Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 45: Q1.

"Vù" một âm thanh bén nhọn.

"Phặc" đầu người bay ra ngoài, rơi xuống đất lăn vài vòng, đúng là đầu người trung niên chỉ vừa mới quỳ đây thôi.

Chỉ dùng chính cánh tay, Minh đã có thể chém đầu một người rời khỏi cổ.

- Tất nhiên là cả gia đình của ngươi.

Không nhìn xác chết, hắn chỉ khẽ ngước nhìn trời, than nhẹ một tiếng, nhưng một tiếng này lại rất rõ, rõ đến nỗi khi những vị cao tầng quan sát xung quanh nghe được đều phải run rẩy, trong đầu họ hiện ra hai từ "Ác Ma".

Minh quay người nhìn về đám người

- Ngươi.

Hắn chỉ tay đúng Đại trưởng lão đang ở trong đó

- Trong vòng một giờ, ngươi mang danh sách gia đình và vị trí của bọn họ lại
phòng ta.

Chỉ nói một câu đầy vẻ ra lệnh không cho người khác từ chối hay phản bác, hắn quay lưng rời đi, dự là nghỉ ngơi vài ngày, sau đó…sẽ là lúc tàn sát, khiến cho máu nhuộm Vu Dương trấn.

À mà, hình như nơi này thiếu thiếu cái gì đó, không phải trước có hai người đồng ý rời đi để giúp bốn người trung niên vừa chết sao, họ đâu mất rồi? Đáp án đó là đằng sau một bức tường cách trận chiến chưa đến 10 giây không xa, bọn hắn đã chứng kiến và âm thầm kêu may mắn cho số phận, nói là một chuyện và làm lại là một chuyện khác.

- Ngươi…thật độc ác, dù đã giết họ nhưng gia đình họ có tội gì mà ngươi lại còn muốn giết, ngươi có còn là con người?

Dù có sợ hãi, thế nhưng không chịu được nhức nhói, bất bình trong lòng, Tứ trưởng lão lấy hết dũng khí ra mà quát lên, hắn nói ra những lời từ thâm tâm đã nhịn từ lâu.

Minh sựng người lại, mọi người liền thấy không ổn, từng cặp mắt đều dồn về phía Tứ trưởng lão như muốn nói "ngươi điên rồi, ngươi là đang muốn chết mà". Họ dần lùi ra xa Tứ trưởng lão, chỉ riêng Đại trưởng lão là vẫn bất động, hắn chỉ là nhìn Tứ trưởng lão.

- Ta độc ác?

Không quay người, Minh bình thường nói, hắn ác? Nếu hắn không có thực lực thì hắn chết con mẹ nó rồi, ác khỉ.

- Vậy thì làm gì được ta? Hay là ngươi muốn giống bọn họ?

Hắn hơi nghiêng đầu qua một bên, đôi mắt bình tĩnh đến phát lạ xoay chuyển về hướng Tứ trưởng lão.

Tứ trưởng lão nhìn đến đó, hắn câm lặng, không thể nói được lời vì nhiều nguyên nhân, có lẽ là hắn sợ, cũng có lẽ là hắn hết đường nói, đúng, hắn chả làm được gì Minh, hắn chỉ được miệng để nói.

Minh lắc đầu rời đi, trước lúc biến mất ở ngã rẻ, giọng hắn lại vang lên

- Có thực lực là có tất cả!

Đơn giản, ngắn gọn, thế nhưng mọi người nghe thấy đều phải có tiếng thở dài, Minh nói rất đúng, không ai có thể bác bỏ được cái chân lý này…

….

Về phòng, tắm rửa một trận, hắn leo liền giường nằm, mọi chuyện hắn không còn quan tâm, đến.

Chưa đến một giừ đồng hồ, Đại trưởng lão đúng là mang theo danh sách gia đình tám người kia đến, không thiếu một tên, địa điểm lại rất cụ thể, số nhà là số mấy cũng có ghi rõ ràng, thuận tiện cho việc tìm kiếm.

Minh không nói gì chỉ là nhận rồi đuổi khách, hắn khá là hài lòng việc này, tên này cũng khá là có đầu óc, dù Minh không có nói địa điểm cụ thể phòng ở nơi nào, hắn lại rất nhanh tìm ra, không uổng là Đại trưởng lão.

Đặt vài tờ giấy qua một bên, Minh dự là tiếp tục ngủ, nhưng lại đột ngột cảm giác thấy quên quên cái gì, hắn liền rời đi.

Chuyện Vân Linh, hắn hiện không còn cần quan tâm nữa, kêu người đem đồ đạc giao lại cho nàng là được, tránh gặp mặt nàng vài ngày để hắn còn tạo hiệu ứng "nhớ nhung" góp nhặt cho thành công cua gái, lần sau gặp nàng ta, chính là lúc hắn báo lại tin "vui" đầy bất ngờ…khà khà.
….

Lâm gia hiện tại lúc này, trừ cao tầng ra thì không ai còn có thể biết được vụ việc xảy ra chưa lâu trước, tin tức bị phong rất là chặc chẽ, dự là ngày hôm sau, Lâm gia sẽ dựng chuyện vài vị cao tầng bị Vũ gia giết sau khi ra bên ngoài thám thính tình hình, một cái chết rất có lý.

Minh, à không là Đan, hắn lúc này là đang trên đường xui xuống khu phía Nam, hắn là đang tìm con Mèo meo bị bỏ lại hơn một năm trước.

- Ngeow ngoe…

Chưa đến nơi cần dự tính thì con mèo đầy người lông trắng, to béo cũng đã tự chủ động chạy đến thật nhanh mà nhảy lên người hắn.

- Mèo ngoan. Ngươi đi đâu vậy!

Đuổi theo phía sau nó, hì hụt chạy đến là một cặp hai nữ tử, dáng dấp chắc là khoảng 13 và 16, 17 gì đó, trông hai người thì ai cũng xinh đẹp vói làn da trắng, môi hồng nhuận, đôi mắt rất chi là trong veo.

- Ngươi là ai, mau trả lại con mèo cho chúng ta.

Thiếu nữ cho là 17 tuổi nhìn con mèo trên vai Minh liền nhăn nhó quát tháo, chắc là được cha mẹ nuông chiều quá nhiều, không cần quan tâm cảm nhận kẻ khác.

- Phải phải, trả tiểu Nị lại.

Thiếu nữ nhỏ tuổi cũng là cùng một ruột, phồng má, phồng miệng xòe tay mà đòi trông rất là đáng yêu, nhưng đối với Minh, hắn yêu không nổi.

Đây không phải hai thiếu nữ mà ngày trước hắn giao con Mèo Meo cho bọn họ chắm sóc dùm?

- Các ngươi không thấy là nó tự nhảy lên người ta?

Minh vừa vuốt đầu con mèo lại vừa nói, hầu như cũng chẳng màn đến hai người, lấy được rồi thì nên rút.

Nói xong, hắn đúng là quay người rời đi.

- Ngươi…ngươi.

Ngơ ngác chút ít nhìn hành động này, sau đó ngay lập tức, thiếu nữ nhỏ tuổi mà ngày trước thường được gọi là "tiểu Mị" nhanh chóng xông lại người hắn mà đấm đá liên tục lên cái cơ thể cao 1m7 của hắn, nàng đúng là một bộ mặt chẳng nể, chẳng sợ người nào.

- Trả đây, trả đây tên hỗn đản.

Dùng tất cả sức mạnh khí lực mà đánh, nàng ta vẫn chưa hết tính con nít.

Bên kia, thiếu nữ lớn tuổi cũng rất là giận khi hắn làm ra cái vẻ mặt không thèm xem đến sắc đẹp của nàng, nàng đúng là một bụng khó chịu, săn tay áo cho hắn một quyền của Luyện khí tầng 6 chính là cách làm dịu cơn tức

- Chết đi tên ti tiện.

Nàng kêu lên, một quyền nhanh chóng lao đến ngực Minh.

"Bộp" chặn lại là điều quá mức đơn giản đối với Minh.

- Dừng lại được rồi, các ngươi không nhớ ta là ai sao?

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé cựa quậy như muốn thoát ra, Minh như thường nói

- Không phải hơn một năm trước, ta chính là thằng ngốc gửi con mèo này cho
các ngươi nuôi?

Điều hắn nói khiến hai người chợt nhớ về thứ gì đó, đúng là đã từng có một thằng ngốc ở Lâm gia, nhưng hơn một năm nay không có thấy hắn xuất hiện, kiếm hắn cũng không được, hắn như là biến mất, mà vì sao lúc này lại ở đây.

Hai nữ tử liền có chút kinh ngạc, thiếu nữ tiểu "Mị" lập tức ngó lên ngó xuống hắn

- Thật là ngươi?

Nàng nghi hoặc, dù nhìn hắn thì đúng là rất giống tên ngốc lúc đó, hắn là nàng
nhớ khá rõ.

- Ừm, nếu đã nhận ra ta, thì con mèo này ta xin lấy lại, dù gì thì lúc đó ta cũng chỉ bảo là các ngươi có thích mèo không, chứ không nói là cho luôn con mèo, tạm biệt.

Nhạt nhẽo như thế, hắn đã muốn rời đi, nhưng hắn lại nhớ một việc cần làm khi chưa bước được nửa bước.

Muợn Đan một chút, quay người một chút, từ chiếc nhẫn hắn lấy ra vài bộ đồ cùng với hộp trang điểm, trong hộp trang điểm đó đúng là vẫn còn vài đồ trang sức hoa tai, lắc tay, vòng cổ lấp lánh cục đẹp, đây rõ là hàng trang sức cao cấp mà Vu Dương trấn không hề có, bởi vậy mới thấy hai thiếu nữ đều chỉ là đeo vài cái bằng thủy tinh hoặc là cao lắm là đồng, đến sắc thép còn không có làm vũ khí thì đừng có nói đến vàng bạc, Vu Dương trấn là một trấn nhỏ ven đường, nó không có tư cách sở hữu những thứ đẹp đẽ, cao sang.

- À, có cái này ta tặng các ngươi, xem như là đền đáp cũng có thể là bồi
thường việc chăm sóc cho Mèo meo của ta.

Không kịp để hai nữ tử một non một xanh tiêu hóa ý hắn muốn rời đi, hắn liền đưa những thứ vừa lấy trong nhẫn giới ra trao cho hai nàng, những thứ lấp lánh, xinh đẹp đó nhanh chóng hấp dẫn cực độ, khát khao được đẹp của nữ tử là chuyện rất quan trọng.

- Cái…cái gì đây?

Run giọng lên, chính thiếu nữ 17 nhanh chóng giật đồ trên tay hắn, mắt nàng lóe lên mò mẫn lung tung, đôi mắt càng ngày càng sáng. Trong khi đó khác với nàng, thiếu nữ nhỏ tuổi vẫn là một bộ đòi mèo, nàng lứa tuổi này vẫn chưa cảm thấy cần thiết với những thứ kia.

- Trả mèo lại cho ta!

Vẫn bộ dạng nũng nịu dữ tợn đáng yêu đó.

Minh nhìn nàng, hắn chắc là chuẩn bị cho nàng ta đi đầu thai, hắn giết người rất là tùy hứng.

Bên kia thì thiếu nữ đang vui vẻ ướm đồ thử xem có đẹp không, không có quan tâm bên này nữa.

- Mị nhi, mau qua đây, mau qua đây nhanh lên.

Ngay lúc này, cha nàng là một vị cao tầng đến thăm nàng xuất hiện, khi thấy tên "Ác Ma" đứng quá gần con hắn, hắn liền sốt sôi cả ruột, hắn phải là ngay lập tức hét lên để sự việc xảy ra không quá muộn, không quá đau đớn.