hoạt cảnh" để về đến lâu đài vậy, trông thật đẹp và yên bình, thế nhưng khoảng khắc đó không kéo dài được lâu, khi qua căn phòng thứ tư, "yêu quái đã xuất hiện" chặn đường đi của hai người.

- Đây không phải là cái con nửa người, nửa quỷ đó sao?

- Hình như là nó thật!

Một nhóm thanh thiếu niên gồm ba người đều có tu vi Luyện khí tầng 6, tầng 7, mang trên người vẻ mặt xem thường, trêu đùa nhìn về phía Vân Linh.

- Đứng lại, nơi này không phải cấm cái thể loại người không ra người, quỷ
không ra quỷ nhà ngươi sao?

- Ồ, xem ra ngươi còn có bạn.

- Mẹ nó, nơi này là Lâm gia, không phải Vân gia nhà các ngươi mà có thể tự tiện dắt tay nhau đi dạo.

Liên tục này những câu xới móc, đâm họng do ba người luân phiên mà nói, vẻ mặt bọn này trông có vẻ rất tự mãn.

Về phía Minh, hắn có lẽ từ lúc vào Lâm gia đến nay cũng ít gặp người, người trong Lâm gia biết hắn không nhiều, nhất là tầng lớp thanh thiếu niên, thành ra hắn bị quy thành người Vân gia.

- Qùy xuống đi, có thể nhân lúc còn chưa có ai ngoài bọn ta phát hiện, mau quỳ xuống, chúng ta có lẽ sẽ để các ngươi rời đi nơi này một cách bình yên, nếu không thì đừng trách.

Một thiếu niên chừng 17 tuổi, khuôn mặt hiện lên sự gian trá, đê hèn chỉ xuống mặt đất mà nói với hai người Minh, hắn đang muốn dùng biện pháp này để khiến người khác thành trò tiêu khiển.

Hai người còn lại cũng tán thành ý kiến, cười gian không thôi.

Trong tình cảnh lúc này, Vân Linh chỉ có thể không ngừng run rẩy, đôi tay nắm chặc lấy Minh kế bên, nàng cuối mặt không thể thốt lên một lời, cảm giác của nàng hiện đó là sự buồn bả, sự thản nhiên vì việc này đối với nàng xảy ra đã rất nhiều lần tương tự, run rẩy có thể là do nàng cảm thấy bất lực, nắm chặc Minh đó là vì trong nàng, có một phần dựa dẫm vào Minh mà không hiểu nguyên nhân.

Còn Minh, hắn chỉ là đứng như khúc gỗ vững chắc để Vân Linh dựa vào, đôi mắt thờ ơ nhìn về ba người, gương mặt hắn cực kì không phải ứng, hắn giống như là không hiểu bọn này vừa nói cái gì, hắn với ba người như người ở hai thế giới khác biệt.

- Muội có sợ bọn người này không?

Không thèm quan tâm ba người, hắn nhỏ nhẹ nói với Vân Linh bên cạnh.

Hơi ngẩng đầu, đôi mắt mông lung nhìn Minh, nàng ta đáp nhỏ một tiếng "Sợ".

- Muội sợ? Vì sao muội lại sợ? Muội sợ thứ gì? Nói cho ta nghe.

Đôi mắt Minh như một vòng xoáy ma thuật, nó như hấp dẫn tất cả,nhìn vào đôi mắt đó, Vân Linh như bị dẫn đến một thế giới, một thế giới mà nàng chỉ có thể nói thật, nàng phải bày tỏ hết cảm giác sâu trong nội tâm.

- Ta sợ chúng ta yếu đuối, ta sợ Lâm gia, ta sợ bị phạt vì chúng ta vi phạm gia quy Lâm gia, ta sợ vì ba người họ đều có tu vi hơn chúng ta, ta sợ ta lại bị ức hiếp, ta sợ vì ta liên lụy ngươi,…

Mỗi một câu, mỗi một đoạn sợ, nàng ta nước mắt lại rớt xuống, tâm linh nàng vốn đã rất yếu đuối, cái cảm giác này vốn đã hình thành từ bé,

- ta sợ…, ta sợ….

Nàng không thể nói tiếp, thế nhưng cái sợ không lý do vẫn có.

Ba người thanh thiếu niên đứng mà nhìn hai người, nghe từng chữ, từng chữ, bọn
hắn cũng không có xen vào, phim đang hay, không cần vội.

Minh nhìn nàng, nhìn cái bản mặt xinh đẹp thật sự ẩn ở phía đằng sau cái tấm vải da người nữa trắng, nửa đen đó, hắn như mỉm cười, sau đó đặt tay lên đầu nàng một cách nhẹ nhàng mà vút vút khiến Vân linh chỉ biết như tiểu hài tử đứng nhìn hắn mà nước mắt rưng rưng, hắn chỉ là nói ra một câu ngắn gọn đầy nhẹ nhàng

- Nàng sợ vì nàng cảm thấy bản thân mình yếu đuối, hãy trở nên mạnh hơn,
nàng sẽ không còn phải sợ bất cứ thứ gì!

Nhỏ nhẹ, dịu dàng, từng lời này của Minh như khắc sâu vào lòng nàng, "bản thân yếu đuối" ra là do nàng yếu đuối, nhờ hắn mà giờ nàng mới hiểu nguyên nhân sâu sa vì sao nàng sợ, "trở nên mạnh hơn", nàng mỉm cười yếu ớt, cái này thì nàng muốn, nàng đã muốn từ lâu rồi, thế nhưng thiên phú của nàng nó không bằng người ta, năm nay 13 tuổi thì tu vi cũng chỉ là Luyện khí tầng 3 thuộc lớp bình thường mà thôi, nàng có muốn cũng không đủ mạnh lên được.

Nhìn Minh một hồi, nàng vừa lóe sáng liền lập tức cuối đầu lại, nàng không thể nói một lời.

- Má, tụi này làm cái gì vậy?

- Chắc đang tâm tình, ráng xem thêm chút nữa, đợi lúc tụi nó hạnh phúc nhất lại bắt tụi nó quỳ, vậy mới sướng.

- He he, đúng đúng.

Một cuộc đàm luận nhỏ xảy ra giữa ba người thanh niên trong khi Minh và Vân Linh còn loay hoay chủ đề khỉ gió, rãnh rỗi gì đó.

Minh làm mọi chuyện dỡ hơi nãy giờ, thậm chí là khiến người khác còn không hiểu hắn đang làm cái khỉ gì, không phải khi gặp cái dạng người như ba tên thanh niên này thì nên sút một phát, đá bay chúng đi để tỏ vẻ "bản sắc anh hùng" sao? Sao rãnh rỗi quá mà ngồi đó bàn chuyện ướt át đầy nước mắt vậy?

Hắn làm vậy, đơn giản chỉ là, hắn đang giúp Vân Linh, hắn đang giúp nàng tự mở ra con đường mạnh mẽ cho bản thân, con đường cường giả phải tự thân nàng đứng lên, hắn có lẽ mạnh nhưng hắn không muốn làm cái bao chống cho bàng, hắn cần nàng, hắn cần sức mạnh thiên phú mà chỉ có nàng mới có thể tự thi triển được, hắn cần nó cho sau này, hiện tại nàng ta yếu đuối thế này thì sau này mạnh lên bằng niềm tin, hắn phải giúp nàng phá tan xiềng xích, khiến nàng phải tự thân cố gắng.

- Nhìn ta này, hãy nhìn ta.

Minh dịu dàng nhìn nàng (giả điên vừa thôi), nâng mặt nàng lên, buộc nàng ta phải nhìn hắn. Đột ngột hắn cởi áo ra một chút, để lộ cái ngực trần nằm bên trong áo, hắn nói

- Muội nhìn ta xem.

Ý hắn là cái ngực của hắn.

- Đây là…

Thuận mắt nhìn, Vân Linh cực kì ngạc nghiên mà run giọng thốt lên, nàng vừa thấy một thứ mà khiến nàng không thể tin được, Minh không hề có ấn kí.

- Ngươi, ngươi….ngươi không phải tu luyện giả?

Vân Linh như đứng hình, vậy ra người bạn đầu tiên của nàng lại là người thường, vậy cảm giác tin tưởng của nàng đối với hắn nãy giờ đều là ảo giác, hay vì nàng quá ảo tưởng? Ngay lúc này, nàng không thể trả lời.

- Quách, thằng đó cho con đó xem vú kìa.

- Kinh dị cái bọn này vãi.

- Hình như tao vừa nghe là cái con nhỏ đó nói "ngươi hổng phải tu luyện giả" á, chuyện gì vậy.

Ba người nhìn nhau đầy hiếu kì, dự là tính bắt Minh ra tra xét.

- Các ngươi đang làm cái gì ở đây?

Một giọng nói uy nghiêm có phần trọng lực truyền đến từ một phía, ba thanh niên liền giật thót mình quay đầu lại xem xét, còn phía Minh không hề có phản ứng, chắc là đứng hình rồi.

- Tham kiến Tam trưởng lão, ngũ trưởng lão cùng Lâm Tùng chấp pháp.

Khom người, ba người nhanh chóng ra lễ, trước mắt họ đều là ba vị có tên tuổi trong Lâm gia, không thể kinh suất a.

- Các ngươi đang làm cái gì vậy, có biết hiện giờ tình thế Lâm gia ta rất gấp gáp không, sao còn không ở nhà chăm chú tu luyện, đi vòng vòng dạo chơi đây làm cái gì, dư thời gian rãnh rỗi như vậy à?

Chưa kịp chuẩn bị thứ gì, ba người liền bị Ngũ trưởng lão chèn đầy tai những câu có thể nói là tức giận mà mắng chửi.