Chương 12: Đòi quà

Ẩn Nguyên Tông

Chương 12: Đòi quà

Nói mãi mà không thuyết phục được Long Phi. Cổ Dạ, bắt đầu đi chợ trả giá:

" Gỡ một cấp thôi cũng được, ta muốn nâng tu vi lên bát cấp. Có thực lực của Quỷ Tôn, ta mới có thể thi triển thêm một vài vũ kỹ cao cấp. Bị phong ấn tu vi hơn năm mươi năm rồi. Hiện giờ, ta rất là ngứa tay. Lâu rồi không có đánh trận nào ra hồn ra xác."

Long Phi vẫn kiên quyết: " Đừng nói là một cấp, cho dù là nữa cấp cũng không được."

Đột nhiên, Cổ Dạ chuyển đề tài, không nói tới chuyện phong ấn nữa.

Ánh lửa lập lòe trong hốc mắt, Cổ Dạ nói chuyện một cách từ tốn:

" Không gỡ bỏ phong ấn cũng được. Nhưng ngươi phải giúp ta chuyện này."

" Chuyện gì?" Long Phi đáp.

" Ta muốn tìm một nữ quỷ để duy trì nòi giống. Một thân bản lĩnh cao cường như ta, không thể để dần dần mai một được…. ừ."

Long Phi trợn mắt quay sang nhìn Cổ Dạ nói:

" Duy trì nòi giống? Người dùng cái gì để duy trì?"

Nghe câu hỏi của Long Phi, Cổ Dạ bất tri bất giác nhìn xuống hạ bộ, dùng bàn tay xương xẩu gạt lớp chiến giáp qua một bên. Hai đốm lửa trong hốc mắt bắt đầu dao động kịch liệt, rồi chuyển sang dao động dữ dội. Hắn chỉ thấy mấy que xương đâm qua chĩa lại, ngoài ra không còn gì khác.

Cổ Dạ thơ thẩn nói: " Mất rồi…."

Long Phi nói theo: " Ừm, mất rồi…"

Hai đốm lửa trong hốc mắt như muốn tắt lịm: " Mất thật rồi…"

Long Phi nhẹ nhàng đả kích: " Chắc chắn là mất thật rồi…"

Cổ Dạ là một Khô Lâu Quỷ, chính là một chi rất đặc biệt trong Quỷ Tộc.

Không thể sinh sản bình thường như các chủng tộc khác, mà là do các xác chết tạo thành. Khi chết vì một số điều kiện đặc biệt mà thần hồn không tiêu tán cũng không thể ra khỏi cơ thể. Lúc này, thần trí mất hết ký ức kiếp trước, tiếp tục tu luyện lại từ đầu theo con đường Quỷ Tu, là đồng thời hấp thụ âm khí lẫn nguyên lực trong thiên địa.

Bản thể của Cổ Dạ trước khi trở thành Khô Lâu Quỷ chính là Phong U Quỷ. Không biết lý do vì sao? Mà thần trí của hắn vẫn còn nhớ mình là một Phong U Quỷ. Mặc dù thực lực cao cường, nhưng thần trí của hắn rất không ổn định. Lâu lâu dở chứng, lại đòi hỏi chuyện trai gái, làm cho ngay cả cố Tông chủ đời trước cũng phải dở khóc dở cười.

Bây giờ, không cần Long Phi yêu cầu, Cổ Dạ cũng lủi thủi quay trở về ngọc phù. Sự mất mát tinh thần này là quá lớn, ít nhất cũng phải mất hai, ba năm thời gian mới khôi phục lại được.

Sau khi rời ngôi làng, Long Phi có ý định đi đến Vĩnh An Thành. Nhưng hắn quyết định quay trở về Tông môn một chuyến, để làm một số chuyện quang trọng. Trong lòng hắn, chuyện quang trọng nhất hiện giờ, là phải gặp lại Lý Oanh Oanh, cô nàng này đã tránh mặt hắn nhiều ngày nay rồi. Hắn phải tranh thủ trở về Tông môn trước khi trời tối.

Từ Không Gian Giới Chỉ của mình, Long Phi lấy ra một đồ vật hình lục giác màu vàng kim, nhìn chất liệu thì có thể là da của một loài yêu thú nào đó. Đồ vật này chính là Truyền Tống Phù. Dùng để di chuyển đến một nơi cố định ở khoảng cách xa.

Long Phi đặt tấm phù xuống đất, dưới chân hắn bắt đầu xuất hiện những đồ án hình lục giác và hình tròn đan xen lẫn nhau, có hoa văn phức tạp. Ánh sáng từ đồ án lóe lên bao trùm lấy Long Phi rồi biến mất.

Tại một khu bình đài trong nội môn Ẩn Nguyên Tông, bước ra từ Truyền Tống Trận của Tông môn, Long Phi nhanh chóng đi đến nơi ở của các đệ tử hạch tâm.

Nơi đây cảnh vật khá ưu nhã, đường chính rộng lớn màu trắng ngọc thạch. Hai bên đường trồng nhiều hoa cỏ, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, làm cho tinh thần người ta vui vẻ thoải mái. Xa xa, dọc theo con đường lớn lại có một lối vào nhỏ, dẫn đến những căn nhà bằng gỗ đơn giản, chính là nơi ở của các đệ tử hạch tâm.

Trên con đường lớn này có khoảng hai mươi cái nhà gỗ như vậy. Lúc này, Long Phi đang đứng trước cửa một căn nhà gỗ nơi cuối con đường.

" Lý Oanh Oanh, ngươi có ở nhà không?" Long Phi đứng ngoài cửa gọi rất to.

Không có tiếng trả lời, hắn lại gọi to một lần nữa.

Gọi đến lần thứ ba, thì giọng nói của Lý Oanh Oanh vọng ra trả lời: " Oanh nhi không có ở nhà."

Long Phi đỗ mồ hôi hột.

Thật sự là nói dối quá trắng trợn rồi. Nếu không phải giữ hình ảnh Tổng chủ, hắn sẽ lập tức đạp cửa xông vào.

Bổng nhiên, một cái bóng trắng từ trong ngôi nhà lao nhanh ra phía hậu viện, bóng trắng di chuyển với một tốc độ nhanh khủng khiếp, một cái tốc độ mà ngay cả các tay đua giải bát hương vàng cũng không đuổi kịp. Di chuyển tầm được ba nhịp hô hấp, cái bóng trắng giảm tốc độ, ôm khúc cua cùi chỏ, rồi tăng tốc băng qua hậu viện một ngôi nhà kế bên. Dùng tốc độ ánh sáng chạy thẳng về phía biệt viện của Đại Trưởng Lão.

Long Phi cũng không chịu thua kém, thi triển Bách Bộ Phi Yến là một vũ kỹ thân pháp địa cấp. Người lao đi như một mũi tên, điên cuồng đuổi theo.

Long Phi vừa đuổi theo, vừa hét lớn: " Ấy ơi …. dừng lại nói chuyện một tí."

Mối quan hệ của Long Phi và Lý Oanh Oanh, nếu được chia thành mười phần, thì có chín phần giống bạn bè đồng trang lứa, chỉ có một phần là sư đồ.

Dù sao, Lý Oanh Oanh cũng chỉ là một Võ Tôn. Tốc độ không thể nào vượt qua được Long Phi, chỉ sau mười nhịp hô hấp, thì nàng cũng bị Long Phi chặn lại.

" Ahaha… Tông chủ, sao tình cờ vậy?" Lý Oanh Oanh bình thản nói.

" Đúng vậy! Rất tình cờ. Để có được sự tình cờ này, ta phải hao tâm hao lực, thiên tân vạn khổ, lập ra một kế hoạch vô cùng kinh thiên động địa, không một kẻ hở. Đó là ra ngoài làm nhiệm vụ rồi bất ngờ quay trở về."

" Haha … ta thiệt là phục trí thông minh của mình."

" Oanh nhi! Ta biết ngươi đang rất bận rộn, ta cũng vậy. Thôi thì, nói gần nói xa không qua nói thẳng."

" Oanh nhi! Trả lại ta viên Cửu Chuyển Bảo Mệnh Đan."

Lý Oanh Oanh với khuôn mặt ngây thơ cùng ánh mắt vô hại. Nhìn Long Phi, nhẹ nhàng nói:

" Cửu Chuyển Bảo Mệnh Đan là loại đồ vật gì? Oanh nhi chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua."

Thôi xong, Long Phi trong lòng mát lạnh: " Oanh nhi, đừng đùa như vậy. Vào cái ngày Tông môn chúng ta bị dịch chuyển đến đây. Ta có đưa cho ngươi một bình đan dược, ngươi nhớ ra chưa?"

Sở thích lớn nhất của Long Phi đó chính là sưu tầm đan dược. Bất cứ một loại đan dược nào, mà hắn đã luyện chế qua đều giữ lại ít nhất một viên. Nếu nó có phẩm cấp thấp, thì hắn sẽ để lại ngay tại phòng luyện đan. Còn nếu là đan dược trân quý, hắn chắc chắn sẽ luôn mang theo bên mình.

Mỗi khi nghe loáng thoáng có người tìm được cổ đan dược, hay có tin đồn tại một phòng đấu giá nào đó sắp xuất hiện một loại đan dược quý hiếm. Thì hắn sẽ dốc hết tài sản, bằng bất cứ giá nào cũng phải có được, không cần biết là phải tốn bao nhiêu tiền.

Mặc dù, tài sản của hắn đứng hàng thứ hai trong Tông môn. Nhưng đôi khi phải bạo chi vì sở thích của mình, nên hắn là một con nợ thân thiết của Ngũ Trưởng Lão.

Còn việc tặng viên Cửu cấp Đan dược thượng phẩm cho Lý Oanh Oanh, đây chỉ là một phút nông nổi. Vì tưởng rằng mọi thứ sắp chấm hết, nên hắn mới hành động bồng bột như vậy.

Lý Oanh Oanh suy nghĩ một chút, liền nói:

" Ây da! Tông chủ ơi, ngày hôm đó, vì quá sợ hãi nên làm cho Oanh nhi bị mất trí nhớ đột ngột. Nói chung mọi việc hôm đó, Oanh nhi không nhớ gì hết. Nếu không được các sư huynh, sư muội giải thích lại, thì thật sự Oanh nhi cũng không biết hôm đó có chuyện gì xảy ra."

" Chết rồi!!! Tông chủ, …. làm sao bây giờ,…làm sao bây giờ đây Tông chủ?"

Vì thường xuyên được tiếp xúc với các quái nhân trong Tông môn. Nên kỹ năng " đánh trống lảng" của Lý Oanh Oanh đã luyện đến mức đăng phong tạo cực.