Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 44: Ác Ma.

- Ài, thôi thì cùng lên đi.

Xung quanh đúng chỉ còn lại bốn người, hắn chính là một tiếng tựa như thở dài, có lẽ là nên đến lúc chấm dứt sự tình không ai mong muốn.

- Ngươi tưởng ngươi rất giỏi, rất mạnh?

- Ngay lúc này chính là lúc ngươi chết.

Tạm đè nén cảm giác đau sót vì bị từ bỏ, bốn người cùng với cái vốn tự tin là những thanh kiếm làm vũ khí trên tay chỉ mà vào ngươi Minh lộ vẻ tức giận vô cùng.

Tiếp đến cũng không nói nhiều, bọn hắn liếc nhau vài cái rồi như hiểu ý liền dần thu hẹp khoảng cách vòng tròn với Minh, bốn người lúc này đều phải tập trung rất cao độ, chỉ cần Minh nhích về một phía là ba người còn lại tất tấn công phía sau hắn ngay lập tức.

Khoảng cách càng hẹp, Minh càng khó thoát dưới lưỡi kiếm, và khi nó đủ gần, Minh chắc hẳn phải chết dưới loạn kiếm.

Kế hoạch của bốn người đúng là rất hoàn mỹ, có thể gọi là công thủ toàn diện, tương hổ bốn bề mặt, không để ai lọt lưới hay có thể tấn công trực diện một phía mà không lo nghĩ phía sau, ừm, thế nhưng đó lại là sự sai lầm trong tình huống này.

Có thể bọn hắn cho ràng Minh là Linh sư, nếu vậy thì binh khí bình thường đả thương được hắn? Trong lịch sử từ trước đến nay chưa hề có một vị Linh sư nào lại bị giết dưới một thanh vũ khí bình thường.

Minh hắn không phải Linh sư, nhưng giết hắn cũng không phải đơn giản như vậy,…bởi nếu nhớ không lầm, thì hắn vào kiếp trước, hắn đã có lần từng dùng bản thân một mình đeo trọng giáp, tay cầm trường thương quét ngang hơn ba vạn quân địch trên chiến trường đất trống rộng lớn, tất nhiên hắn chỉ là dùng khí lực, sức mạnh nội tại bản thân, không có dùng linh lực, linh khu, nguyên lực, nguyên khu, pháp tắc, đạo, ý chỉ…vì lúc đó, hắn đang ở trong một trường hợp đặc biệt.

Kinh nghiệm chiến đấu không chỉ bằng khí lực của hắn có rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến nỗi mà khi ngươi đối địch với hắn liền chỉ có nước mà buông tay chịu chết trong tuyệt vọng, căm hận chính bản thân vì sao lại vô dụng trước mặt hắn, phải chăng ngươi chưa đủ chăm chỉ, chịu khó khổ luyện.

Không nói đến lực lượng khác, chỉ nó đến Luyện khí cảnh, bằng vào kinh nghiệm cổ đại tích lũy cực kì không lồ, hắn liền chính là không phải người, hắn đã tự tạo nhiều loại năng lực mà không có bất kì người nào khác làm được, nếu có, thì người đó cũng đã giống hắn, không còn là người.

Đây sẽ là một vài khả năng khác thường do hắn sáng tạo dựa trên những kinh
nghiệm xương máu của bản thân.

Khả năng cơ bản nhất đó chính là có cái "nhìn" tổng quát về mọi mặt dù là không thể nhìn thấy, "nhìn" ở đây không phải chỉ là bằng mắt, mà còn là bằng tai, bằng cảm giác, bằng sự nhạy cảm của cơ thể cùng với những yếu tố bên ngoài khác có thể "tương quan" với hắn, đó là lý do vì sao hắn phải luyện tập "Sự cảm nhận" để củng cố lại "kiến thức" cũ này.

Khả năng cơ bản thứ hai, đó chính là sự thấy rõ, thấy rõ mọi vật, thấy rõ mọi việc, từng chi tiết từng sự việc thông qua sự nhanh nhạy của cái liếc mắt và lưu trữ lại hình ảnh đã nhìn thấy trong đầu.

Khả năng cơ bản thứ ba, đó chính là "sự tiên đoán" mọi đường đi nước bước của kẻ địch, đây chính là khả năng kinh khủng mà không hề có ai có thể thực hiện được.

Kinh nghiệm tích lũy do hắn có được từ nhiều trận chiến, khiến hắn có khả năng nhìn động tác giơ tay, giơ chân đơn giản hay phức tạp của đối thủ liền biết người đó sẽ tấn công nơi nào, thất bại chiêu này liền sẽ đánh ra sao, hay là chưa xuất chiêu hắn cũng liền biết đó là chiêu gì, nó cũng là nguyên nhân khiến kẻ địch khi gặp hắn đều là chết trong tuyệt vọng.

Đây chỉ là ở Luyện khí cảnh thôi, lúc ở Linh sư hoặc cao hơn nó còn tuyệt vọng hơn nữa, tuyệt vọng đến nỗi ngươi dù có tam trí kiên định, vững chắc, mạnh mẽ đến cỡ nào cũng sẽ bị biến thành người điên, một người điên chỉ biết khóc biết
cười.

Tuy nhiên dạo gần đây, hắn lại rất ít xài lại khả năng này, đúng hơn thì hắn đưa nó vào tình trạng ngủ, đơn giản là vì nếu làm vậy, hắn vốn đã rất tẻ nhạt vì không có đối thủ, có nó, hắn lại càng thêm chán, cất đi để cho bớt chán, coi như là tạo thêm chút áp lực cho bản thân.

Ngoài ba khả năng kinh người đó ra, hắn còn khá là nhiều khả năng nhỏ nhặt khác, tựa như nhìn ra yếu huyệt, tử huyệt, vừa đánh vừa kể chuyện chẳng hạn, thậm chí nếu bây giờ thân thể Minh còn chưa thích ứng tốt, thì hắn còn vừa ngủ vừa đánh nhau mới kinh. (cái này không ngoài đề, nói trước để sau này khi Minh đập chết ai đó thì không phải thắc mắc, đon giản là hắn bắt bài hết rồi, đánh gì lại).

Vì vậy, do những điều trên tồn tại, bốn người này cũng chỉ có chết mà thôi, dù là kế hoạch rất hoàn mỹ.

Bốn người tiến dần, vòng tròn đang thu nhỏ, Minh liếc mắt qua một vòng,
"Tất cả đều khá là vững, tuy nhiên vẫn còn nhiều sơ hở vì các ngươi chưa thực hiện việc này cùng nhau quá nhiều lần" hắn nhận xét, lưu trữ lại từng hình ảnh bước đi của bốn người.

Khoảng càng lúc càng gần, 12 bước, 11 bước, 10 bước,…

- Là ngươi, chết.

Minh dùng thân thể tựa như lao thẳng đến tên trung niên trước hắn, hắn phải giết tên này đầu tiên để mở vòng vây.

- Giết!

Người phía trước dồn toàn lực phòng ngự, biết hắn tốc độ của tiểu tử rất nhanh nên hắn liền như là vung kiếm loạn xạ trước mặt, bảo vệ không cho Minh tiếp cận. Trong khi đó, ba người phía sau thấy hắn vừa cử động nhắm một hướng liền gào lên xông một cách mạnh mẽ về phía sau lưng của Minh mà chém tới, đến lúc bọn hắn nên mỉm cười.

Bất ngờ nhểnh miệng lên một cái, thân hình hắn thực chất vẫn đứng tại chỗ ban đầu, hắn nào có lao về phía trước, cái rời đi đó chỉ là một hiệu ứng do việc dùng tốc độ khiến kẻ địch đang trong thái luôn sẵn sàng di chuyển lầm tưởng hắn cử động, một cái đánh lừa ánh mắt mà thôi, nhưng nó lại dễ dàng đối phó với ba người trung niên không quá nhiều kinh nghiệm trên chiến trường này.

Quay người một cách nhanh chóng và trượt dài trên đất tiếp cận ba người, trong khi họ còn tưởng hắn đang lao về phía trước, tầm kiếm chém không tới nên chưa vung ra, chỉ là vậy thế nhưng họ lại mất mạng.

Tên đứng sau lưng Minh lúc trước liền là kẻ chết đầu tiên, hắn chính là bị Minh đá gãy hai chân, thân hình rời xuống thì liền bị Minh đấm thẳng vào tim, chết đi một cách mau lẹ, giết hắn trước là vì hắn xa nhất, thay vị trí hắn liền là sau hai người kia, họ phản ứng cũng đã không kịp mặc dù khoảng cách trước sau chỉ vài cm.

Đến lúc hắn thuận tay cầm kiếm của trung niên vừa chết mà chém về hai người kia, bọn họ mới kịp phản ứng, cái chết ngay lúc liền đến với họ.

"Phốc…" hai cái đầu lâu bay lên vẽ nên hai cột máu khá kinh người và lại quen thuộc, không chỉ trung niên đang dừng lại động tác quơ kiếm lung tung vì tuyệt vọng, sợ hãi, người xung quanh cũng là câm như hến, thầm may cho bản thân không tham gia cái việc điên khùng "vì người Lâm gia" này.

Sự việc xảy ra chỉ là một giây, một nháy mắt, quá chấn động, quá khiếp sợ lòng người, đây còn là khả năng của con người? Đối với trình độ thấp như bọn họ thì đều Minh làm rất là phi lý.

"Kẻngggg" người trung niên còn lại buông kiếm, hắn đã không còn làm được gì, chỉ là ngây người đứng nơi đó, hắn hết hy vọng.

"Phập" Minh cũng cắm thanh kiếm xuống đất, coi như là tôn trọng hắn trước lúc chết vậy, hoặc cũng có thể hắn đang tính làm điều gì đó khác lạ.

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt không giống nhau.

- Qùy xuống đi, ta có thể cho ngươi một con đường?

Minh là người mở miệng, rất bất ngờ là hắn lại nói lên một câu giống như là tha, hắn không ngờ lại biết tha, nhưng mà có thật sự là như vậy?

- Qùy? Không đời nào!

Trung niên gay gắt nói, muốn hắn quỳ, đừng mơ, dù là hắn chết.

- Ò, vậy nếu như thêm gia đình ngươi nữa thì thế nào, hãy suy nghĩ cho kĩ?

Đá một cái xác không đầu đè lên một cái xác không đầu khác, hắn tựa mông ngồi trên đó mà yên bình nói. Câu này thật sự là đánh rất sâu và lòng người, bao gồm tất cả người có mặt tại nơi đây.

Trung niên có cơ thể run lên, hắn như khóc như sầu, nhìn Minh với ánh mắt căm giận ngàn năm khó có thể phai nhòa.

- Còn phải suy nghĩ sao, thế này rõ ràng là lời, vừa được sống mà gia đình lại vừa không có gì, ngươi tốt số hơn bọn họ.

Minh chỉ những thân xác vừa chết tại nơi đây, bao gồm cái "ghế ngồi" của hắn.

- Ta hận ngươi, ta hận ngươi....

Không có lựa chọn, trung niên không phải cầm thú, hắn có tình cảm yêu thương,
hắn không bỏ lại được gia đình, vì vậy hắn phải khụy người xuống đất mà quỳ, quỳ một người không phải cha mẹ, quỳ một người mà hắn hận không thể ăn từng miếng thịt cho đến lúc chết.

Nhìn đôi mắt đỏ bừng nơi đó, Minh không hề có cảm giác gì, hắn chỉ là tiến lại gần trung niên, càng ngày càng gần

- Tốt, ngươi có thể đi được rồi…

Đôi mắt đỏ đậm, đầy nghiến răng ngước nhìn hắn

- …Nhưng là do ta tiễn!