Chương 13: Trong lòng rỉ máu

Ẩn Nguyên Tông

Chương 13: Trong lòng rỉ máu

Long Phi đánh giá lại sơ bộ tình hình, thay đổi kế hoạch tác chiến.

Dự định ban đầu, hắn sẽ dùng cường thế ép Oanh Oanh trả lại đan dược. Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không làm vậy. Bởi vì Lý Oanh Oanh là do Đại Trưởng Lão mang về, nuôi nấng từ nhỏ đến lớn. Vuốt mặt cũng phải nể mũi.

Nếu hỏi hắn e ngại ai nhiều nhất trong Tông môn? Long Phi sẽ không chần chừ, mà trả lời ngay là Đại Trưởng Lão.

Những ý tưởng bắt đầu lóe lên trong đại não của hắn:

" Hay là dùng Mỹ nam kế, theo tình huống này là chơi một lần rồi bỏ,… không được, thật sự quá bỉ ổi rồi.

Mượn đao giết người, hạ sát Lý Oanh Oanh rồi đổ thừa cho ngoại nhân tập kích, cũng không được, Đại Trưởng Lão mà biết thì môt trăm cái mạng cũng không đủ chết.

Khổ nhục kế,…ừm…được."

Nhớ lại chuyện xưa, Long Phi thở dài:

" Ài…! Vì để có thể luyện chế viên đan dược này, ta đã phải bỏ ra nữa cái mạng. Chỉ riêng việc tìm kiếm chủ tài là cây Cửu Linh Dương Nguyên, ta phải ra vào ba cái hiểm địa mới tìm được một cây.

Để gom góp cho đủ phụ tài, ta phải chạy đông chạy tây vay mượn, nợ nần chồng chất. Rồi luyện đan ngày đêm trong nữa năm, để thanh toán nợ nần cho Ngũ Trưởng Lão."

" Oanh nhi, ta khổ quá mà…"

" Tông chủ, Oanh nhi cũng khổ quá mà …" Lý Oanh Oanh nhẹ nhàng đáp.

Thấy vẫn không ăn thua.

Long Phi nhắm nghiền hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, dường như hạ quyết tâm ra sát chiêu cuối cùng. Mận chết thay đào, muốn đem Cửu Chuyển Bảo Mệnh Đan về, thì phải đem các loại đan dược khác ra đổi lấy rồi. Trong bộ sưu tập đan dược của hắn, nhiều loại có số lượng đến mười viên trong một bình.

Cứ xem loại nào có số lượng nhiều, thì lấy bớt một, hai viên làm vật hy sinh. Cuối cùng vẫn phải đổ chút máu.

" Lý Oanh Oanh, ta biết người vẫn chưa sử dụng viên đan dược này. Vì muốn đạt được dược lực tốt nhất, thì người phục dụng đan dược phải có cảnh giới thấp nhất là Võ Tôn trung kỳ, ngươi hiện tại chỉ mới bước vào Võ Tôn sơ kỳ."

" Ta không có nhiều thời gian để dông dài nữa, ta quyết định dùng đan dược khác để trao đổi, ngươi thấy thế nào?"

" A a a! Đau đầu quá, dường như trí nhớ của Oanh nhi hồi phục được một chút. Tông chủ! Ngài nói tiếp đi." Lý Oanh Oanh vừa ôm đầu vừa nói.

Long Phi chửi thầm trong bụng: " Vô sỉ! Ngươi có biết viết hai chữ hổ thẹn như thế nào không?".

Long Phi bắt đầu đắn đo lựa chọn đan dược để trao đổi.

" Ta dùng sáu viên Thất cấp Đan dược để đổi. Trong đó là ba viên Hải Nguyên Đan và ba viên Thanh Ngọc đan, phẩm chất đều là thượng phẩm."

" A a a! Trí nhớ vừa phục hồi một chút lại giảm xuống rồi." Lý Oanh Oanh tiếp tục ôm đầu.

Long Phi, mí mắt giật giật mấy cái, rồi lại nói tiếp:

" Giữ nguyên sáu viên Thất cấp Đan dược này, cộng thêm ba viên Bát cấp Đan dược, là loại đan dược nào thì tùy ngươi lựa chọn. Chỉ cần là những loại đan dược được ghi chép trong quyển Ân Nguyên Dược Điển của Tông môn, thì ta chắc chắn có."

" Tông chủ! Oanh nhi nhớ ra bình đan dược đó rồi, nhưng lại không nhớ rõ là cất ở chổ nào."

Long Phi siết chặt hai nắm tay, hạ giọng:

" Giá cuối cùng, thêm một quyển Thiên cấp vũ kỹ trung phẩm, Lạc Hoa Phiên Vũ."

Nghe được câu này của Long Phi, Lý Oanh Oanh không còn ôm đầu nhăn nhó, mà chuyển sang tươi cười vui vẻ.

" Tông chủ quả nhiên là Tông chủ, ra tay lúc nào cũng hào phóng. Oanh nhi muốn lấy trước Thất cấp Đan dược và vũ kỹ, còn Bát cấp Đan dược để Oanh nhi suy nghĩ ít hôm rồi báo lại Tông chủ sau… hihi."

" Ta thật sự là cười không nổi, mấy thứ này ngươi cầm lấy đi. Lần sau thấy ta buồn hay tâm trạng không được bình thường, thì ngươi làm ơn tự động chạy xa ta một chút..." Long Phi nói xong thì thở dài một hơi.

Ban đầu, Lý Oanh Oanh có đự định phải kiếm ít nhất hai viên Cửu cấp Đan Dược từ chổ của Long Phi. Bởi vì đúng như lời Long Phi nói, muốn luyện chế viên Cửu Chuyển Bảo Mệnh Đan này là vô cùng khó khăn, từ việc thu thập dược tài đến quá trình luyện chế, có giai đoạn nào mà không phải trải qua trăm cay nghìn đắng.

Nếu đặt trong hàng ngũ Cửu cấp Đan Dược, thì bản thân Cửu Chuyển Bảo Mệnh Đan cũng là loại cao cấp nhất, huống hồ viên đan dược này còn có phẩm chất thượng phẩm. Ngay cả chính Long Phi cũng cảm thấy tiếc nếu phục dụng viên đan dược này, nên hắn vẫn cất giữ cho đến tận bây giờ.

Nhưng thật không ngờ, Long Phi chơi quá đẹp, một chiêu đem ra quyển Lạc Hoa Phiên Vũ đã giết chết hết mọi tâm cơ của Lý Oanh Oanh. Thiên cấp vũ kỹ quý hiếm vô cùng, mỗi một quyển là độc nhất vô nhị, hầu như không thể sao chép.

Thiên cấp vũ kỹ chỉ có thể dùng thần hồn để đọc và cảm nhận. Sau khi đọc xong thì võ giả không thể diễn tả vì nội dung quá thâm ảo. Nói theo cách đơn giản hơn, kêu một người diễn tả mùi hoa lài, thì chỉ có thể tả chung chung như: hương thơm nồng nàn hay hường thơm ngào ngạt, hoặc điệu đà hơn là hương thơm ngọt ngào quyến rũ. Vô phương tả một cách chi tiết, chính xác theo cảm nhận của cá nhân mình. Mà miêu tả như vậy thì người đọc hay người nghe, có thể hình dung ra mùi hương của hàng trăm loại hoa khác nhau.

Chỉ việc miêu tả hương thơm một loài hoa mà còn phức tạp như vậy, nói chi đây là nội dung một quyển Thiên cấp vũ kỹ.

Bên cạnh đó, muốn tạo ra một quyển trục để ghi chép Thiên cấp vũ kỹ thì cần nhiều tài liệu trân quý, phải ít nhất là một Luyện Khí Đại Tông Sư mới tạo được. Người ghi chép nội dung vũ kỹ phải là một võ giả đã luyện vũ kỹ này đến mức đại thành, sau đó dùng thần hồn để khắc nội dung vào bên trong quyển trục.

Một số loại còn đòi hỏi thể chất người luyện phải phù hợp với vũ kỹ, tư chất chắc chắn phải là thiên phú hơn người. Vì vậy muốn luyện tới đại thành là một chuyện nói thì dễ làm thì khó.

Nhưng điều quang trọng nhất làm cho các quyển trục Thiên cấp vũ kỹ trở nên độc nhất vô nhị, chính là không có một ai mong muốn tuyệt học cả đời của mình trở thành củ cải trắng, được bày bán nhan nhản đầy đường.

Nếu một vũ kỹ mà được đóng gói bán sỉ như bánh kẹo thì cũng không cần gọi là Thiên cấp vũ kỹ nữa. Không ai lại đi chà đạp tâm huyết của mình như vậy. Chỉ cần quyển vũ kỹ được lưu truyền theo năm tháng, tạo nên những cường giả đỉnh đỉnh đại danh, ngang trời xuất thế. Khi nhắc đến tên của họ, là ngươi ta liên tưởng đến ngay những tuyệt kỹ thôn thiên thực địa. Còn những người hữu duyên đạt được Thiên cấp vũ kỹ thì càng mong muốn mình là người duy nhất sở hữu bảo vật này.

Cầm trên tay một quyển trục óng ánh màu hồng phấn, thân quyển trục chạm khắc những cánh hoa đào như ẩn như hiện, làm Lý Oanh Oanh cười híp hết cả mắt. Quyển Lạc Hoa Phiên Vũ là do hắn trong một lần vào bí cảnh ở Ân Nguyên Đại Lục, vô tình đạt được.

Quyển thiên cấp vũ kỹ này đối với Long Phi không khác gì của nợ nặng lòng. Không thể luyện vì hắn là nam nhân, mà câu đầu tiên của vũ kỹ yêu cầu võ giả tu luyện phải là nữ nhân. Đem ra ngoài bán hay trao đổi cũng không ổn, ngươi ta thường nói phù sa không chảy ruộng ngoài, giúp cho ngoại nhân mạnh càng thêm mạnh là chuyện không thể nào.

Đây là một quyển Thiên cấp vũ kỹ trung phẩm, nếu là hạ phẩm thì hắn còn suy nghĩ lại đem ra trao đổi. Phẩm chất từ trung phẩm trở lên thật sự quá quý hiếm.

Hôm nay, gặp phải tình huống như vậy, thôi thì đưa cái của nợ này cho Lý Oanh Oanh là hợp lý nhất. Nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc tiếc, nên mới dùng làm sát chiêu cuối cùng. Dù gì cũng là Thiên cấp vũ kỹ, không luyện được, nhưng lâu lâu cầm quyển trục ra nhìn cũng đã con mắt mà.

Mỗi một quyển trục Thiên cấp vũ kỹ chỉ tính riêng giá trị hình thức bên ngoài, thì đều là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.