Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 34: Tháp Korin

Lúc này, cách đây vài dặm, một tên lính báo cáo cho tướng quân Blue của quân đoàn Red Ribbon: "Thưa tướng quân, đã phát hiện vị trí của viên ngọc rồng đang di chuyển!!"

"Không thể nào!! Làm sao viên ngọc lại có thể tự di chuyển?" Tướng quân Blue suy nghĩ rồi nói: "Xem ra có người đã trước chúng ta một bước được đến nó, lại thêm thằng bé lúc trước nữa, xem ra thật nhiều người đang tìm ngọc rồng."

"Vị trí của viên ngọc rồng đó giờ đang ở đâu?" Tướng quân Blue căm tức hỏi.

"Đang hướng về phía West City ạ." tên lính báo cáo.

"West City?" Tướng quân Blue cân nhắc nói: "Lập tức đuổi theo, cần phải ngăn cản hắn trước khi hắn tiến vào West City."

"Không tốt, thưa tướng quân, tốc độ của đối phương quá nhanh!!!!" Tên lính hoảng hốt nói.

Tướng quân Blue đập bàn một cái, mắng: "Khốn kiếp!"

....

GoMinh quay trở lại nhà Bulma cũng vừa lúc Goku đang định cùng khởi hành với Bulma.

Gặp hai người, GoMinh liền cười nói: "Em biết vị trí viên tiếp theo ngọc rồng ở đâu, mời theo em." sau đó quay sang Bulma: "Bulma, lần này trở về là muốn dẫn cậu đi quan sát một thứ hay lắm."

"Thứ gì vậy?" Bulma tò mò hỏi. Lúc này nàng mặc một bộ quần áo cực kỳ mát mẻ, ảo hở vai, quần chỉ là quần Short. GoMinh nhìn vào chỉ cảm thấy máu mũi sắp phun.

"Đi theo tớ." GoMinh cười nói.

Thế là Bulma leo lên máy bay của GoMinh, Goku cưỡi Kintoun đi theo. Ba người phóng đi với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Không biết qua bao lâu, ba người cuối cùng cũng tới dưới chân một tòa tháp cao ngất.

Lúc này, đang có mấy tên lính uy hiếp một người đàn ông to cao cường tráng, trông như một thổ dân da đỏ, tay cầm một ngọn giáo.

"Đưa cho ta viên ngọc mau, ngươi không cần nó cơ mà?!" Tên cầm đầu hung hăng nói.

"Viên ngọc chẳng là gì với ta cả." Thổ dân nói: "Nhưng là người bảo vệ thánh địa, ta sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám làm nào loạn nơi đây. Đi đi..."

Viên ngọc đối với thổ dân cũng không là gì, nhưng hắn cũng không muốn giao cho bọn xấu. Mấy tên lính kia trông liền biết là quá xấu rồi.

"Tao chán phải nghe mày lải nhải câu đó lắm rồi." Tên cầm đầu là một kẻ hình người đầu hổ, tạm gọi là con hổ.

"Các ngươi cũng chẳng còn nhiều người." Thổ dân nói: "Không đi thì tất cả đều phải chết."

"Bố ơi, cẩn thận đằng sau." Lúc này có một bé con hô.

Lập tức thổ dân ném giáo, cây giáo xuyên qua một tên lính phía bên, lại xuyên qua một thân cây mới dừng lại.

"Thằng khốn!!! Bắn mau!!! Bắn ngay!!!" Con hổ gào thét chỉ huy.

Tiếng súng vang lên nhưng không làm gì được thổ dân, hắn chỉ gồng mình lên liền đỡ hết thảy viên đạn.

"Chẳng phải ta đã nói súng đạn đều vô dụng trước ta sao?" Thổ dân khinh thường nói, đánh bọn chúng không tìm được trời đâu đất đâu.

Con hổ vội vàng chạy trốn, nhảy lên máy bay liền chạy.

"Đ... đại tá Yellow báo cáo!!!" Con hổ nói vào trong bộ đàm: "Tổng bộ xin hãy trả lời."

Lúc này tổng bộ của quân đoàn Red Ribbon:

"Trung úy Black! Chúng ta nhận được điện của đại tá Yellow."

Trung úy Black là một người da đen đầu trọc cao lớn, lúc này nghe điện thoại: "Cái gì? Tất cả đều bị giết trừ anh?"

"Đúng vậy, tên đó ghê gớm lắm, hắn có thể đỡ được đạn!" Đại tá Yellow đúng sự thật báo cáo.

"Tôi không biết, nhưng bằng mọi giá anh phải lấy được viên ngọc rồng! Nếu thất bại thì anh sẽ chết!" Trung úy Black nghiêm khắc nói.

"H... hiểu rồi... thực ra cũng chưa phải là tôi hết cách." Con hổ vội vàng nói.

Lúc này chỉ nghe thấy điện thoại được chuyển cho Tổng tư lệnh quân đoàn Red Ribbon: "Nghe đây Yellow!!! Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng!! Một giờ nữa!!! Không lấy được ngọc rồng trong thời gian đó thì ta sẽ mời Taopaipai!!!"

"Sát thủ Tao...Taopaipai?!! Có... có thật sự cần thiết không ạ?" Trung úy Black vội vàng hỏi: "Không phải còn tướng quân Blue sao?"

"Chỉ có thế thì mới có thể lấy toàn bộ ngọc rồng từ tay thằng oắt!!!" Tổng tư lệnh tức giận nói, lại nói vào điện thoại: "Tất nhiên, nếu ngươi thất bại thì ngươi sẽ thành con mồi của hắn."

"G... gã đó có con!!! Tôi sẽ bắt nó làm con tin để trao đổi!!!" Đại tá Yellow vội vàng nói.

Sau đó lái máy bay bay xuống: "Phải giảm tiếng động cơ và bay ở tầng thấp!!!"

Chỉ thấy con hổ ngay lập tức đã tóm đứa bé. Đây là bởi vì đứa bé đang nướng cá và không chú ý.

Cũng phải nói tài lái máy bay của con hổ quả thực cực kỳ tài tình.

Lập tức, hắn lại bay lên trời.

"Ngươi định làm gì con trai ta?" Bên dưới, thổ dân hô.

"Nghe đây, không muốn thằng con ngươi chết thì giao viên ngọc ra đây!!! Ném lên máy bay nghe rõ chưa!!!" Con hổ thích ý gào thét.

"Q... quân hèn hạ!!!" Thổ dân tức giận.

"Xem chừng đang tiến triển tốt." Trung úy Black thông qua điện thoại, liền nói.

"Có lấy được ngọc thì vẫn có mối nguy là thằng Son Goku đó." Tổng tư lệnh nghiến răng nói.

"Tổng tư lệnh!! Son Goku đang tiến tới địa bàn của đại tá Yellow rất nhanh!!!" Một tên lính đột nhiên báo cáo. Đây là thông qua radar dò ngọc rồng mà biết vị trí Goku, cho nên không biết GoMinh cùng Bulma cũng đi theo.

Lúc này, Thổ dân đau lòng con của mình, liền hô hoán: "Xuống đây đi, ta sẽ đưa nó cho ngươi."

"Tưởng lừa được ta sao!!! Ta mà xuống thì mặc ngươi chà đạp chắc?! Ném lên cho ta mau!!!!" Con hổ kêu gào.

Bỗng nhiên, một đám mây từ đằng xa bay tới, trên mây có một đứa bé. Bên cạnh đó còn có một chiếc máy bay.

"Bulma, nhìn thấy gì chưa? Toà tháp kia thế nào?" Trong máy bay truyền đến tiếng cười nói của một cậu trai.

Ngồi cạnh cậu trai là một cô bé tóc tím, cực kỳ xinh xắn, lúc này đang kinh ngạc nói: "GoMinh, tớ thật kinh ngạc vì phát hiện này của cậu. Tớ tin cậu sẽ được ghi danh sử sách nếu được người khác biết đến."

"Ghi danh sử sách thì không đến nỗi." GoMinh cười nói: "Bulma, cậu muốn lên đỉnh cao nhất tháp không?"

"Tháp cao thế tớ làm sao mà lên được? Xem ra cậu dự định cõng tớ?" Bulma ngọt ngào hỏi.

"Đó là tự nhiên." GoMinh cười gật gù.

"Bất quá cõng thì cũng không cần... ồ, cái gì kia?" Bulma kinh ngạc kêu lên.

GoMinh quay đầu lại, đã thấy Goku nhảy lên trên một chiếc máy bay, sau đó đấm rơi phi công trên đó.

"Goku thật là, nhỡ xảy ra án mạng thì sao?" Bulma bất mãn nói.

"Anh Goku tuy rằng còn trẻ con nhưng rất biết nhận xét đúng sai, nếu anh ấy đã chọn lựa như thế..." GoMinh bào chữa nói: "Tên phi công kia hẳn có vấn đề."

"Anh em cậu chỉ biết bênh nhau." Bulma lắc đầu: "Nói giống như cậu không phải trẻ con?"

Tổng bộ quân đoàn Red Ribbon:

"Gọi Taopaipai đi!"

.......

Lúc này GoMinh cùng Bulma cũng đã đáp xuống từ trên máy bay.

"Cám ơn cháu đã cứu con trai chú." Thổ dân cám ơn Goku.

"Cháu hạ tên Red Ribbon rồi cứu em thôi." Goku cười nói.

"Gì cơ? Cậu nói là Red Ribbon?!!!" Bulma sợ hãi nghẹn ngào kêu lên.

"Đúng đấy, bọn họ cũng định tìm kiếm Ngọc rồng. Tớ gặp bọn họ là người xấu nên phải ngăn cản." Goku đương nhiên nói.

"Cậu điên rồi, cậu sẽ giết hết chúng ta mất!!!" Bulma sợ hãi kêu lên.

"Không có gì đáng sợ!" GoMinh cười nói: "Red Ribbon cũng chỉ là những con cá nhỏ, không lật nổi sóng gió."

Hắn có cái tự tin này. Sức mạnh hiện tại của hắn cũng đã xem như gần với mạnh nhất Địa Cầu.

Hơn nữa lúc trước, trong quá trình tìm kiếm mục tiêu, hắn cũng không từng quên luyện tập.

"Hai anh em cậu thật là không thể hiểu nổi!!" Bulma giận dữ nói: "Các cậu có biết Red Ribbon là một trong những quân đoàn hùng mạnh nhất và độc ác nhất Trái Đất không? Bọn họ sẽ tiêu diệt tất cả kẻ cản đường."

Trong lúc GoMinh phải an ủi Bulma, Goku đột nhiên phát hiện trong tay Thổ dân có viên Ngọc mình muốn tìm.

"Là nó!!!!" Goku kêu lên: "Viên Ngọc của ông nội!!!"

GoMinh cùng Bulma cũng giật mình vì tiếng nói của Goku, hai người nhìn lại, đã thấy Goku tiếp nhận viên Ngọc từ tay thổ dân.

"Tìm ra rồi, viên Suushinchuu." Goku hoan hô: "Cuối cùng đã tìm ra viên Suushinchuu của ông nội!!!"

"Là sao nhỉ? Viên Ngọc đó có giá trị gì?" Thổ dân tò mò hỏi.

.......

Cùng lúc này, tổng bộ của quân đoàn Red Ribbon:

"Cảm ơn ông đã tới, Taopaipai." Tổng tư lệnh nói với một người đàn ông thắt bím tóc. Người này chính là Taopaipai.

"Để tôi nói lại lần nữa." Taopaipai nói: "Phí của tôi rất cao đấy."

"Chỉ cần xong việc thì bao nhiêu cũng được." Tổng tư lệnh híp mắt nói.

"Giết một người 100 triệu Zenni." Taopaipai thản nhiên nói: "Nhưng nể ông là người quen, mà năm nay lại là năm kỷ niệm 20 năm hành nghề của tôi nên giảm cho ông 10 triệu."

"Cá... cám ơn..." Tổng tư lệnh run run nói.

"Ngài... ngài đúng là Taopaipai chứ?" Trung uý Black hỏi lại.

"Muốn thử hả?" Taopaipai lạnh lùng nói.

"Kh... không..." Black vội vàng xưa tay, đùa gì thế, hắn cũng không muốn chết.

"Được rồi, tôi muốn biết đối tượng của tôi là ai?" Taopaipai nói.

Tổng tư lệnh vội vã cho Taopaipai xem hình của Goku.

"Sao? Chỉ là một thằng oắt?" Taopaipai khinh thường nói.

"Nghĩ nó là trẻ con là lần to đấy, nó cực kỳ mạnh luôn." Black nói.

"Sao cũng được, có tiền gì thì tôi cũng giết hết." Taopaipai thản nhiên nói.

"Thằng Son Goku đó mang theo bốn viên Ngọc, ông hãy mang về hết cho tôi." Tổng tư lệnh nói, hắn cứ ngỡ viên của GoMinh là bị Goku sưu tầm.

"Viên Ngọc trong như thế này này." Black show một viên ra.

"Nếu có ai ngáng đường thì ngài cứ giết sạch, tôi không quan tâm." Tổng tư lệnh nói: "À phải rồi, tướng quân Blue cũng đang hướng tới đó, nếu ngài cần anh ta trợ giúp thì cứ bảo hắn."

"Khỏi đi." Taopaipai khinh thường: "Thằng nhóc đang ở Korin cách đây khoảng 2300 km về phía Đông Bắc đúng không?"

"Chúng tôi đã chuẩn bị phi cơ cho ngài, xin mời đi lối này." Black nói.

"Cần gì, máy bay máy biếc mất thời gian lắm." Taopaipai nói: "Tôi lấy cây cột này không sao chứ?"

"Cột? Ông định làm gì vậy?" Tổng tư lệnh khó hiểu.

Chỉ thấy Taopaipai nhảy lên, điểm vào phía lên của cột, hạ xuống, lại lấy chân điểm vào phía dưới của cột. Lập tức hai tay ôm lấy, nhấc cả cái cột ra ngoài.

"2300 km về phía Đông Bắc à? 30 phút nữa tôi sẽ quay lại." Taopaipai nói, sau đó phi cây cột lên cao, lại nhảy lên cây cột, tốc độ nhanh chóng biến mất ở chân trời.

"Ki... kinh thật." Black ngơ ngác.

"Ha ha ta đã thấy Ngọc rồng về tay mình rồi." Tổng tư lệnh vui sướng nói.