Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 42: Q1.

"Nơi này là…" Không gian đen tối bao trùm trong mắt hắn, hắn thấy bản thân đang bị giam hãm trong một nơi tối tăm cùng cực, không hề cảm nhận thấy được bất cứ thứ gì, hắn như mất đi hết liên hệ với bên ngoài.

"Cơ thể ta…" Hắn điếng người, cực kì điếng người khi cảm thấy bản thân không thể cử động, di chuyển tại nơi đây, bóng tối ùa về dần nuốt chửng hắn, dìm hắn xuống đáy sâu vĩnh hằng...hắn mất đi ý thức.

- Hừ, ta đã quyết, hôm nay phải làm thịt tên này.

Đại trưởng lão im người, không còn nói gì, hắn chỉ đơn giản là ngồi cứng ngắc tại đó, đôi mắt như vô hồn khiến người khác thoạt nhìn lại tưởng hắn không còn quan tâm gì vấn đề này, ai muốn làm gì thì làm, khiến tám người kia dần lấy lại mục đích ban đầu

- Ta cũng vậy, mặc cho có chuyện gì xảy ra thì cũng không cần Đại trưởng lão quan tâm.

- Đúng vậy.

- Được rồi, nếu chỉ có tám chúng ta, vậy thì nên bắt đầu đi thôi, tên tiểu tử này phải chết.

Tám người tạo nên một áp lực tiến về Minh đang ngồi, hiện mặt ai cũng chỉ là vẻ thù hận, tức giận, tất nhiên nằm sâu trong đó cũng có nổi sợ, sợ rằng Minh mạnh.

- Tám người, rất tốt, rất tốt.

Minh ngồi trên ghế nhìn tám người, lại nhìn chút những người khác đang còn lại đều do dự

- Các ngươi biết không…

Hắn bắt đầu đứng dậy, rời bỏ chiếc ghế

- …Dự là ta sẽ giết tất cả nếu các ngươi cùng chống ta, bởi quyền uy chỉ có
thể được tạo thành nhờ máu thịt của người không phục và kẻ thù địch.

- Vì thế nên…

Hắn biến mất ngay tại chỗ vì căn phòng không quá lớn, khoảng cách rất là gần và tốc độ của hắn lại nhanh hơn người thường một cách bất thường.
"Rầm"

Chưa kịp nhìn ra Minh đã biến mất ra sao, bọn người nơi đây chỉ là nghe một âm thanh to bự do sự va đập rất mạnh đến từ một phía, gió mát từ bên ngoài nhanh chóng ập vào.

- Chết.

Một âm thanh vọng ngữ bình thản truyền đến như tiếng trống trận đầu tiên đánh vào lòng người buộc hơn chục đôi mắt còn sót lại nơi đây chú mục.
Minh, hắn đứng nơi đó, ngay sát cạnh bọn họ, nói đúng hơn thì hắn đã thay thế mất vị trí của hai trong tám người muốn giết hắn, dưới chân tiểu tử lúc này là một cái xác không đầu, máu vẫn còn chảy ra ồ ạt.

Trên tay hắn, lúc này không gì khác hơn là một cảnh tượng rùng rợn kinh người, tràn đầy máu tanh, tại nơi đó rõ ràng là một cái đầu người, một cái đầu người còn nguyên vẹn đã bị "nhổ" ra khỏi cổ, vẻ mặt biểu hiện trên cái đầu đó vẫn là một vẻ mạt đầy thù hận và tức giận nhìn chằm chằm về phá trước, điều này như muốn nói rằng, đến lúc chết "hắn" cũng không biết vì sao chết, chết mà không kịp phản ứng.

Nhìn đến tình cảnh này, mọi người đều hết hồn, tim đập thình thịch thình thịch, chuyện xảy ra trước mắt bọn họ quả thật rất là kinh người.

Quay về nhìn chỗ bất ổn có một lổ hổng to, mọi người đều như ngây dại, bởi vì xa xa bên ngoài kia, dừng tại trên bức tường là một thân thể đã bị ghim chặc, đúng là một trong hai tên không có con chết mà vẫn đứng lên, hắn đã chết rồi.
Hai Luyện khí tầng 10 cứ thế mà chết nhanh chóng…Đúng, đứa trẻ, đứa tiểu tử này là mạnh như thế, mạnh một cách thái quá, hắn mạnh như tên nhãi Vũ Văn của Vũ gia.

Cố bình tĩnh lại, tất cả người không liên quan đều nhanh chóng tìm qua một bên mà đứng, không nên đến gần là tốt, ừm, tất nhiên là trừ Đại trưởng lão vẫn đang còn ngây người tại nơi đó.

Sáu trong tám người mất con hoặc nóng giận thái độ của Minh khi nãy còn lại, bọn họ chính là vẻ mặt tái xanh xành xanh, Minh đã mạnh đến nỗi bọn họ có chút cảm nhận không trung thực, tốc độ đó, sức mạnh đó, nó không còn là phạm trù của Luyện khí cảnh nữa, nó đã ra ngoài, có khi nào, tên tiểu tử này là Linh Sư?
Sự run rẩy, sợ hãi thật sự đã dần đi ra, sáu người đều như nhau, đều là lẩy bẩy tại chỗ, bọn hắn đã sai, sai lầm rồi, bọn hắn muốn quay đầu, thế nhưng mà khi nhớ lại con bọn hắn chết, bọn hắn lại…

- Ta…ta không tham gia nữa.

Chưa gì một người đã bỏ cuộc khi nhìn thấy sức mạnh của Minh, hắn cần rút nhanh, con hắn chết thì từ từ tính sau.

- Ngươi đi được sao?

Minh bỏ cái đầu xuống nhìn hắn, hôm nay là ngày hắn giết người lập uy, chống hắn thì có mà chạy bằng con đường "tàn hình".

"Chạy"

Phá tan một góc phòng, hắn lao nhanh ra ngoài bỏ chạy về một hướng.

Thế nhưng hắn chỉ lao ra chưa được mấy, chỉ là cách phòng Lâm Sung gia chủ vừa có vài bước thôi, Minh đã đuổi kịp.

- Chết.

Một bàn tay với tốc độ không tưởng ngay lập tức xuyên qua từ phía sau lưng hắn ra đến trước ngực, một trái tim còn đang đầm đập yếu ớt được Minh nắm trong lòng bàn tay.

Người này đã chết, một cái chết rất nhanh.

Rút cánh tay đẫm máu ra khỏi lồng ngực tên kia, hắn quay đầu lại truy tìm những người khác, mục tiêu đang còn là 5 tên.

Quan sát quá trình giết người kia của Minh, năm người tất là mỗi người một nơi mà chạy, biến mất tại căn phòng, bọn hắn nhận ra rằng, bọn hắn không có lựa chọn, Minh là một tên tiểu tử mà bọn hắn không thể đánh được.

- Các ngươi đi, cứ đi đi, cha, mẹ, vợ các ngươi thì như thế nào?

- Ha ha ha ha…
Minh chỉ như một người khùng, tự nhiên cười lên như vậy, khiến năm người khi nghe đều phải khựng người lại.

"Hắn thật ác độc"

Các cao tầng đứng xem đều nghĩ thầm trong lòng, bọn hắn cũng không ngờ rằng Minh lại lấy cha mẹ người khác ra hù dọa, Minh, hắn quả thật rất ác, một tiểu tử ác ma.

- Ngươi…ngươi….Ta liều mạng với ngươi.

Một tên cao tầng nghe vậy, có hơi đắn đo chút liền quay phắc người lại phóng về hướng Minh mà tấn công, hắn là một người chồng, một người con tốt trong cái xã hội thực lực vi tôn này.

- Đồ ngu, mau quay lại, mau quay lại…

Một người cao tầng cũng có con bị Minh giết liền hét to lên, còn cách giết tiểu tử đó, vì sao lại phải chịu chết. Thế nhưng hắn có kêu thế nào thì người này cũng không quay đầu, hắn chỉ là than thở buồn bực.

Tranh thủ cơ hội này, hắn liếc mắt qua nhìn những người khác, và dường như những người khác cũng đang nghĩ giống hắn, cho nên việc bắt gặp đôi mắt của nhau là đều được xảy ra.

Chưa đến quá hai giây, bốn người cùng nhìn về một hướng mà chạy nhanh, tại nơi đó có thứ khiến họ có thể giết chết cái tiểu tử quá vật này.

Còn dư thời gian, Minh hơi liếc qua nhóm 4 người đã tụ lại với nhau mà cùng đi về một hướng, hắn biết bọn chúng định đi đâu, nhưng hắn cũng không có biểu cảm gì nhiều, thay vào đó, hắn nhìn tên quay lại chịu chết này liền có ý cười cười kì dị.

- Daaaaaa…aa..aa

Nắm lấy một quyền mạnh mẽ chứa đầy khí lực của một vị Luyện khí tầng 11 tấn công về phía Đan chỉ vừa rời khỏi phòng Lâm Sung, trung niên này gương mặt liền đã nhắn nhó, trong đôi mắt đỏ đậm kia đã có từng giọt lệ chảy ra, thù của con hắn, mẹ già không ai nuôi của hắn, nương tử của hắn, con gái vừa chào đời của hắn, tất cả đều đã sắp kết thúc…cuộc đời hắn.

Nhẹ nhàng giơ tay lên, Minh gọn gàng nắm chặn được một quyền đơn giản của người bất cần mạng này.

- Giết…giết….giết.

Dù bị tay Minh giữ chặc lấy một cánh tay, thế nhưng người trung niên này vẫn luôn không ngừng dùng những chi còn lại của cơ thể tấn công Minh liên tục, tấn công Minh hết sức lực.

"Phầm phầm…" liên tục là tiếng tay chân của hắn va chạm với cơ thể mà Minh đã dùng khí lực hơn 8000 cân gia cường trên bắp thịt để phòng ngự bản thân.

- Ngươi rất là được, ta nghĩ ngươi sẽ là một người cha tốt nếu không sinh ra thằng con khốn nạn, lếu láo đã bị ta giết.

Mặc cho quyền, cước liên tục đánh vào người, Minh chỉ là nhìn tên trung niên đang nghiến răng nghiến lợi trước mặt mà nói chuyện như không hề có chuyện gì xảy ra.

- Ha, ta nghĩ rằng…

"Phi" một bãi nước miếng to lớn bay thẳng vào mặt hắn, Minh như không hề có cảm giác, hắn lại tiếp tục nói.

- Ta nghĩ rằng, ta sẽ tặng ngươi một món quà, một món quà ý nghĩa…

Ngay lập tức hắn kéo cánh tay đang giữ thật mạnh lại phía bản thân, bàn tay hắn không chút do dự bóp thật chặc cổ của người trung niên.

"Crộp" Mọi đoạn xương cổ đều bị hắn bóp nát ra thành từng mảnh, người trung niên chêt đi là đều sớm muộn chỉ giây lát.

Hắn nhấc cái cổ không xương mềm dẻo, khiến cái đầu còn đang ọc ra từng ngụm máu của trung niên lại gần, hắn cười nói rất thú vị nói

- Món quà là…ta sẽ giúp ngươi đưa luôn cha, mẹ và vợ ngươi xuống cùng sum họp, gia đình đoàn tụ đó là món quà ta dành tặng.

Buông cái xác xuống, Minh rời đi, hắn tiến đến hướng phòng binh khí, bốn người còn lại đang đợi hắn tại đó, hắn không thể bỏ lại bọn họ.

Đi ngang qua một nhóm người cao tầng đang đứng một bên nhìn hắn, hắn liếc mắt một cái liền rời đi, chỉ để lại một câu.

- Người ta giết đến trên đầu trên cổ cũng chẳng dám làm gì, chỉ biết như con mèo ngoan ngoãn mà đứng một bên tận mắt chứng kiến từng người đồng bạn
chết đi, một đám phế vật mà thôi.

Cuộc vui của hắn, chỉ vừa bắt đầu…