Chương 10: Thông tin ít ỏi

Ẩn Nguyên Tông

Chương 10: Thông tin ít ỏi

" À! … Tuy ta đã cứu giúp ngôi làng này, nhưng không phải là hoàn toàn miễn phí. Ta muốn nhận được sự trả công từ những người sống sót, mọi người có hiểu không?"

Mọi người nhìn nhau, dường như không thoải mái khi nói về chuyện tiền bạc. Nhưng nghe Long Phi nói ra quan điểm của mình, những ánh mắt hoài nghi của dân làng đã dần dần phai nhạt. Đơn giản, họ được cứu bởi vì tiền.

Người nam nhân trung niên tiếp tục lên tiếng: " Chúng tôi rất biết ơn ngài đã cứu ngôi làng này. Tôi là trưởng làng ở đây. Mời ngài theo tôi vào nhà, chúng ta từ từ thương lượng."

………

Ngôi nhà của trưởng làng nằm cạnh đường lớn. Phòng khách trong khá tồi tàn với một cái bàn gỗ cũ kỹ và vài cái ghế dựa.

Long Phi đặt thanh cự kiếm của mình lên bàn, làm cho cái bàn cũ nát phải run lên khe khẽ. Hắn cũng thề trong lòng là cái ghế dựa mà hắn đang ngồi, cũng phát ra những âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, như muốn phản đối trọng lượng của hắn cùng bộ giáp.

Thật sự là quá nghèo rồi.

Bỏ qua những ác cảm với bộ bàn ghế. Long Phi làm cho đầu óc của mình thanh tịnh để giải quyết tốt những vấn đề sắp tới. Chính là thù lao cứu giúp ngôi làng.

Đương nhiên, mục đích của hắn không phải là chuyện tiền bạc. Mà là thông tin về cái thới giới mới này. Những dân làng ở đây, cũng chính là những sự sống đầu tiên mà hắn bắt gặp và có thể giao tiếp được.

Chẳng qua, nếu trực tiếp yêu cầu đối phương cung cấp thông tin, thì sẽ làm cho mọi người hoài nghi.

Tuy người dân ở làng nhỏ này không có vấn đề gì, nhưng nếu đến tai những kẻ thuộc tầng lớp cao hơn thì sẽ ra sao? Nếu để chúng biết có một võ giả cường đại vừa từ thế giới khác đến, mới chân ướt chân ráo đã quậy nát lãnh địa của mình, thì bọn chúng sẽ xử lý như thế nào?

Nếu bắt tất cả mọi người lại tra khảo thông tin, rồi giết người diệt khẩu. Đó không phải là cách làm người của hắn.

Hắn là người sát phạt quyết đoán nhưng không bừa bãi.

Cứ để cho mọi người biết hắn cường đại cũng không sao, nhưng chuyện hắn không thuộc về đại lục này, mà là từ một nơi khác đến, thì tuyệt đối là không được. Trở thành công địch của mọi người, cái chuyện này chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy mệt mỏi.

Mọi chuyện tốt hơn nên cẩn thận một chút.

" Thật xin lỗi. Đã để ngài phải đợi lâu."

Một nam nhân trung niên da ngăm đen chính là trưởng làng, đang ngồi đối diện với Long Phi.

Vị trưởng làng này có cơ thể khá cường tráng, nhìn sơ qua cũng biết công việc nặng nhọc hàng ngày đã rèn luyện nên cái thân thể đó.

Nhìn vào khuôn mặt khắc khổ của ông ta, có thể ước chừng tầm khoảng bốn mười tuổi. Tuy nhiên thực tế không thể nào nói ra chính xác số tuổi được.

Vì chỉ sau vài phút nói chuyện với Long Phi mà ông ta đã già thêm vài tuổi rồi.

" Công việc của trưởng làng chắc rất là bận rộn, chúng ta đi thẳng vào vấn đề thù lao đi."

" Đúng vậy. Nhưng trước hết một lần nữa, chúng tôi vô cùng cảm ơn ngài. Nếu như ngài không đến giải cứu, có lẽ chúng tôi sẽ không có ai có thể sống sót."

" Các vị không cần để ý quá nhiều đến chuyện đó. Bởi vì ta không làm việc không công."
Long Phi lại nói tiếp: " Các vị có thể trả cho ta bao nhiêu."

" Ngài là ân nhân của làng này, chúng tôi thật sự không dám nói dối. Gom góp tài sản của cả làng củng chỉ được một ngàn nguyên thạch trung phẩm và năm ngàn nguyên thạch hạ phẩm."

Long Phi thầm nghĩ thế giới này cũng sử dụng nguyên thạch làm đơn vị tiền tệ để trao đổi mua bán, như vậy thì thật là quá tốt rồi. Nhưng với số lượng trưởng làng vừa nói, thì đối với Long Phi là không thèm nhìn tới.

Hắn cũng không quá để ý vấn đề ít hay nhiều này. Chỉ cần trưởng làng không báo ra một cái giá thù lao, đại khái như là năm con bò hoặc là hai mươi xe củ cái trắng, là hắn đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi.

Thấy Long Phi có vẻ trầm ngâm, trưởng làng vội vàng nói tiếp:

" Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng đó là tất cả tài sản, mà chúng tôi có thể dùng để trả thù lao cho ngài. Nếu như ngài vẫn chưa hài lòng, thì có thể lấy thêm một số thảo dược cấp thấp. Chủ yếu là nhất cấp và nhị cấp, tam cấp cũng có vài gốc."

Long Phi cảm thấy cơ hội đã đến, liền mở miệng:

" Thôi! được rồi. Ta cũng hiểu hoàn cảnh khó khăn của ngôi làng. Vậy thì ta không cần số nguyên thạch này nữa."

" Hả, ngài nói gì?... Tại…tại sao…?"

Trưởng làng vô cùng ngạc nhiên định hỏi lý do, thì Long Phi đưa bàn tay lên, biểu thị muốn nói tiếp.

" Ta là một võ giả du mục, đến từ một quốc gia nhỏ xa xôi. Đây là lần đầu tiên ta đến quốc gia này. Cho nên đối với mọi việc ở đây, ta cũng không hiểu nhiều lắm, vì thế muốn trưởng làng nói cho ta biết rõ ràng hơn. Hơn nữa, hy vọng trưởng làng không đem chuyện này nói ra ngoài. Ta sẽ xem đây là thù lao."

Đột nhiên có chuyện tốt như vậy, ai lại đi từ chối. Đây cũng là một cách trả công nhưng lại không tốn kém gì. Trưởng làng liền gật đầu đồng ý, trên mặt tỏ vẻ kiên quyết: " Tôi đã hiểu, tôi tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói với người khác."

" Rất tốt, ta tin tưởng vào nhân cách của trưởng làng, cũng không cần dùng thần hồn khế ước hay các thủ đoạn khác để ràng buộc chuyện này."

Thần hồn khế ước giống như một lời thề thốt giữa các võ giả, nó dùng để ràng buộc hai bên không được vi phạm ước định. Nếu ai vi phạm thì thần hồn sẽ vỡ nát, thân tử đạo tiêu.

Trước hết, Long Phi hỏi về quốc gia này cũng như các quốc gia lân cận. Ngôi làng này nằm ở vùng phụ cận biên giới của Đông Anh Quốc, phía nam là Thiên Ba Quốc, còn phía tây bên kia dãy sơn mạch là Phong Quốc.

Các quốc gia này thường tranh đấu với nhau, nên thường xuyên diễn ra các cuộc chiến nhỏ ở khu vực biên giới.

Vừa rồi, trên giáp đen của các quân nhân đều có quốc huy của Phong Quốc. Nhưng nơi này cũng gần vùng biên giới với Thiên Ba Quốc, cho nên cũng không loại trừ khả năng là người của Thiên Ba Quốc cải trang.

Lúc nãy, thả hết mấy tên quân nhân còn sống sót là một sai lầm, ít nhất cũng phải giữ lại một tên để tra hỏi. Bây giờ mọi chuyện đã muộn rồi.

Những chuyện liên quan đến chính trị, một ngôi làng nhỏ như thế này thì không thể biết nhiều. Long Phi cũng không đi sâu vào vấn đề này.

Trưởng làng bắt đầu nói sang những chuyện lặt vặt khác. Như yêu thú tồn tại bên trong dãy Lạc Thiên Phong. Ở khu vực này nổi tiếng nhất là Minh Vương Bá Lâm, có thể là một yêu thú thất cấp thậm chí là bát cấp trong truyền thuyết, còn thuộc chủng tộc nào trong Yêu Tộc, hay hình dáng ra sao thì không ai biết.

Ngoài yêu thú thuộc Yêu Tộc, thì còn có Tinh Linh Tộc, hình dáng giống con người nhưng kích thước nhỏ hơn, chỉ bằng bàn tay người trưởng thành và có đôi cánh sau lưng. Bán Thú Tộc có hình dáng nữa người nữa thú.

Trưởng làng tiếp tục kể về những võ giả ở Đông Anh Quốc. Các võ giả tu vi đạt đến Võ Linh Cảnh, đa phần sẽ gia nhập vào Hội Phương Thiên Võ Giả, để kiếm thêm thu nhập bằng cách tiếp nhận các nhiệm vụ từ hiệp hội. Các nhiệm vụ đa phần là săn bắn yêu thú, quái vật, thu thập tài liệu luyện khí và luyện đan, đôi khi là giết các ác nhân của Hắc Hội.

Qua sự trao đổi với trưởng làng, Long Phi cảm thấy tin tức mình nhận được, thật sự quá ít. Chỉ giúp cho hắn có một chút khái niệm về thế giới này, có quá nhiều chuyện còn mơ hồ, chưa được rõ ràng.

Căn cứ theo lời trưởng làng, muốn có thêm thông tin, thì chỉ có thể đến các thành thị lớn để tìm hiểu. Hắn rất nhanh đã có quyết định trạm dừng chân tiếp theo của mình, đó chính là Vĩnh An Thành, một trong ba thành thị lớn nhất quốc gia này.

Lúc này, trưởng làng đã ra bên ngoài để thu xếp tình hình khó khăn của ngôi làng. Chỉ còn một mình Long Phi ngồi trong căn phòng, hắn rơi vào trầm tư, đang ngẫm nghĩ về thứ gì đó.